Triệu Công Tử Rất Đáng Ghét!

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: Ney

Trời sinh tôi là một người lãng mạn. Tôi có tình cảm dạt dào và tinh tế, vả lại rất sẵn lòng trao tình cảm đó cho những người mến mộ tôi.

Nếu không có Triệu công tử đáng ghét, có lẽ tôi sẽ trở thành một tay phong lưu cũng nên.

Cuộc đời nào có nếu.

Song những điều ấy cũng chưa quan trọng, quan trọng là thật sự Triệu công tử không phải người như thế. Triệu công tử là một người khó đoán, trong mắt gã ăn quan trọng hơn hôn, còn quần áo thì quan trọng hơn ăn. Gã là một người theo chủ nghĩa hiện thực thứ thiệt, ví dụ như gã chưa bao giờ để tâm vào quà tặng tôi. Dĩ nhiên, gã cũng từng thật lòng để tâm quà tặng tôi, nhưng tôi bảo với gã thôi gã cứ không để tâm tiếp đi thì hơn.

Bất kể thế nào, người như Triệu công tử vậy đáng lẽ không nên có mảnh tình ra hồn nào vắt vai mới đúng, vậy mà cố tình hết lần này đến lần khác lại có.

Đối phương là một cô gái đồng lứa với Triệu công tử, “thanh mai trúc mã” của gã. Cả hai “môn đăng hộ đối”, nhưng lại bị tôi chia rẽ một cách vô đạo đức, cưỡng chế cướp đi sự trong trắng và tỉnh táo của Triệu công tử.

Ít nhất trong mắt chú Đại Lực là vậy.

Maybe, perhaps, ở trong mắt người khác cũng không khác là mấy.

Chuyện như vậy tôi gặp trong phim ảnh sách vở nhiều lắm. Trong đại đa số trường hợp, thì cô gái này hẳn phải càng vô đạo đức hơn tôi, để hòng nêu bật được đạo đức cao độ mà tôi có.

Nhưng người con gái ấy lại không hề có khuyết điểm. Cô là cháu gái Tổng thống, tính tình cởi mở, tư tưởng tiến bộ, du học nước ngoài về, còn thuộc top ba người đẹp. Người ai cũng có khuyết điểm, đáng lẽ dưới lớp vỏ bọc hoàn mỹ đó phải có một tâm địa ác độc nhằm hãm hại tôi, nhưng cô ấy chỉ nhân lúc chú Đại Lực quay xe dũng cảm đẩy tôi ra mà thôi.

Ài.

Nếu không vướng Triệu công tử, có lẽ tôi sẽ theo đuổi cô ấy. Thật ra, tôi nghĩ có lẽ cô ấy có chút cảm giác mơ hồ với tôi.

Nếu như thế có lẽ có thể nhìn nhận vấn đề theo một góc độ khác, trong một câu chuyện phiên bản khác. Chẳng chóng thì chày hẳn Triệu công tử phải nhận rõ sự bỉ ổi của tôi, sau đó lại châu về hợp phố.

Ài…

Tôi vốn không định nói thật, nhưng thật sự, thực tế thì, bật mí thẳng ra là, tôi và cô ấy từng có một đoạn tình chết yểu.

Sau khi tôi và cô ấy hẹn riêng với nhau, nếu không phải bị Triệu công tử phá ngang, có lẽ tôi đã chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy rồi.

Mà nhất định là cô ấy định tỏ tình với tôi, chắc chắn tôi không hiểu lầm được. Nếu không tôi chẳng thể nào giải thích cho những bó hoa tươi và những chiếc chiếc thiệp với lời thổ lộ đẹp đẽ mà cô ấy đưa cho tôi cả.

Mọi người thường nói, tình yêu dễ dàng phá hủy hết thảy, bao gồm cả nhịp đập trái tim, và sự nhát gan nơi em. Nhất Tâm, anh có hiểu được chăng?

Tôi hiểu được.

Thân thế chẳng qua chỉ là tù ngục giam cầm mà kẻ ngu muội tự dựng lên cho mình, nhưng chúng ta sinh ra vốn tự do. Nhất Tâm, anh nghĩ sao?

Tôi nghĩ nó đúng.

