Sáng hôm sau, ánh nắng gắt chiếu vào căn phòng rộng lớn.
Mộ Duật Hành nheo mắt tỉnh dậy, đầu của anh đau như búa bổ, anh ngồi dậy lấy tay xoa xoa thái dương.
Anh nhìn xuống người mình, là ai đã cởi áo giúp anh? Là Trình Ngữ Lam sao, nghĩ như vậy trong lòng của anh có chút gì đó vui vui.
Mộ Duật Hành đi vào phòng tắm vscn rồi đi xuống nhà.
Anh hỏi người làm thì người làm nói Trình Ngữ Lam đã đi ra ngoài.
Trình Ngữ Lam hôm nay đến tập đoàn chỉ để xin nghỉ việc, cô đã dặn lòng buông bỏ cũng như không gặp Dương Hữu Bằng nữa.
Cô sẽ tìm một cuộc sống mới, hạnh phúc mới bên Mộ Duật Hành.
Trình Ngữ Lam vừa định đi về nhà thì Dương Hữu Bằng từ ở đâu bước đến kéo cánh tay cô lên phòng làm việc của anh, mặc kệ nhân viên của tập đoàn nhìn cả hai rồi xì xầm bàn tán.
- Hữu Bằng, anh bỏ tay em ra, mọi người đang nhìn chúng ta.
Dương Hữu Bằng nhất quyết không nghe, kéo Trình Ngữ Lam vào thang máy đi lên tầng cao nhất.
Vừa đến phòng làm việc, Dưỡng Hữu Bằng đã ép cô vào cánh cửa hôn cuồng nhiệt đôi môi của cô.
Trình Ngữ Lam hoảng hốt đẩy mạnh anh ra, cô không thể làm vậy.
- Anh không được làm vậy.
- Tại sao chứ? Chỉ cần bây giờ em và Mộ Duật Hành ly hôn thì chúng ta đã có thể bên nhau.
Anh biết em vẫn còn yêu anh phải không?
- Em đã có chồng, anh đừng chạm vào người em.
- Ngữ Lam, tại sao chúng ta yêu nhau nhưng lại không thể bên nhau.
Từng giọt, từng giọt nước mắt của cô rơi xuống.
Tại sao sao? Chắc có lẽ là tại Mộ Duật Hành...
- Hãy quên em đi.
- Không, anh không thể quên em.
Anh yêu em Ngữ Lam.
Đôi mắt của Dương Hữu Bằng cũng đỏ au lên nhìn Trình Ngữ Lam.
Anh yêu cô rất nhiều, anh cố gắng điều trị, cố gắng đứng lên cũng là vì cô nhưng bây giờ cô đã thuộc về người khác.
Anh không cam tâm.
Rõ ràng anh và cô đang yêu nhau say đắm, cả hai còn tính chuyện tương lai với nhau.
- Ngữ Lam...
Bàn tay to lớn của Dương Hữu Bằng đặt lên bả vai của cô, nhìn cô bằng ánh say đắm ngọt ngào.
Trình Ngữ Lam cứ đứng đó nhìn anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô không biết mình nên làm gì, trái tim và lý trí của cô đang đấu tranh với nhau.
Phải, nếu cô và Mộ Duật Hành ly hôn thì anh và cô đã có thể quay lại như trước đó, hạnh phúc bên nhau.
Đang miên man suy nghĩ thì cánh môi của cô đã bị Dương Hữu Bằng mút lấy, tay anh choàng qua eo cô, giữ chặt cô vào trong lòng của anh.
- Ưm...
Hai tay của Trình Ngữ Lam đặt trước ngực của Dương Hữu Bằng.
Nụ hôn nồng nàn, ngọt ngào này cô cũng đã mong nhớ từ rất lâu.
Dương Hữu Bằng cảm nhận được Trình Ngữ Lam đã chấp nhận cho anh làm vậy, anh liền dứt khoát bế bổng cô lên, đi vào phòng nghỉ của anh.
Đặt Trình Ngữ Lam nằm xuống giường, anh nằm đè lên người của cô, môi của cả hai vẫn cứ dính vào nhau.
Bàn tay của Dưỡng Hữu Bằng mở từng khuy áo sơ mi của Trình Ngữ Lam, sau đó hôn xuống chiếc cổ của cô.
Trình Ngữ Lam vẫn đang miên man trong nụ hôn, khi môi anh chạm vào cổ cô, cô mới nhận thức được cả hai sắp xảy ra chuyện gì.
- Hữu Bằng...
Trình Ngữ Lam vừng vẫy, cô không thể, cô không thể ngoại tình được, cô không thể cùng Dương Hữu Bằng xảy ra quan hệ được dù chỉ một lần.
- Lam...!anh xin em, cho anh một lần thôi cũng được.
- Không...chúng ta không thể...!em đã có chồng...
Nước mắt của cô lả chả rơi xuống.
Khuôn mặt của Mộ Duật Hành liền xuất hiện ngay trong đầu của cô, cảm giác tội lỗi bao vây hết con người của cô.
- Nhưng anh mới là người em yêu.
Dương Hữu Bằng giữ hai tay của Trình Ngữ Lam lại rồi cúi xuống hôn cuồng nhiệt.
Dù thế nào hôm nay anh cũng phải có bằng được cô...
- Đừng...!Hữu Bằng...không được..
huhu...
Dương Hữu Bằng đã quyết tâm rồi, tốt nhất là hôm nay cô mang thai luôn đứa con của anh, như vậy để xem Mộ Duật Hành chấp nhận như thế nào.
Chiếc áo sơ mi của cô bị anh xé bung nút ra, anh nhìn vào vòng một to tròn của cô đang lấp ló trong chiếc áo lót.
Trình Ngữ Lam khóc nấc lên, cô đã làm điều có lỗi với Mộ Duật Hành rồi.
- Dương Hữu Bằng, nếu anh dám tiếp tục em sẽ chết ngay trước mặt của anh.
Dương Hữu Bằng ngước mặt lên nhìn cô, khuôn mặt của cô đã đẫm nước mắt.
- Lam...
Bốp
Trình Ngữ Lam tát thẳng vào một bên mặt của Dương Hữu Bằng rồi đẩy mạnh anh ra.
Cô lồm cồm ngồi dậy, tay giữ chặt chiếc áo sơ mi của mình lại.
Cô giận anh một, chứ cô giận bản thân mình đến hàng ngàn hàng vạn lần.
- Hữu Bằng, từ đây về sau đừng tìm em nữa.
Giữa em và anh đã kết thúc.
Trình Ngữ Lam bỏ chạy đi ra ngoài, cô ghét mình, cô hận mình quá yếu đuối, vì một nụ hôn mà làm đầu óc trở nên mụ mị.
Cánh cửa phòng làm việc mở ra, Trình Ngữ Lam bắt gặp ngay Hà Doanh đang đi đến.
Hà Doanh trợn mắt nhìn, với bộ dạng như thế này của cô thì Hà Doanh đã hiểu cô và Dương Hữu Bằng đã xảy ra chuyện gì.
- Trình Ngữ Lam..