CHƯƠNG : DỰA VÀO CÁI GÌ MÀ LẠI NHÚNG TAY VÀO CHUYỆN CỦA NGƯỜI KHÁC
Trương Quyền ngồi ở trong xe, âm thanh tiếng mưa rơi lộp bộp trên trần xe, ánh mắt nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một tay của người đàn ông trên ghế lái chống lên tay lái, nghiêng nửa gương mặt qua, giọng điệu mỉa mai mở miệng nói: “Này người anh em, cậu không đi về hả, cậu dự định đợi ở đây cả một đêm luôn à?”
Anh ta nhìn về phía cổng bệnh viện ở phía đối diện, lúc nãy có một chiếc xe hơi màu đen chạy vào.
Trương Quyền vuốt vuốt hàng lông mày, trong âm thanh lộ ra vẻ mệt mỏi: “Về đi.”
Lương Hạnh dựa vào chỗ ngồi, trong lúc mơ màng lại giống như nghe thấy âm thanh bước chân tới gần, cô cố gắng chống đỡ ý thức muốn mở mắt ra, nhưng mà lại phí công sức.
Mí mắt nặng nề, đầu não cũng nặng nề, từng luồng hơi lạnh truyền đến từ lòng bàn chân, lại cảm thấy trong lòng bàn tay và cái trán nóng dữ dội.
Cô nghĩ là Hoắc Khải Nguyên tới rồi.
Nghĩ như vậy, mắt vẫn còn đang nhắm, một cái tay lại đưa ra ngoài đấm thẳng lên cái gì đó thô cứng.
“Hoắc Khải Nguyên, anh cút đi cho tôi!” Cô vừa mới mở miệng, mới phát hiện cuống họng của mình vô cùng đau, vừa mới nói chuyện liền có cảm giác khô nóng như là vừa bị xé rách, âm thanh cũng khàn khàn không tưởng nổi.
Thân thể dựa ra phía sau, tay cũng bỏ xuống, thấp giọng thì thầm: “Cút đi…”
Người đàn ông cụp mắt xuống, trong đôi mắt nhuộm đầy cảm giác đau lòng, lông mày nhíu chặt lại với nhau, kéo cái đầu đang dựa vào vách tường lạnh lẽo của Lương Hạnh trở lại, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Hạnh.”
Giọng nói của Triệu Mịch Thanh dường như truyền đến từ đáy biển sâu thẳm, trầm thấp lại không chân thật, lại thẳng tắp chạm vào trong màng nhĩ của Lương Hạnh.
“Mịch Thanh…” Khóe môi của cô khẽ nhếch lên, lại bởi vì cuống họng quá đau cho nên không nói nên lời.
Trong lúc mơ mơ màng màng đã ngủ mê man, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy cô vẫn còn đang nhắm mắt, trong đầu xuất hiện cảnh tượng vào tối ngày hôm qua.
Cô vẫn nhớ rõ trong tầm mắt mơ hồ giống như là nhìn thấy gương mặt cũng không rõ ràng của Triệu Mịch Thanh.
Một giây sau cô mở mắt to ra, từ từ thích ứng với hoàn cảnh trước mắt, liền nhìn thấy người đàn ông yên tĩnh ngủ ở bên cạnh cửa sổ.
Thật sự là anh.
Trái tim của Lương Hạnh trong nháy mắt được đặt xuống.
Cánh tay đau đến chết lặng, mới nhìn thấy trên mu bàn tay của mình đang được truyền nước, hơi cử động một chút, người đàn ông đột nhiên bừng tỉnh dậy, trong nháy mắt ngồi thẳng người.
Trong đáy mắt của anh xuất hiện tia máu đỏ như hình mạng nhện, trên cằm là râu ria lúng phúng, cả người hiếm khi mới toát ra vẻ mệt mỏi.
“Em dậy rồi à?” Anh đưa tay sờ lên trán của cô, thấy nhiệt độ đã giảm rồi, mình cũng thấp giọng thở phào một hơi.
Không khí vẫn còn có hơi lạnh, bên ngoài cửa sổ, sau cơn mưa trời lại sáng, một vài ánh nắng chiếu vào từ bệ cửa sổ, đúng lúc bao phủ hơn phân nửa thân thể của người đàn ông.
Từ góc độ của Lương Hạnh nhìn sang, cảm thấy trên người của Triệu Mịch Thanh tản ra ánh sáng, hình ảnh này tiến thẳng vào trong mắt của cô, làm cho nội tâm đang rối loạn của cô không có cách nào kiềm chế được mà rung động.
