Chương
Dương tổng, tôi biết anh rất yêu Ngữ Lam, nhưng bây giờ cậu ấy cũng đã có chồng. Anh không nên tìm gặp cậu ấy nữa, như vậy sẽ tốt hơn cho anh và cho cả cậu ấy.
Ánh mắt đau thương của Dương Hữu Bằng nhìn về phía hai bóng lưng đang quấn quýt ôm chặt lấy nhau, cùng nhau bước đi trên một con đường nhưng anh chẳng thể làm gì được…
Ngăn cản ư?
Giữ cô lại ư?
Anh lấy tư cách gì đây!
Lấy tư cách là người yêu của cô, hay lấy tư cách là một người đến trước…
Những thứ đó trở nên vô nghĩa khi bây giờ trên tay cô đã đeo nhẫn cưới, được phát luật công nhận là vợ của Mộ Duật Hành, được mọi người kính nể gọi là Mộ phu nhân.
Cô nghĩ tôi làm được sao?
Buông tay và hy sinh cho người mình yêu cũng là một loại hạnh phúc. Đừng ích kỷ phá hoại đi những kỷ niệm đẹp của hai người.
Yêu nhau không nhất thiết là phải ở bên nhau. Đôi khi lặng lẽ hy sinh, lặng lẽ quan tâm, lặng lẽ bảo vệ hạnh phúc của đối phương cũng là một loại hạnh phúc.
Nhưng trên đời liệu có được mấy ai làm được chuyện đó.
Đôi mắt long lanh to tròn, hành mi dài chớp chớp, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nghiên đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Mộ Duật Hành nhếch môi cười, vòng tay rắn chắc mạnh mẽ ôm sát cô vào lòng.
Sao vậy?
Hai hàng chân mày của Trình Ngữ Lam khẽ chau lại.
Hôm nay Mộ Duật Hành rất lạ, thái độ bình tĩnh như nước, ánh mắt không có một chút gì là gọi hung tợn hay đang tức giận, bây giờ còn dịu dàng mỉm cười với cô…
Anh không nỗi giận sao?
Em nghĩ anh sẽ nỗi giận ư?
Mộ Duật Hành xoa xoa gương mặt của cô, hôn lên đôi môi đỏ mộng của cô…
Nguyên ngày hôm nay anh chẳng thể làm được gì, ăn cơm cũng nhớ cô, làm việc của nhớ cô…chỉ mong cho thời gian trôi qua nhanh để đến đón cô về nhà hôn hít thỏa thích…
Anh cảm thấy cuộc sống của mình thật nhạt nhẽo nếu như không có cô bên cạnh.
Không phải em đã nói không còn yêu Dương Hữu Bằng nữa sao. Chỉ cần là em nói, anh sẽ chọn tin tưởng.
Phải, chỉ cần là Trình Ngữ Lam nói, anh sẽ luôn tin tưởng dù đó có là lời nói dối…
Trình Ngữ Lam vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng, ngã đầu vào lồng ngực vạm vỡ của anh, miệng cười chúm chím khi nghĩ đến cục cưng đang ở trong bụng.
Duật Hành, anh thích con trai hay con gái?
Hửm? Anh sao? Con trai hay con gái anh đều thích, chỉ cần là em sinh.
Trình Ngữ Lam nhoẻn miệng cười tươi, cô thật nôn nao và chờ đợi đến ngày sinh nhật của anh, ngày đó chắc chắn sẽ là một ngày đáng nhớ và thật ý nghĩa…
Em sinh sao? Lỡ như em mang thai con của người khác thì sao?