Phòng chữa bệnh mở ra, Tuyết Lạc vội chạy lên túm lấy cánh tay của bác sĩ Kim.
“Bác sĩ Kim, hãy để tôi được vào thăm Lập Hân đi. Tôi hứa tôi sẽ không làm phiền đến anh ấy nghỉ ngơi đâu. Tôi sẽ chỉ đứng trong đấy một lúc thôi, một câu cũng sẽ không nói!” Lúc này Tuyết Lạc dù thế nào cũng phải vào trong phòng trị bệnh để gặp bằng được Phong Lập Hân.
Không cần biết là bác sĩ Kim hay là quản gia Mạc, ai cũng không thể ngăn cản cô được. Nếu bọn họ cứ nhất quyết ngăn cản, cô sẽ…
“Bác sĩ Kim, tôi là vợ của Phong Lập Hân, là người giám hộ thứ nhất của anh ấy, tôi có quyền được biết tình hình bệnh tình của chồng tôi như thế nào. Nếu ông cứ tiếp tục cản trở, tôi chỉ còn cách nhờ đến pháp luật can thiệp để bảo vệ quyền lợi của bản thân thôi.”
Đến cả mấy chữ “pháp luật can thiệp” cũng được Tuyết Lạc nhắc đến rồi, có thể thấy rằng cô thật sự quyết tâm vào phòng bệnh thăm Phong Lập Hân, ai cũng đừng hòng ngăn cản cô.
Nhìn Tuyết Lạc đang túm chặt lấy cánh tay của mình, bác sĩ Kim cười ôn hòa: “Phu nhân, Đại thiếu gia nói tôi ra đây mời cô vào, còn nói sẽ có quà tặng cô, là quà gặp mặt.”
Quà gặp mặt mà bác sĩ Kim nói đến chính là chiếc hộp gấm trong tay quản gia Mạc, bên trong đựng giấy đăng ký kết hôn của Phong Hàng Lãng và Tuyết Lạc.
“Phong Lập Hân anh ấy cuối cùng cũng chịu gặp mặt tôi rồi?”
Tuyết Lạc hơi kϊƈɦ động, có vẻ như sự kiên trì và quyết tâm của cô đã nhận được hồi đáp.
“Đúng, phu nhân, cô chuẩn bị trước một chút đi, nên mặc thêm đồ bảo hộ vào…” Bác sĩ Kim còn chưa kịp nói hết lời thì thấy một bóng dáng mạnh mẽ chạy vào từ phòng khách.
“Ai cho phép các người cho cô ta vào?” Phong Hàng Lãng quát một tiếng làm mọi người giật mình.
Phong Hàng Lãng xuất hiện trước mặt Tuyết Lạc như ác ma từ địa ngục, cả thân đều toát ra sự tàn bạo làm người ta không rét mà run.
“Là anh của anh, Phong Lập Hân cho phép!” Thấy cơ hội vất vả lắm mới có được sắp bị người đàn ông này phá mắt, Tuyết Lạc vội vã giải thích.
Lo lắng cặp vợ chồng mới vừa thân mật đã chuẩn bị cãi nhau, quản gia Mạc vội đi đến giải thích: “Nhị thiếu gia, phu nhân nói đúng đấy! Là Đại thiếu gia nói với bác sĩ Kim rằng muốn gặp phu nhân Tuyết Lạc! Còn dặn dò tôi chuẩn bị quà gặp mặt nữa.”
Phong Hàng Lãng giật lấy cái hộp gắm trêи tay quản gia Mạc, vừa mở hộp ra, khuôn mặt tuấn tú của anh ta đã trở nên tức giận.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, anh ta thấy được trong hộp gắm là giấy chứng nhận kết hôn của mình và Tuyết Lạc. Nhưng từ góc độ này Tuyết Lạc lại không nhìn thấy được trong hộp gắm đựng cái gì, mà cô chỉ thấy khuôn mặt tàn bạo của Phong Hàng Lãng.
“Cô ta không xứng đáng với quà gặp mặt này.” “Xoạch” một tiếng, Phong Hàng Lãng đóng cái hộp gắm lại thật mạnh.
“Đây là quà của Lập Hân chuẩn bị cho tôi! Không đến lượt anh nói xứng hay không xứng!”
Tuyết Lạc vốn nghĩ rằng trong hộp gắm chắc là vàng bạc châu báu. Thực ra cô cũng không hứng thú lắm với những thứ quý báu như thế, chỉ là không quen nhìn Phong Hàng Lãng cứ kiêu ngạo ương ngạnh như thế, cả nhà họ Phong đều chỉ do lời nói hành động của anh ta quyết định.
Vì thế cô chạy đến giật lại cái hộp trong tay Phong Hàng Lãng.
Nếu thật sự là đồ quá quý giá đến mức cô không xứng đáng nhận thì cũng phải do chính Lâm Tuyết Lạc cô trả lại cho Phong Lập Hân chứ không đến lượt anh ta ra lệnh.
Muốn cướp đồ từ tay Phong Hàng Lãng vốn dĩ là một chuyện rất khó khăn, huống hồ là một Phong Hàng Lãng đang tức giận.
“Lâm Tuyết Lạc, cô vội vội vàng vàng cướp đồ trong tay tôi như thế còn có mặt mũi nói cô gả vào nhà họ Phong không phải vì tiền?”
Phong Hàng Lãng cố ý lái đề tài theo hướng khác, khiến cho Tuyết Lạc hiểu nhầm trong hộp gắm kia thật sự đựng đồ vật quý báu để cô biết khó mà lui.