Cô há to miệng, nhưng mà cổ họng vẫn vô cùng đau đớn.
Mím môi cố nén thân thể khó chịu mà hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Triệu Mịch Thanh đứng dậy đi đến đầu giường rót một ly nước ấm đưa đến bên môi của cô: “Anh xem tin tức biết được chuyện này, bệnh viện gần với nhà hàng là ở đây, cho nên anh trực tiếp lái xe đến đây.”
Anh nói chuyện rất thờ ơ, trong đôi mắt lại tràn đầy ánh sáng dịu dàng.
Lương Hạnh nhấp một ngụm nước, ánh mắt lén lút dừng ở trên người của Triệu Mịch Thanh, trong lòng rung động không thôi.
Cô nghĩ trên đời này không có bất cứ người nào có thể thay thế được Triệu Mịch Thanh.
Cô lại đột nhiên nhớ tới Hoắc Khải Nguyên, trong đầu bỗng chốc tỉnh táo thêm một chút, chống đỡ lấy mép giường chuẩn bị muốn đứng dậy bước xuống giường.
Triệu Mịch Thanh kịp phản ứng lại, một tay đè xuống bờ vai của cô ngăn cản động tác muốn rút kim tiêm của cô.
“Anh Hoắc đến chưa? Em không thể để cho anh ta tùy tiện gặp La La được…” Đôi môi của cô trắng bệch, để nói ra từng chữ trong vô cùng vất vả.
Triệu Mịch Thanh đè cô lên trên giường: “Hạnh, anh ta đang ở trong phòng bệnh sát vách.”
Động tác của Lương Hạnh dừng lại một chút, nhưng mà vẫn miễn cưỡng thuyết phục mình chấp nhận thế cục trước mắt, sau khi tỉnh táo lại thì từ bỏ chống đối với Triệu Mịch Thanh, ngược lại mượn nhờ sức lực trên cánh tay anh và muốn đứng dậy đẩy giá truyền nước đi ra ngoài cửa.
“Em phải đi xem một chút.”
Triệu Mịch Thanh rũ mắt xuống, cuối cùng không ngăn cản cô, anh cũng đi theo.
Trong phòng bệnh sát vách, Hoắc Khải Nguyên mua đồ ăn sáng chất đầy thành một bàn, mùi thơm ngào ngạt, anh ta múc một muỗng cháo đưa đến bên môi của Châu La La: “Ăn một chút đi.”
Trên mặt của Châu La La không có huyết sắc, nhếch môi không nói lời nào.
Động tác của người đàn ông giằng co một hồi lâu, cuối cùng mới từ bỏ từ bỏ loại giằng co này, cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Trong chuyện này anh vô cùng có lỗi, anh sẽ nhanh chóng cho em một lời giải thích đàng hoàng.”
Hai tay của Châu La La khoanh trước ngực, ngay cả dùng sức hô hấp cũng làm cho lồng ngực nhói đau một trận, nhưng mà lúc này lại còn đang cố gắng chịu đựng cảm giác đau lòng và mất mát ở trong lòng, kìm nén làm cho cô đau đến nỗi gần như muốn nghẹt thở.
Nước mắt im lặng chảy dài trên mặt, cô quay đầu sang chỗ khác: “Hoắc Khải Nguyên, chúng ta chia tay đi.”
Bắt đầu từ lúc hai người ở bên nhau, cô vẫn luôn kiềm chế, cô đã vì Hoắc Khải Nguyên mà kiềm chế rất nhiều, nhưng mà cho dù như thế nào cô cũng không thể chấp nhận tội danh kẻ thứ ba thượng vị ép chết vợ chính.
Một cây xà ngang cuối cùng để chống đỡ nội tâm đã sụp đổ, trong nháy mắt trong lòng trở nên trống rỗng.
Đáy mắt của người đàn ông run rẩy, cả nửa ngày mới thấp giọng nói: “Anh không đồng ý.”
Anh ta đứng dậy rồi, nhưng mà đang kiềm chế một vài cảm xúc, lặp lại một lần nữa: “Chuyện này anh sẽ giải quyết, em có thể hận anh cả đời nhưng mà anh không đồng ý chia tay.”
Lương Hạnh đứng ở ngoài cửa nghe cuộc nói chuyện, cánh tay đang đưa lên chạm vào chốt cửa do dự xem có đi vào hay không, nhưng mà sau khi nghe thấy câu nói này thì rốt cuộc không kiềm chế được nữa, đẩy cửa bước vào.
Giá nước di động trên sàn nhà phát ra tiếng vang chói tai, Lương Hạnh đẩy giá nước đi thẳng vào trong phòng bệnh ngăn cản Châu La La và Hoắc Khải Nguyên.
“Anh Hoắc.” Giọng nói của cô khàn khàn, nặng nề mở miệng: “Tôi không chất vấn tình cảm của anh đối với La La, nhưng mà với cương vị là người đứng ngoài quan sát, anh cũng không thể là một người chồng tiêu chuẩn.”
Cô rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào cửa phòng bệnh, một mình Triệu Mịch Thanh đang đứng ở nơi đó, nhìn nhau với cô.
“Từ góc độ cá nhân mà nói, La La là người bạn tốt nhất của tôi, tôi che chở cô ấy là chuyện đương nhiên, nếu như anh có may mắn nhìn thấy cảnh tượng vào tối ngày hôm qua, không biết anh sẽ có cảm tưởng như thế nào, anh còn hùng hồn nói ra những lời nói này.”
Cô nói đến đây, bất giác nhớ đến chuyện xảy ra tối ngày hôm qua,thân thể không chống đỡ nổi, năm ngón tay cuộn thanh nắm đấm, hơn phân nửa thân thể đều muốn nhờ vào cái giá di động ở bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững vàng.
“Cô Lương…” Hoắc Khải Nguyên lạnh nhạt mở miệng, biểu cảm lạnh lùng: “Đây là chuyện giữa tôi và La La, cô ngay cả tình cảm của mình mà còn chưa rõ ràng, dựa vào cái gì để nhúng tay vào chuyện của người khác.”
Anh ta lạnh lùng hỏi: “Ở trong mắt của cô, Triệu tổng như thế mà không xứng với cô, không phải à?”
Lương Hạnh im lặng, biểu cảm ở trên mặt có hơi cứng ngắc.
Hoắc Khải Nguyên đã nói trúng tim đen, đâm trúng vào ranh giới không thể chạm vào ở sâu trong lòng của Lương Hạnh.
“Tôi tự nhận tôi chính là người phù hợp với Hạnh nhất ở trên đời này.” Trong lúc giằng co, bước chân của Triệu Mịch Thanh chậm rãi đi tới, giọng nói trầm ổn có lực, anh dừng lại một chút, ánh mắt mang theo cảm xúc không rõ ràng rơi ở trên người của Hoắc Khải Nguyên: “Nhưng mà tôi cũng sẽ tôn trọng suy nghĩ của cô ấy, cô ấy nói tôi không xứng với cô ấy, vậy thì tôi sẽ chờ đợi.”
Lời nói này giống như là một dòng nước ấm thầm lặng xẹt qua cửa lòng của Lương Hạnh, đồng thời cũng giải vây tình cảnh quẫn bách trước mắt, đồng thời cũng cho Hoắc Khải Nguyên một cái tát vang dội.
Hoắc Khải Nguyên thu tầm mắt, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc.
Châu La La nằm trên giường bệnh cúi đầu ho khan hai tiếng, đau đến nỗi mi tâm nhíu chặt lại với nhau, cô thở dài một hơi, thấp giọng trách mắng: “Các người đều đi hết đi.”
Nói xong, cô duỗi bàn tay trắng nõn của mình ra kéo kéo vạt áo của Lương Hạnh: “Lương Hạnh ở với tôi là được rồi.”
Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều ăn ý đi ra khỏi phòng bệnh, Hoắc Khải Nguyên gọi Triệu Mịch Thanh đang nhấc chân muốn đi khỏi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhợt nhạt: “Triệu tổng, anh có rảnh không?”
Triệu Mịch Thanh cũng không suy nghĩ gì mà dừng bước lại xoay, đầu đôi mắt với nhau, cuối cùng gật đầu.
Trong phòng bệnh, sau khi bọn họ đi xong, Lương Hạnh liền có chút chống đỡ không nổi, thuận thế ngồi xuống ở bên cạnh, còn chưa mở miệng an ủi cái gì thì cô gái ở bên cạnh đã mở miệng trước.
“Nếu như so sánh, Triệu Mịch Thanh xem như không thể bắt bẻ, cậu xác định không nhanh chóng nhận lời anh ấy hả?” Châu La La dựa trên giường bệnh, lại có tâm trạng trêu chọc.