Triệu Hoán Thần Binh

chương 418: đống rác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Độc Cô Thanh Hải. Cho dù là gia chủ, chúng ta cũng có tư cách ngăn cản. Thân là trưởng lão, tại sao lúc đó ngươi lại không ngăn cản gia chủ chứ?

Độc Cô Thanh Hải từ trước đến nay đều là người có khả năng tạo ra chợ lớn. Hắn là người đầu tiên khiến cho mọi việc càng thêm náo nhiệt hơn. Chỉ có gia chủ vẫn ngồi ở phía trên, lặng lẽ nhìn xung quang. Thật chẳng biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Đương nhiên, hai người Độc Cô Cửu Tà cũng đứng ở đó. Ngày hôm nay bọn họ là nhân vật chính. Nhưng tên khốn Vu Nhai kia cho dù là nhảy xuống vách núi, vẫn cướp vai chính của bọn họ. Bọn họ đứng ở một bên nhìn một đám lão gia hỏa cãi nhau, lại xoay sang nhìn nhau không nói gì.

Trên Thiên Tội Pha, tất cả đã yên tĩnh trở lại. Người nhà của Độc Cô Cửu Tiên đã rời đi. Thủ hạ của Độc Cô Cửu Dương cũng tản ra. Độc Cô Chiến Phong cũng mang theo Độc Cô Cửu Dương và Hoàng Phủ Nhàn trọng thương rời đi!

Độc Cô Chiến U cũng muốn chờ Hoàng Phủ Nhàn lành vết thương mới tiếp tục xử lý. Ít nhất phải đi bộ tới Hình Kiếm Các một chút.

Về phần người nhà của Độc Cô Cửu Tiên, ngay cả gia chủ cũng bị kinh động, hiện tại Độc Cô Cửu Tiên thực sự chết vô ích, chỉ có thể cầu khẩn tiểu tử đáng chết kia sẽ chết ở dưới Thiên Tội Uyên, tốt nhất là bị loạn kiến cắn chết.

Đúng lúc này, một thân ảnh béo mập lén lén lút lút chạy tới. Bạn học Độc Cô Chư đáng thương bị mọi người quên lãng. May là thuốc của Vu Nhai đủ cường đại, khiến vết thương trên người hắn gần như khỏi hẳn. Sợi dây trên tảng đá lớn cũng bởi vì Thôn Thiên Nhị Thức của Vu Nhai trước đó làm đứt. Hắn núp ở trong bụi cỏ mãi đến ban đêm mới ra ngoài. Nhưng khi hắn đứng ở sườn núi đá, chỉ cảm thấy gió thổi vi vu...

- Này, tên béo. Qua đây, mau tới đây!

Ngay khi bạn học Độc Cô Chư ở trên sườn núi đá bị gió Thiên Tội Uyên thổi qua có chút run rẩy, liền thấy ở một nơi dưới sườn núi xuất hiện một cái đầu. Sau đó nhìn hắn ngoắc tay. Đó là một người mặc kiếm bào màu đỏ. Không ngờ chính là Độc Cô Đỉnh.

- Độc Cô Đỉnh, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

- Đương nhiên là lẻn vào. Mụ nội nó, thiếu chút nữa thì bị phát hiện. Đi nhanh lên, nếu như chờ ở đây trật tự trở lại, chúng ta làm thế nào cũng không đi được.

Độc Cô Đỉnh dẫn theo Độc Cô Chư lẻn ra ngoài, bảy rẽ gạt ngoạt cũng không biết đã đi bao lâu, ngay cả Độc Cô Chư cũng bị hắn đưa đi lòng vòng muốn hôn mê. Tới khi hắn tỉnh táo, phát hiện hắn đã ra khỏi Thiên Tội Pha, hoàn toàn an toàn. Hắn chớp chớp con mắt, nhìn Độc Cô Đỉnh trước mắt một chút.

Thực sự lợi hại. Cùng là áo bào đỏ, tại sao chênh lệch lại lớn như vậy?

...

- Ta nhổ vào. Thôn Thiên Kiếm, ngươi muốn hù chết ta sao?

Dưới Thiên Tội Uyên, thân thể Vu Nhai đang bị Thôn Thiên Kiếm kéo xuống, điên cuồng lao nhanh. Phía dưới tối đen một mảnh, nhìn không thấy nửa điểm sáng. Chỉ có điều lúc trước Vu Nhai ở trong dãy núi sương mù đã thích ứng được với bóng tối. Sau đó lại ăn mật rắn của Hắc Kim Vương Xà, miễn cưỡng còn có thể duy trì thị lực. Khi chỉ còn cách mặt đất khoảng trăm mét, cuối cùng hắn có thể thấy được. Kết quả không ngờ Thôn Thiên Kiếm không giảm tốc độ. Thiếu chút nữa hắn cho rằng mình sẽ thành thịt nát. Ngay khi còn cách mặt đất khoảng hai thước, Thôn Thiên Kiếm đột nhiên giãy dụa, ngang nhiên xông ra ngoài. Cũng bởi vậy, Vu Nhai mới có cơ hội mở miệng nói chuyện. Nếu không hắn chắc hẳn đã đi đời nhà ma.