Tuyết Lạc cảm thấy bị những lời nói của người đàn ông này làm tổn thương. Không ngờ được trong mắt anh ta mình lại đến mức như thế. Đã thế cô cũng không còn gì phải kiêng dè trước mặt anh ta nữa.
“Đúng, tôi là loại con gái hám tiền đấy, tôi gả vào nhà họ Phong vì tiền đầy!”
Nhưng Tuyết Lạc không cướp lấy hộp gắm nữa. Dù sao thì có thể đi vào phòng chữa bệnh thăm Phong Lập Hân thì chút uất ức này có tính là gì.
“Những thứ trang sức đó tôi có thể không cần nhưng hôm nay tôi nhất định phải vào phòng bệnh thăm Phong Lập Hân. Tôi là vợ của anh ấy, tôi có nghĩa vụ thăm hỏi anh ấy, đây cũng là quyền lợi của tôi.”
Tuyết Lạc chạy vào phòng bệnh. Bác sĩ Kim mới từ trong phòng bệnh đi ra nên cửa chắc sẽ không khóa.
Thế nhưng phản ứng của Phong Hàng Lãng còn nhanh hơn cả động tác của cô. Anh ta đứng chắn ngang trước cửa phòng và Tuyết Lạc. Đầu của Tuyết Lạc đập vào lồng ngực cứng rắn như tường đồng vách sắt của Phong Hàng Lãng.
“Anh tôi bây giờ không tiện gặp cô.” Phong Hàng Lãng vừa nói vừa ngắm cái hộp gắm không lớn kia.
“Anh nói không tiện không tiện à?” Tuyết Lạc hỏi lại: “Tôi là vợ của anh ấy, là người giám hộ lớn nhất được pháp luật công nhận, tôi có tư cách vào thăm bệnh anh ấy hơn bắt kì ai.”
Ánh mắt của Phong Hàng Lãng trở nên âm u. Cô gái này mới mấy tiếng trước còn ở dưới thân anh ta ôn nhu như nước, thế nào mà bây giờ đã biến thành bộ dáng một người đàn bà đanh đá như thế? Là do anh ta làm chưa tới nơi tới chốn sao?
Đối diện với Tuyết Lạc nhanh mồm nhanh miệng, Phong Hàng Lãng nhếch khóe môi, nở nụ cười như có như không: “Lâm Tuyết Lạc, tôi nói không tiện thì là không tiện. Tôi là vương quyền, tôi chính là pháp luật. Tôi nói một, người nhà họ Phong không ai dám nói hai!”
Tuyết Lạc tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn, một lúc mới nghiến răng thốt ra: “Phong Hàng Lãng! Anh!”
Tức giận ngùn ngụt nhưng Tuyết Lạc vẫn còn lý trí, cô sẽ không đấu võ mồm với Phong Hàng Lãng. Nếu Phong Lập Hân đã đồng ý gặp cô thì không cần gấp gáp lần này.
Tuyết Lạc đã nghĩ kỹ rồi, đợi tên ác ma Phong Hàng Lãng này đi khỏi nhà họ Phong, cô sẽ nhờ quản gia Mạc cho cô vào phòng bệnh.
Coi như là bất đắc dĩ lấy lùi để tiến.
Trong phòng sách, Phong Hàng Lãng nhìn chằm chằm vào giấy đăng ký kết hôn trêи tay, màu đỏ thắm ấm áp mà ôn hòa. Ảnh chụp là từ tối hôm đó ghép lại, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết cắt ghép.
Trêи gương mặt cô gái là vẻ xinh xắn sạch sẽ, có chút hơi buồn xen lẫn xấu hỗ. Sự ngơ ngác và bắt lực của lần đầu đi làm vợ người khác nhưng cũng có sự mong đợi hy vọng vào tương lai, trong sự cứng cỏi cũng lộ ra dáng vẻ yếu đuối.
Một lúc lâu sau, Phong Hàng Lãng mới đặt giấy chứng nhận kết hôn về trong hộp gắm rồi khóa vào trong két bảo hiểm trong phòng sách.
Trong phòng bệnh, Phong Lập Hân tức giận hỏi.
“Hàng Lãng, vì sao không cho anh gặp Tuyết Lạc? Không lẽ em muốn đóng giả là anh để dọa cô ấy cả đời à?”
“Thế thì anh giải thích cho em trước vì sao anh muốn gặp cô ta? Là để nói cho cô ta biết Phong Hàng Lãng em mới là chồng của cô ta chứ không phải là Phong Lập Hân anh à?” Phong Hàng Lãng không đáp mà lại hỏi lại.
“Không được sao? Chúng ta lẽ ra đã phải sớm nói cho cô ấy rồi.” Phong Lập Hân đáp.
“Sau đó rồi thì sao? Anh muốn làm gì tiếp? Phủi tay bỏ đi? Còn lâu em mới cho anh cơ hội làm như thế.” Phong Hàng Lãng lạnh lùng nói.
“Hàng Lãng, không lẽ em muốn giấu diếm cô ấy cả đời sao?
Cô ấy là vợ của em đấy.”
Có đôi lúc Phong Lập Hân thật sự không hề thích sự thông minh thái quá của em trai mình một tí nào. Việc người khác chưa nghĩ đến nó đã có thể nhìn thấu hết rồi.
Đây là số phận của cô ta rồi. Ngay từ giây phút cô ta quyết định gả cho nhà họ Phong, cô ta đã không thể rút lui được nữa rồi.”