Nếu chúng ta không thể dũng cảm theo đuổi tình yêu một cách tự do, vậy tại sao chúng ta lại vẫn có thế đớn hèn mà tuân theo quy luật cuộc sống? Nhất Tâm, anh cảm thấy em nói có đúng không?

Tôi cảm thấy cô ấy yêu tôi sâu đậm.

Nhưng Triệu công tử lại phá hủy mọi thứ, gã quá đáng ghét.

Triệu công tử cúp điện thoại, cau mày nhìn tôi: “Tại sao em phải mặc bộ đồ này?”

Bởi vì đẹp trai.

Triệu công tử nói: “Thay đi.”

Tôi đáp: “Hiếm cô Vu mới đến một chuyến, nghe nói là đại diện phủ Tổng thống đến bàn chuyện với lão gia, không thể tiếp đón không chu đáo được. Huống chi may nhờ có cô ấy hỗ trợ, anh Ba mới thoát ngục tù…”

Triệu công tử nói: “Thay đi.”

Triệu công tử tìm một bộ quần áo của gã từ tủ ra đưa cho tôi: “Mặc bộ này đi, đẹp.”

Gã đang nói dối!

Mặc dù Triệu công tử không muốn thừa nhận, nhưng chắc chắn gã cũng ý thức được việc quần áo của gã rất xấu. Gã cố ý cho tôi mặc đồ của gã là do gã thù dai vụ năm ấy tôi với cô Vu hẹn hò, hơn nữa còn lo tôi với cô ấy tình cũ không rủ cũng tới.

Không thể không nói, lúc Triệu công tử nhỏ nhen lên khiến người ta muốn trêu chọc gã cực kỳ. Ít nhất là khi tôi nhớ lại mối thù gã giành gối của tôi lại còn không cho tôi mua gối mới.

Vì thế tôi cố tình làm vẻ ngập ngừng.

Triệu công tử quát: “Thay đi!”

Tôi thay đồ một cách ngập ngừng.

Lúc chúng tôi đến, xa xa đã thấy cô Vu đang được mọi người vây đón. Mấy năm không gặp, phong thái của cô ấy càng tăng thêm, quả là một người đẹp tuyệt vời. Huống chi cô ấy còn vô cùng bản lĩnh, nghe đâu bây giờ đang là cố vấn được Tổng thống tin cậy nhất.

Tim tôi đập mạnh, đã rất lâu rồi nó chưa đập mạnh đến thế.

Cô Vu đi tới, cười thân thiết với tôi và Triệu công tử: “Lâu rồi không gặp, nghe nói hai người đều mạnh giỏi ha.”

Triệu tứ gia chừng như đang đắn đo gì đó, nói: “Sao Long và Nhất Tâm lại đến cùng nhau? Hai đứa lại rủ nhau chung vốn tính chuyện làm ăn đấy hả?”

Triệu tứ gia vừa nói, vừa cười với tôi và Triệu công tử như xa cách lâu ngày mới gặp.

Tôi đáp: “Vâng, tụi con đang bàn chung nhau làm ăn ạ.”

Triệu công tử lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi một cái. Tôi đành phải cố gắng nói với gã thông qua ánh mắt, rằng tôi bị ép, tôi chỉ là đứa mồ côi được Triệu tứ gia nhận nuôi, Triệu tứ gia bảo tôi nói gì thì tôi cũng chỉ được nói nấy.

Triệu công tử từ chối nhận lần trao đổi bằng ánh mắt này. Gã nói với Triệu tứ gia bằng giọng điệu khiêu khích: “Thì bởi con với em ấy ở chung chứ sao.”

Tôi ghét Triệu công tử.

Chung quy Triệu tứ gia cũng đâu giết con đẻ của mình, ông ấy sẽ giết tôi trước.

Tôi ghét Triệu công tử.

Không được re-up, post lại lên trang ăn tiền làm cờ hó

Cô Vu giải vây giúp chúng tôi: “Thật ra em đã nghe anh Ba kể rồi, em còn nghĩ rảnh rỗi thì còn tới nhà hai người uống cà phê chơi. Nghe nói Nhất Tâm pha cà phê càng ngày càng đậm vị.”

