Ngày hôm sau là chủ nhật nên Trình Ngữ Lam đi đến chung cư tâm sự với Châu Lạc Băng, với lại cô đang muốn học làm bánh kem vì chỉ còn năm ngày nữa là đến sinh nhật của Mộ Duật Hành...
Năm nay cô sẽ tự mình tổ chức sinh nhật cho anh.Từ lúc kết hôn đến bây giờ cô chưa làm được gì cho anh cả.
Lúc trước còn nói chuyện rất khó nghe, nhiều lần làm anh đau lòng tổn thương...
Thế nên lần này cô sẽ bù đắp cho anh, cho anh một ngày sinh nhật thật tuyệt vời.
- Sao mình thấy cậu gầy đi nhiều quá vậy Lạc Băng? Cậu có chuyện gì sao?
Châu Lạc Băng mỉm cười gượng gạo, tâm trạng của cô bây giờ thật sự rất tồi tệ....
Giá như cô không về đây thì hay biết mấy!
- Mình không sao, áp lực công việc thôi.
Trình Ngữ Lam thở dài, chòm người tới lấy miếng xoài cho vào miệng nhai chóp chép ngon lành...
- Nhà cậu thiếu thốn lắm sao?
Châu Lạc Băng bật cười.
Trình Ngữ Lam nói rằng qua đây tâm sự sẵn tiện học làm bánh kem, nhưng cô cảm thấy Ngữ Lam như đang đi hưởng thụ.
Trái cây, sữa chua trong tủ lạnh của cô, Ngữ Lam ăn sạch sẽ.
- Không phải, nhưng mà trái cây nhà cậu ngon.
- Này, cậu làm gì ăn chua quá vậy, đừng nói đang mang thai nha.
- Hả? Mang thai á?
Trình Ngữ Lam ngồi thẳng dậy, hai mắt mở to ra.
Mang thai? Cô mang thai rồi ư?
Phải rồi, cô rất thèm đồ chua, tháng này cũng trễ mất rồi...
Theo cô biết thì phụ nữ mang thai thường sẽ rất thèm chua, và sẽ không có kinh nguyệt.
- Giờ làm sao đây?
Mặt của Trình Ngữ Lam rất nghiêm túc nhìn qua Châu Lạc Băng.
Thật sự tâm trạng của cô không được vui nhưng khi nhìn thái độ, biểu cảm trên gương mặt của Ngữ Lam làm cô không thể nào nhịn được cười.
- Cậu thử que xem.
- Đúng rồi, để mình đi mua que về thử xem..
- Thôi, cậu ngồi ở đây đi.
Mình đi mua cho.
Châu Lạc Băng rời đi.
Trình Ngữ Lam ngồi thẩn thờ ở sofa, bàn tay chạm nhẹ lên chiếc bụng phẳng lì của mình....
Nếu cô thật sự mang thai chắc anh sẽ rất vui.
Sinh nhật lần này chắc chắn sẽ rất ý nghĩa với anh.
...
Trong phòng vệ sinh, Trình Ngữ Lam cau mày nhìn que thử thai trong tay.
Là hai vạch nhưng lại rất mờ, cố gắng nhìn thì mới thấy là hai vạch....
Vậy là có thai hay không?
Cộc cộc
- Thế nào? Xong chưa?
Châu Lạc Băng nóng lòng muốn biết.
Nếu Trình Ngữ Lam thật sự mang thai thì cô được làm mẹ nuôi rồi, lúc đó tha hồ bồng bế cưng nựng.
Nghĩ thôi, cô cũng đã thấy vui và hạnh phúc lây.
- Đây, như vậy là mang thai hay không?
Trình Ngữ Lam mở cửa bước ra, giơ que thử thai lên trước mặt của Châu Lạc Băng.
Lạc Băng khẽ nhíu mày, cầm lấy que thử thai từ tay cô quan sát và phân tích...
Nói hai vạch thì cũng không phải, mà nói một vạch thì cũng không đúng.
- Hay là tại mình mua que thử thai hết hạn sử dụng.
- Cậu thật là.
Trình Ngữ Lam thở dài buồn chán.
Chắc là không mang thai rồi...
- Hay là đến bệnh viện khám đi, như vậy sẽ chắc chắn hơn.
- Ờ ha, sao mình lại ngu ngốc đến như vậy.
- ---------------
Thế là cả hai đi đến bệnh viện, Châu Lạc Băng lóng ngóng ngồi ở bên ngoài khoa sản chờ Trình Ngữ Lam...
Bàn tay cô run run cầm tờ giấy bước ra, đôi mắt long lanh như sắp khóc.
Tuy là vậy nhưng trên gương mặt không giấu được sự hạnh phúc ngập tràn, trên môi cũng nở nụ cười rạng rỡ vì cô đã được làm mẹ của một đứa trẻ, một thiên chức thiêng liêng cao cả.
- Thế nào rồi, cậu làm mình lo lắng quá.
Châu Lạc Băng lay lay bả vai cô.
Nhìn cô bây giờ xem, xấu xí không tả được...
- Mình mang thai rồi, cực cưng được bốn tuần....!mình được làm mẹ rồi.
Trình Ngữ Lam ôm chặt lấy Lạc Băng vỡ òa mừng rỡ...
Nếu như Mộ Duật Hành biết rằng anh được làm ba, chắc chắn anh sẽ rất vui.
Nhưng cô dự định sẽ không vội nói cho anh biết, cô đợi tới ngày sinh nhật của anh, sẽ cho anh một bất ngờ to lớn thiêng liêng này...
Chắc lúc đó anh khóc ngập cả thành phố.
Từ đằng xa, có một người đang âm thầm quan sát mọi hành động và lời nói của Trình Ngữ Lam...
Mang thai ư?
Đôi mắt híp lại, làn môi khẽ nhếch lên tạo một đường cong đầy vẻ bí hiểm, chứa đầy sự oán ghét và thù hận...
Châu Lạc Băng lái xe về chung cư.
Trên xe Trình Ngữ Lam liên tục lấy tay xoa xoa chiếc bụng, miệng thì cứ lẫm bẫm nói với cục cưng...
- Con đến thật đúng lúc nha, lần này mami sẽ cho baba của con một bất ngờ.
- Cậu thích con trai hay con gái?
- Con trai.
- Tại sao vậy?
- Vì sẽ đẹp trai giống chồng mình.
Trình Ngữ Lam bật cười thành tiếng, cô dự định sẽ sinh từ hai bảo bảo trở lên để cùng cô chống đối lại với Mộ Duật Hành, như vậy chắc sẽ rất vui và nháo nhiệt.
Trình Ngữ Lam đưa mắt nhìn ra bên ngoài, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.
Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp, mát mẻ và dễ chịu, bầu trời cao trong veo màu xanh nhạt, nó như đại diện cho tâm trạng vui vẻ của cô ở hiện tại.
Khi biết mình được làm mẹ, cảm xúc của cô như vỡ òa.
Không có gì hạnh phúc bằng khi biết được có một sinh linh bé nhỏ đang thành hình trong bụng mình.
Và hiện tại mình có một trách nhiệm to lớn là bảo vệ, chăm sóc....
Điều đó thật thiêng liêng và vô cùng hạnh phúc.
Mộ Duật Hành sinh ra đã thiếu thốn tình cảm gia đình.
Vậy nên cô sẽ bù đắp cho anh bằng một gia đình ngập tràn tiếng trẻ thơ, để cho anh cảm nhận rõ hai chữ gia đình là như thế nào, và cô biết chắc chắn anh sẽ làm tốt trách nhiệm thiêng liêng của mình...
- ---------------
VOTE....!LIKE....!THEO DÕI TÀI KHOẢN ủng hộ em ạ.