Chương
Anh chỉ đi một chút thôi.
Mộ Duật Hành bật cười, ôm lấy gương mặt đang giận dỗi của cô hôn vài cái cho thỏa mãn.
Bàn tay này tốt nhất nên an phận.
Hửm? Hay là em cho anh ăn trước, như vậy không cần phải lo lắng nữa.
Mộ Duật Hành nhếch môi gian tà, ánh mắt sáng rỡ, bàn tay lã lướt trên cơ thể cô, dừng lại ở nơi mềm mại nắn bóp.
Không cho, nếu anh ở nhà thì em sẽ suy nghĩ lại.
Trình Ngữ Lam nhướn mày với anh, kéo nhẹ một bên dây áo xuống.
Mộ Duật Hành âm thầm nuốt nước bọt, ở nhà cũng không được mà đi cũng không xong. Trời ơi, anh phải làm sao với cơ thể mê người này của cô đây?
Thôi được rồi, anh đi đi, mọi người đang chờ anh kìa.
Trình Ngữ Lam bật cười xoa nắn gương mặt mê muội, thèm khát của Mộ Duật Hành. Cô biết anh cũng có bạn bè, anh em trong bang. Hơn một tháng rưỡi qua anh đã dành riêng cho cô rồi, anh cũng nên ra ngoài vui chơi với mọi người, với lại vợ chồng là phải tin tưởng lẫn nhau…
Cô đặt niềm tin vào anh!
Mộ Duật Hành cúi xuống dụi vào cổ cô hôn hít…
Anh thật chẳng muốn đi một chút nào!
Anh à, ngày mai chúng ta lên chùa thăm mẹ.
Sắc mặt của Mộ Duật Hành liền thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt lộ rõ sự buồn phiền…
Trước khi đi hưởng tuần trăng mật, anh và cô có đến bệnh viện đón bà xuất viện về nhà nhưng bà không đồng ý. Bà muốn lên chùa sống một thời gian để tịnh tâm và cầu nguyện cho các con của bà được bình an, hạnh phúc.
Dù không muốn, nhưng khi thấy bà kiên quyết như vậy, anh cũng chiều theo ý bà.
Anh đừng buồn nữa, mẹ vẫn ở bên anh mà.
Ừ. Anh đi một lát rồi về với em.
Vâng
Sáng hôm sau, Trình Ngữ Lam vừa bực vừa tức ngồi chễm chệ ở sofa trong phòng ngủ nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường….
Hôm qua rõ ràng anh nói chỉ đi một lát, nhưng một lát của anh là đến gần giờ khuya mới về. Bước chân loạng choạng không vững, trên người nồng nặc mùi rượu, miệng thì lẫm bẫm tên cô. Đã vậy còn không chịu thay đồ mà lên giường nằm ngủ, làm cô cực khổ hì hục cả đêm giúp anh cởi quần áo cho thoải mái.
Bởi vậy, đừng bao giờ tin lời đàn ông hứa. Khi đã gặp bạn bè và rượu thì sẽ quăng lời hứa đó ra sau đầu.
Ưm…
Mộ Duật Hành cau mày tỉnh giấc, ngồi dậy day day thái dương. Hôm qua anh bị hai tên Sở Mặc và Lãnh Huyết chuốc say, đã vậy còn không cho anh về với vợ…
Đau đầu rồi sao? Em cho anh chết luôn.
Trình Ngữ Lam trừng mắt, khoang tay trước ngực nhìn anh.
Anh sống dai lắm, không để em làm góa phụ đâu.