Chương
Dương Hữu Bằng nói cô muốn hợp tác với cậu ta, giúp cậu ta giành lại phu nhân. Cô còn làm ra những hình ảnh và video gửi về cho phu nhân nhằm chia rẽ và dụ dỗ phu nhân đến khách sạn, cô còn bảo cậu ta cưỡng hiếp phu nhân như vậy lão đại sẽ không cần nữa, cô có làm không Mạc Kỳ Vân?
Sở Mạc tóm tắt câu nói của Dương Hữu Bằng khi nãy… anh cũng khẽ quan sát sắc mặt của Mạc Kỳ Vân.
Mạc Kỳ Vân nghe xong thì bật cười lớn, liếc mắt nhìn qua Dương Hữu Bằng, sau đó không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt của Mộ Duật Hành nói….
Tôi làm vậy thì được gì? Tôi đâu ngu ngốc đến mức tự đào hố chôn mình
Mạc Kỳ Vân…
Dương Hữu Bằng tức giận lau đến, tay anh cầm chặt lấy cổ tay của Mạc Kỳ Vân giơ lên, ánh mắt đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Ngu ngốc.
Mạc Kỳ Vân lạnh lùng phun ra hai chữ, sau đó chỉ vài động tác tay chân thì đã chỉnh lại khớp xương giúp Dương Hữu Bằng.
Đủ rồi.
Mộ Duật Hành lên tiếng, ánh mắt dò xét từng người, đặc biệt là Mạc Kỳ Vân.
Lão đại, tôi trung thành với anh như thế nào chắc hẳn anh cũng hiểu rõ. Làm hại phu nhân thì tôi được gì? Chẳng phải là cái chết sao?
Mạc Kỳ Vân, cô chính là yêu Mộ Duật Hành, nếu Ngữ Lam quay về bên tôi thì người có lợi là cô.
Mạc Kỳ Vân nhếch môi cười nhạt. Nhìn Dương Hữu Bằng bây giờ quả thật rất tội nghiệp, bao nhiêu tội lỗi đều một mình gánh lấy. Nhưng tất cả đều là do anh tự mình chuốc lấy, là tổng giám đốc của Dương thị nhưng trong chuyện tình cảm thì quá ngu ngốc, chỉ một vài lời nói của cô đã không còn lý trí.
Yêu ư? Cô chưa bao giờ mở miệng thừa nhận rằng mình yêu Mộ Duật Hành.
Người trong lòng của cô là một người khác
Ngu ngốc mà cứ nghĩ mình là người thông minh ư. Không có phu nhân thì cũng có người con gái khác, hơn sáu năm qua chúng tôi không có tình cảm thì tại sao bây giờ lại có tình cảm được chứ.
Ngày / cô đã làm gì? Ở đâu?
Mộ Duật Hành lên tiếng hỏi. Anh đã quá mất kiên nhẫn với một kẻ ngu ngốc như Dương Hữu Bằng.
Ngày / tôi và Kỳ Vân có hẹn nhau đi quán bar. Tối đó tôi đã ngủ lại nhà của Kỳ Vân, hôm sau tôi và cô ấy cùng nhau đến Long bang. Sau đó vì vụ cướp hàng nên tôi, Kỳ Vân và Sở Mặc đều ở lại Long bang để xử lý.
Người lên tiếng không ai khác chính là Lãnh Huyết, người được Mộ Duật Hành tin tưởng tuyệt đối.
Trình Ngữ Lam bàng hoàng, tay chân run rẩy, cô không nghĩ mọi chuyện lại đi xa như vậy….
Lão đại, quả thật tối ngày / Lãnh Huyết và Mạc Kỳ Vân có rũ tôi đi quán bar nhưng tôi bận việc nên không đi. Và sau đó Kỳ Vân luôn ở trong Long Bang.
Sở Mặc không giúp cũng không hại ai. Những gì anh nói đều là những gì anh thấy, anh biết, và anh chắc chắn…
Mộ Duật Hành liếc mắt qua nhìn Trình Ngữ Lam…
Tại sao vậy?
Cô hãy cho anh một câu trả lời thật lòng.
Duật Hành… em không biết… mọi chuyện em không biết.