Thật ra là do hạt cà phê Kim Tiên Nhi tặng tôi càng ngày càng tốt.

À, ý tôi là Kim Tiên Nhi của nửa năm trước. Còn bây giờ nhà chúng tôi sắp hết nhẵn hạt cà phê, bởi vì Kim Tiên Nhi đã không tặng nữa. Hai ngày trước, Triệu công tử có kể với tôi là Kim Tiên Nhi đang hẹn hò với người khác.

Ài. Kim Tiên Nhi của tôi.

Tôi mời cô Vu: “Tôi cực kỳ hoan nghênh cô Vu đến uống cà phê.”

Triệu công tử nói: “Sáng nay anh mới nhìn rồi, còn có ba hạt.”

Cô Vu mỉm cười, nói: “Thật ra tôi có mang theo cà phê hạt, cố ý mang cho Nhất Tâm đó. Đến lúc ấy tôi sẽ mang cả theo.”

Vẻ mặt Triệu công tử lại lạnh lùng.

Cô Vu gẫu chuyện với chúng tôi một hồi thì được người ta dẫn đến chỗ khác giới thiệu gặp mặt.

Triệu tứ gia lạnh lùng nhìn chúng tôi mấy lần, uy hiếp chúng tôi: “Tiếp đón cô Vu cho tốt vào.”

Tôi đáp: “Vâng thưa lão gia.”

Chờ Triệu tứ gia đi khỏi, Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ nó, nhát chết!”

Có lẽ gã cũng đang tự mắng gã.

Có người tìm Triệu công tử, trước khi đi Triệu công tử nói với tôi: “Đừng có nói linh tinh với Vu Huệ Lan đấy.”

Tôi đáp: “Rồi.”

Tạm thời tôi cũng không rảnh nói chuyện với cô Vu, vì tôi đã bắt gặp cục cưng bé bỏng Kim Tiên Nhi của tôi.

…Và anh Trịnh, Trịnh Tề, ở cạnh cậu ta.

Anh Trịnh là một người làm kinh tế có phong độ hào hoa, giỏi từ Trung sang Tây. Tôi đã từng mến mộ cái sự phóng khoáng đó của anh ta, cho đến khi Triệu công tử bảo tôi anh ta là một tên thái giám.

Ừm.

Triệu công tử còn nói, em gái nuôi của Trịnh Tề là cung nữ tiền triều, đối thực với anh ta.

Thế tại sao giờ anh Trịnh lại nhìn Kim Tiên Nhi bằng ánh mắt đong tình, chiều chuộng như vậy?

Triệu công tử đã lừa tôi, hay Trịnh Tề lừa em gái nuôi và Kim Tiên Nhi, hay là Kim Tiên Nhi đang lừa Trịnh Tề?

Chắc có lẽ Kim Tiên Nhi đang lừa anh Trịnh, dẫu sao thì giờ cũng chẳng lừa Triệu công tử được nổi mấy đồng đại dương.

Thời buổi loạn lạc này, đầy toan tính.

Tôi không còn cách nào khác, đành suy ngẫm chuyện mình.

Thực tế là Triệu công tử đã nghĩ quá nhiều rồi, tôi định ăn mặc đẹp đẹp một chút, đương nhiên là muốn làm thân với cô Vu thêm chút, khơi gợi tơ tình ngày xưa ẩn sâu trong lòng cô ấy. Dù sao thì lần này ngoài đại diện cho phủ Tổng thống đến bàn bạc công chuyện, cô ấy còn phải tham dự lễ cắt băng khánh thành một trường Trung học mà Tổng thống thành lập ở thành phố này. Tôi hy vọng cô Vu có thể đề cử tôi vào danh sách giáo viên biên chế của trường đấy, tôi muốn mua bọc ghế sofa mới.

Nhưng cũng chẳng biết lúc nào mới bắt được cơ hội nói với cô Vu nữa.

Có mấy cô gái đi ngang qua nói: “Cô Vu quay lên phòng khách trên lầu thay đồ à?

“Bảo là thay đồ…”

“Nhưng chẳng phải Triệu công tử với…”

“Không cho người ta ăn chay tý à?”

Tôi không quan tâm việc các cô ấy thảo luận chuyện này, nhưng, thứ nhất là tại sao tôi ăn mặn còn cô Vu ăn chay? Thứ hai, tại sao tôi là món mặn, còn cô Vu lại là món chay?

Tôi vội vàng lên lầu tìm, từ xa đã trông thấy Triệu công tử và cô Vu đang tranh cãi gì đó ở chỗ sân hiên.

Đừng, lương giáo viên của tôi.

Đừng, bọc ghế sofa của tôi.

Đừng, tôi chỉ cần tiết kiệm tám tháng nữa là có thể nuôi mèo rồi.

Tôi lại gần thêm một chút, trước khi hai người họ kịp phát hiện ra mình, tôi chỉ nghe rõ ràng một câu do Triệu công tử nói: “Cô từ bỏ đi, cô căn bản không bước vào được nhà họ Triệu đâu!”

Nếu còn câu thứ hai, thì là cô Vu nói: “Nhất Tâm rất hiểu em.”

Nếu có câu thứ ba, là do Triệu công tử nói: “Em ấy hiểu thì được cái gì, chẳng liên quan gì em ấy hết!”

Không có câu thứ tư.

Nếu có câu thứ tư, tôi thà dùng thời gian nghe câu thứ tư đó để lặng lẽ bỏ đi, hệt như cách tôi lặng lẽ đến còn hơn. Phất tay áo một nhát, bỏ lại mảnh mây nơi chân trời.

Nếu thật sự phải có câu thứ tư, vậy thì phải là cô Vu ngạc nhiên gọi tôi: “Nhất Tâm hả?”

Câu thứ năm là Triệu công tử hỏi: “Em đến đây làm gì?”

Đúng ha, tôi đến đây làm gì nhỉ? Có lẽ tôi đến đây để chứng minh cho chú Đại Lực.

Chứng minh Triệu công tử có một cô “thanh mai” lớn lên cùng gã, vốn dĩ bọn họ môn đăng hộ đối, hai đứa hồi nhỏ vô tư, sau lại bị tôi chia rẽ một cách vô đạo đức, cưỡng chế cướp đi sự trong trắng và tỉnh táo của Triệu công tử.

Tình yêu không có đúng hay sai, nhưng cách yêu thì lại có. Cướp tình yêu của người khác tất nhiên là sai.

Mọi người thường nói, tình yêu dễ dàng phá hủy hết thảy, bao gồm cả nhịp đập trái tim, và sự nhát gan nơi em. Nhất Tâm, anh có hiểu được chăng?

Tôi thật sự xin lỗi, tôi không hiểu hóa ra nhịp đập trái tim và sự nhát gan của cô ấy bị phá hủy là vì Triệu Long.

Thân thế chẳng qua chỉ là tù ngục giam cầm mà kẻ ngu muội tự dựng lên cho mình, nhưng chúng ta sinh ra vốn tự do. Nhất Tâm, anh nghĩ sao?

Tôi thật sự xin lỗi, tôi đã không nghĩ tù ngục giam cầm mà cô nói là Tổng thống lúc ấy còn chưa làm Tổng thống và Triệu tứ gia lúc ấy đang ủng hộ một vị Tổng thống khác làm Tổng thống.

Nếu chúng ta không thể dũng cảm theo đuổi tình yêu một cách tự do, vậy tại sao chúng ta lại vẫn có thế đớn hèn mà tuân theo quy luật cuộc sống? Nhất Tâm, anh cảm thấy em nói có đúng không?

Tôi thật sự xin lỗi, tôi nhận nhầm người.

Cô Vu là một quý cô hoàn hảo, là cháu gái Tổng thống, tính tình cởi mở, tư tưởng tiến bộ, du học nước ngoài, top ba người đẹp, hơn nữa lúc chú Đại Lực quay xe đã dũng cảm đẩy tôi ra, làm tôi có thể cướp mất tình yêu của cô.

Tôi ghét Triệu công tử.

Tại sao luôn có nhiều người thích gã như vậy?! Chỉ vì dáng dấp gã điển trai sao? Không có tôi, gã chỉ là một anh béo có hình dạng mơ hồ mà thôi! Tôi làm cho gã điển trai, vì thế gã khi điển trai phải là của tôi.

Tình yêu làm cô Vu dũng cảm và cao thượng, nhưng làm tôi bỉ ổi.

Triệu công tử cau mày, hỏi tôi: “Đang hỏi em đấy, em ở đây làm gì?

Cô Vu dịu dàng hỏi tôi: “Anh tìm tôi có việc gì hả Nhất Tâm?”

Triệu công tử nói: “À, em ấy muốn làm giáo viên ở cái trường kia.”

Cô Vu chợt hiểu ra: “Đương nhiên là được rồi! Đúng lúc mãi vẫn chưa mời được giáo viên âm nhạc phù hợp, vốn dĩ tôi cũng định đề cử Nhất Tâm, nhưng anh lại bảo anh ấy có đến ba công việc, tôi sợ nhiều việc quá Nhất Tâm không lo liệu được hết.”

Nói ra thì có lẽ là tôi làm bộ làm tịch, nhưng tuy tôi không ngại dựa vào việc đối nhân xử thế để đạt được tiền lương với bọc sofa mới, với ⅛ con mèo của tôi. Nhưng tôi vẫn bận tâm chuyện Triệu công tử dựa vào việc đối nhân xử thế của gã để làm tôi đạt được tiền lương với bọc sofa mới, với ⅛ con mèo.

Huống hồ, cô Vu vẫn cứ đang bị tôi cướp mất tình yêu.

Có điều tôi cũng chẳng phải một kẻ rộng lượng, cũng không phải là một người cao thượng, tôi chỉ là một kẻ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.

Vì thế tôi mỉm cười: “Cảm ơn cô.”

Trên đường trở về, Triệu công tử cau mày hỏi tôi “Em lại làm sao thế?”

Tôi mỉm cười đáp: “Không sao hết.”

Triệu công tử nói: “Không sao hết thì em xuống ngay, mẹ sư, em lại béo rồi, ăn ăn ăn chỉ biết ăn, em là heo à.”

Tôi ôm chặt cổ gã.

Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ tiên sư, có xe không đi còn muốn cõng, mẹ, em nghĩ mình còn nhỏ à?”

Tôi liếc nhìn chiếc ô tô chạy chầm chậm theo đằng sau, nói: “Anh bảo Hách Đạt về đi, mai cậu ta còn phải đến công ty chủ trì cuộc họp.”

Triệu công tử mắng tôi: “Em bị dở à, chỗ này còn cách nhà ba con phố lận, mẹ sư em định để anh cõng thẳng về nhà thật đấy à?”

Tôi nói: “Triệu Long em yêu anh.”

Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ nó, ôm chặt vào khéo không ngã! Tối nãy không ăn no hay sao?”

Tôi đã từng im ỉm cướp đi Triệu công tử, thì cũng không ngại im lặng ruồng bỏ gã. Nhưng tôi chẳng qua chỉ là một cây lục bình dưới thời loạn, được ơn huệ của nhà họ Triệu nuôi nấng, chắc tôi nên tính toán cho tương lai của Triệu công tử, huống hồ gã còn đáng ghét như vậy.

Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ sư em điếc à? Đang hỏi tối nãy có ăn no chưa! Chưa no thì còn bảo Đầu To đi mua đồ ăn!”

Nhưng mà gã lại ngang ngược, độc đoán không quan tâm phải trái, nhất định không cho tôi đi. Tôi chẳng qua chỉ là một cây lục bình dưới thời loạn, được ơn huệ của nhà họ Triệu nuôi nấng, gã đáng ghét như vậy mà bọn họ không cho tôi đi, nên tôi không đi được.

Triệu công tử dừng bước, quay đầu nói với cậu trợ lý nay đã là giám đốc: “Đầu To! Đi mua đồ ăn đêm đi!”

Tôi chẳng qua chỉ là một cây lục bình dưới thời loạn, không nơi nương tựa, phải đi cũng phải mang Triệu công tử đi cùng, như vậy lúc nào không có tiền thì mới đem gã đi bán được. Tôi mưu mô đậm sâu như vậy, nên tiếp tục dỗ gã: “Triệu Long, em yêu anh.”