- Nàng điên rồi sao? Hô... Nàng cố ý? Không phải chỉ đùa nàng mấy câu thôi sao? Có cần phải như vậy không? Chúng ta lại là chiến hữu, ngay cả đùa một chút cũng không thể sao? Nàng làm vậy là có ý gì?

Vu Nhai kêu to cũng không khiến Thôn Thiên Kiếm dừng lại, trái lại còn tăng thêm tốc độ. Sau đó Vu Nhai phát hiện dưới Thiên Tội Uyên hình như cũng có rất nhiều kiếm phong. Hơn nữa, thế giới phía dưới, so với phía trên còn muốn lớn hơn rất nhiều. Phía trên chính là một thung lũng hẹp dài. Ở phía dưới lại dường như không chỉ có một đạo thung lũng, mà giống như đi tới một thế giới hắc ám khác.

Đương nhiên, hiện nay mà nói chỉ là phán đoán sơ bộ. Có quỷ mới biết có phải Thôn Thiên Kiếm đang chạy lòng vòng hay không. Xung quanh vẫn tối đen như mực. Thị lực của hắn chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi trăm mét mà thôi.

- Nàng thực sự giống như một tiểu nữ hài bốc đồng, hơn nữa còn bắt nạt kẻ yếu. Vừa rồi không dám hiện thân, hiện tại gia chủ không ở đây liền khi dễ ta.

Vu Nhai có chút u oán nói. A, chắc là giả vờ.

Đúng vậy, trước đóThôn Thiên Kiếm vốn định xuất hiện, nhưng đột nhiên cảm ứng được sự tồn tại của gia chủ Độc Cô gia, lập tức thu về, chỉ phóng ra một chút lực lượng bản nguyên mà thôi. Nếu không, sợ rằng hai mẹ con Độc Cô Cửu Dương đã chết.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vu Nhai có thể cảm ứng được sự tồn tại của gia chủ. Đương nhiên, cho dù chỉ là một chút lực lượng bản nguyên của Thôn Thiên Kiếm cũng đủ cường đại. Phải biết rằng nó cắn nuốt và dẫn động lực lượng cường đại phía trên Kiếm Ảnh Trận. Về phần tại sao nó đột nhiên truyền thụ cho Vu Nhai Thôn Thiên Nhị Thức, đến bây giờ Vu Nhai cũng không biết rõ. Có lẽ vì muốn giải quyết chuyện phía trên để nhanh chóng bay xuống đây.

Thật ra Thôn Thiên Kiếm ở bên trong Độc Cô gia cũng đủ uất nghẹn, không dám tùy ý xuất hiện. Nhưng xung quanh lại có vô số Thần Binh quyến rũ. Nó giống như một quỷ tham ăn thấy vô số thứ ăn ngon phía trước mạt lại không thể ăn được.

Ầm...

Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên ngã xuống, cả người lăn bảy tám vòng. Hắn thầm mắng vài tiếng sau đó mới bò dậy. Lúc này Thôn Thiên Kiếm đã trở lại, dường như chưa từng xuất hiện vậy, không biết đang làm gì ở bên trong Huyền Binh Điển.

Vu Nhai cũng quen với việc gia hỏa này xuất quỷ nhập thần như vậy. Hắn không để ý đến nó, mà cố gắng mở to hai mắt, nhìn phía trước mắt xem Thần Binh xuất hiện thế nào.

Chẳng qua khi hắn thích ứng được với môi trường xung quanh, nhìn rõ ràng thứ trước mắt, hắn lại trợn tròn đôi mắt. Trước mắt hắn cũng không thấy Thần Binh gì cả. Có chỉ một vực sâu.

Vu Nhai ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lối vào Thiên Tội Uyên. Ánh sáng đã sớm không thấy nữa. Dường như không có khoảng không, chỉ có sương mù mờ mịt. Hắn lại cúi đầu nhìn vực sâu trước mắt!

- Lẽ nào ở dưới Thiên Tội Uyên này còn có một Thiên Tội Uyên khác. Ách, Thiên Tội Uyên nhị cấp sao?

- Vu tiểu tử, ta cảm giác được, khí tức nguyên liệu thần cấp. Mau, mau xuống đó đi!

Trong lúc Vu Nhai đang nghi ngờ, Khắc Liệt Luân Tư đột nhiên xông ra, linh thể vặn vẹo nói.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Chẳng lẽ lại phải nhảy xuống vách núi sao?

...

- Đây là cái gì? Đống rác sao?

Vu Nhai đã đứng ở trên mặt đất cái gọi là vực sâu nhị cấp. Xung quanh là một mầu xanh ngắt, khiến toàn bộ thế giới hắc ám thành thế giới màu xanh. Chỉ có điều tia sáng vẫn ảm đạm, chiếu vào trên mặt Vu Nhai giống như ác ma từ địa ngục đi ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio