Chương
Châu Lạc Băng vội vàng đi lại, nhìn qua ô nhỏ thì không phải người đó mà là Mộ Duật Hành.
Hành Duật Hành đến tìm cô làm gì vậy nhỉ?
‘ Cạch ‘
Châu tiểu thư, có Ngữ Lam ở đây không?
Cánh cửa vừa mở, Mộ Duật Hành đã vội vàng lên tiếng hỏi, điều đó chứng tỏ rằng anh đang rất gấp gáp và lo lắng cho cô.
Không, Ngữ Lam không có đến đây. Có chuyện gì sao Mộ thiếu?
Châu Lạc Băng cau mày khó hiểu, trong lòng cũng dâng lên nổi lo sợ gì đó, vì cô biết rằng Trình Ngữ Lam đang mang thai.
Cô ấy….
‘ Reng reng reng ‘
Bỗng nhiêu lúc này điện thoại của Châu Lạc Băng vang lên in ỏi trên bàn, cô vội vàng chạy đi vào trong nghe điện thoại. Mộ Duật Hành nghĩ nghĩ gì đó rồi cũng bước vào.
Anh nghĩ rất có thể là Trình Ngữ Lam, vì cô chỉ có một người bạn thân là Châu Lạc Băng.
Lạc Băng nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại, là một số lạ…
Alo.
Châu tiểu thư, là tôi đây, Dương Hữu Bằng.
Có chuyện gì sao?
Ngữ Lam đang ở bệnh viện Lăng Ái, cô có thể nào vào bệnh viện ngay lập tức và liên lạc với Mộ Duật Hành không? Tôi không có địa chỉ cũng không có số điện thoại.
Bàn tay của Châu Lạc Băng run rẫy, miệng lấp ba lấp bắp không nói thành lời. Bệnh viện? Dương Hữu Bằng? Chắc chắn là đứa bé đã xảy ra chuyện….
Nếu như chuyện này để cho Mộ Duật Hành biết được thì chắc chắn Dương Hữu Bằng và cả Ngữ Lam đều không sống yên.
Nhưng giờ phút này còn giấu được sao? Khi Mộ Duật Hành đang đứng sát bên cô và dù có muốn giấu cũng không được…
Giấy không gói được lửa.
Được.
Châu Lạc Băng cúp máy nhìn qua Mộ Duật Hành, khuôn mặt của cô bây giờ tái xanh, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.
Mộ thiếu, Ngữ Lam đang ở bệnh viện Lăng Ái… ngài…..
Câu nói chưa hết thì Mộ Duật Hành đã ngay lập tức quay lưng bỏ đi. Ngữ Lam đang ở bệnh viện? Tại sao chứ? Rõ ràng cô rất khỏe mạnh mà.
Chờ tôi với.
Châu Lạc Băng cũng vội vàng chạy theo Mộ Duật Hành mà không kịp thay quần áo. Cô sợ mình tới trễ, nơi đó sẽ xảy ra án mạng.
—————
Trong bệnh viện, Dương Hữu Bằng ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang phòng cấp cứu. Trên người anh dính đầy máu của Trình Ngữ Lam, đôi tay run rẫy, ánh mắt đỏ au, gương mặt tràn ngập sự có lỗi…