Triệu công tử đột nhiên nói: “Anh thật sự không cõng nổi nữa rồi! Chân vừa trẹo một cái. Đầu To!”

Nhưng Hách Đạt đã lái xe rẽ quá góc đường đi mua đồ ăn đêm rồi.

Triệu công tử thả tôi xuống, ném áo khoác lên bậc thềm, nói: “Ngồi đây chờ cậu ta đến đi. Mẹ sư, lại bị em hại, mẹ em đúng là lắm sự.”

Tôi sẽ không cảm động đâu, bởi cái áo khoác đó tôi mới mua tháng trước.

Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ chứ em nhìn cái gì, ông ngồi lên cái áo khoác của em em có ý kiến gì? Chẳng lẽ bắt ông phải ngồi đất?”

Gã đáng ghét thật đấy, đã ném áo khoác của tôi mà còn la làng trước.

Tôi nhặt áo khoác lên nhét lại lòng gã, quay lại ngồi khom xuống: “Em cõng anh về.”

Triệu công tử lạnh lùng hỏi: “Em cõng nổi không?”

Tôi đáp: “Thì thử xem.”

Gã không hề khách sáo với tôi, nằm úp lên.

Tôi nghĩ gã nặng hơn tôi nhiều.

Triệu công tử lạnh lùng nói: “Thử đi.”

Tôi vừa cõng gã một cách khó nhọc, vừa nói: “Em nghe thấy anh nói chuyện với cô Vu rồi.”

Triệu công tử im lặng hồi lâu, rồi nói: “Em đừng quan tâm làm gì.”

Tôi nói: “Khi ấy em không biết.”

Triệu công tử nói: “Ông cũng đoán em chả biết.”

Tôi hỏi: “Anh biết à?”

Triệu công tử đáp: “Ông thì có gì là không biết.”

Tôi nói: “Lúc ấy cô Vu chỉ coi em là bạn thôi.”

Triệu công tử nói: “Bây giờ cô ta cũng chỉ coi em là bạn thôi.”

Tôi nói: “Dù sao em cũng hơi áy náy.”

Triệu công tử mắng tôi: “Liên quan quái gì đến em? Em áy náy làm cái khỉ gì?”

Tôi nói: “Cô ấy vẫn đối xử tốt với em như vậy mà.”

Triệu công tử mắng tôi: “Đã bảo không liên quan đến em, mẹ sư em móc đâu ra mà lắm sự vậy nữa? Chuyện không liên quan đến em em cũng muốn xía vào?”

Tôi nói: “Chuyện của anh cũng là chuyện của em.”

Triệu công tử nối: “Ông không muốn quan tâm nữa mà em vẫn muốn quan tâm à? Đừng nhắc chuyện này nữa, chấm dứt ở đây, cả hai chúng ta đều đừng quan tâm!”

Tôi không còn cách nào khác đành im chuyện, chỉ nói: “Triệu Long, em yêu anh.”

Triệu công tử im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Dừng lại.”

Tôi dừng lại, nhìn gã xuống rồi ngồi xổm, nói: “Chân anh lành được nhiều rồi.”

Tôi hỏi: “Có phải vừa rồi anh giả vờ đúng không? Anh chỉ không muốn cõng em phải không? Em đã bảo em yêu anh rồi mà anh còn không muốn cõng em á?”

Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ tiên sư, lảm nhảm nhiều quá, có lên hay không?”

Đương nhiên là lên rồi.

Triệu công tử cõng tôi tiếp tục đi về phía trước, qua một lúc lâu sau, gã nói: “Anh với bố anh không giống nhau về chuyện đó.”

Hử? Sao đột nhiên lại lôi Triệu tứ gia vào?

Mà thôi, lười chẳng hỏi.

Tôi vẫn đang ngẫm kỹ xem làm cách nào để giảm bớt cảm giác tội lỗi khi đối mặt với cô Vu. Hy vọng cô ấy có thể biết đến sự tiến bộ của anh Ba, biết đến Triệu công tử ngoan cố và lạc hậu, cố chấp không chịu thay đổi, ngang ngược vô lý làm người ta phát ghét biết bao nhiêu, rằng anh Ba mới là chàng thanh niên thời đại mới, nhiệt tình như lửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio