Chương
Thở ra một hơi, Mộ Duật Hành gác lại những suy nghĩ buồn bã trong lòng. Anh không cho phép mình yếu đuối, anh cũng đã quen với cuộc sống như thế này rồi, thêm năm hay năm nữa thì cũng chẳng sao.
Xuống nhà, mẹ anh và Hà Doanh đã ngồi ở bàn ăn. Anh đi lại kéo ghế ngồi xuống, nhưng ánh mắt lại dán vào chiếc ghế mà Trình Ngữ Lam thường ngồi.
Ăn tối thôi Duật Hành.
Vâng, mẹ cũng ăn đi.
Mộ Duật Hành cúi mặt xuống ăn, Hà Doanh và mẹ anh nhìn nhau rồi thở dài, cả hai biết trong lòng của anh đau đớn đến mức nào.
Ăn xong, cả ba ra ngoài sofa phòng khách uống trà. Mẹ anh đưa cho anh một túi giấy, trong đó có một chiếc khăn choàng do bà tự đan tặng anh.
Mẹ, sức khỏe của mẹ không được tốt, không cần làm như vậy đâu. Con có mẹ là đã hạnh phúc lắm rồi.
Câu nói này làm cho mẹ anh không kiềm được mà rơi nước mắt. Con có mẹ đã hạnh phúc, nhưng suốt mấy chục năm qua bà đã không dành trọn tình thương cho anh, không ngày ngày bên cạnh anh…
Bà là một người mẹ tệ nhất thế gian.
Mộ Duật Hành đứng dậy đi lại ngồi cạnh bà, ôm lấy bà vào lòng mà nước mắt anh khẽ rơi xuống. Anh biết bà đang tự trách và dằn vặt vì đã không ở bên cạnh anh, nhưng anh là đàn ông mà, như vậy anh mới có thể trưởng thành và mạnh mẽ như ngày hôm nay.
Con không trách mẹ. Với con bây giờ, chỉ có mẹ. Vậy nên, mẹ đừng bỏ con được không?
Duật Hành….
Mẹ anh bật khóc nức nỡ ôm chầm lấy anh, lời nói này của anh như con dao đâm mạnh vào tim bà.
Mẹ đừng khóc. Con trai của mẹ không yếu đuối như vậy đâu, mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt, xem chừng bé con của con đang vui vẻ ở cùng ba và ông bà nội.
Kéo nhẹ bà ra, anh lau đi những giọt nước cho bà. Mấy tháng nay sức khỏe của mẹ anh giảm xuống trầm trọng, vì bà cứ nhốt mình trong những đau thương.
…
Hơn giờ tối, Mộ Duật Hành đứng ở bên ngoài ban công nhìn lên bầu trời với ánh mắt thê lương, chất chứa biết bao nhiêu chuyện đau buồn. Anh không biết mình đã gây nên tội gì mà ông trời lại bất công với mình đến thế.
Tiếng tăm bất tận bên ngoài xã hội, nhưng có ai biết và hiểu được anh đã từng trải qua những gì, những đau khổ trên đời đều đổ ập xuống người anh.
Những khao khát không thành, những hy vọng không thấy, hạnh phúc anh từng ngày vun đắp không có được. Anh dừng như đã muốn buông bỏ và đổ gục vì mệt mỏi, thất vọng…
Lúc này, điện thoại của Mộ Duật Hành reo lên, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra xem thì thấy một số lạ đang gọi đến.
Alo.
….
Đầu dây bên kia không nói gì và cũng không biết mình phải nói gì….
Mộ Duật Hành cau mày, dừng như anh đã biết người này là ai.
Nói hay không nói?
Là em.
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng có phần nghẹn ngào vang lên. Không ai khác chính là Trình Ngữ Lam.