Ăn cơm tối cùng với Châu Lạc Băng xong thì Trình Ngữ Lam gọi điện bảo tài xế đến đón mình về nhà...
Tuy Châu Lạc Băng là tiểu thư nhưng lại rất đáng thương và cô đơn, có gia đình như chẳng có.
Lúc nào cũng chỉ có một mình tự vượt qua những nỗi đau, vượt qua những biến cố của cuộc sống.
Trình Ngữ Lam cảm thấy mình thật may mắn, tuy gia cảnh của cô không khá giả nhưng ba mẹ cô luôn yêu thương và chở che cho cô...Khi trưởng thành thì gặp được hai người đàn ông hết mực yêu thương cô, xem cô là cả khoảng trời trong lòng của họ.
Tuy cô và Dương Hữu Bằng không đến được với nhau, nhưng cô chưa bao giờ hối hận khi đã chấp nhận yêu anh.
Anh cho cô một mối tình đầu trong sáng và vô cùng đẹp đẽ...
Vì lo cho Trình Ngữ Lam đang mang thai nên Châu Lạc Băng đưa cô xuống chung cư chờ tài xế của Mộ Duật Hành đến đón.
Cô đã dặn dò Lạc Băng không được nói với ai rằng cô đang mang thai, kể cả ba mẹ của cô cũng vậy, nếu không mọi chuyện sẽ bại lộ mất.
Cả hai từ trong thang máy đi ra, Trình Ngữ Lam cau mày khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc...
Người đó không ai khác chính là Dương Hữu Bằng.
Tại sao Hữu Bằng lại biết cô ở đây chứ?
- Dương tổng, xin chào.
Châu Lạc Băng lên tiếng vì không muốn cho cô phải khó xử.
Bây giờ cô đã có chồng, hiện tại còn đang mang thai, liên quan đến người cũ sẽ không tốt cho mối quan hệ với người hiện tại.
Người đó còn là Mộ Duật Hành.
Người trong cuộc luôn đặt trái tim cao hơn lý trí, nhưng người đứng ngoài cuộc như Lạc Băng thì lại đặt lý trí cao hơn cả trái tim.
- Lam, chúng ta nói chuyện một chút được không?
- Hữu Bằng, chúng ta không còn gì để nói cả.
Dương Hữu Bằng cười khổ trong lòng, bây giờ tìm gặp cô còn khó hơn cả lên trời.
Lúc nào cô cũng xuất hiện bên Mộ Duật Hành, không thì ở miết trong biệt thự, khó khăn lắm hôm nay anh mới có cơ hội được gặp cô.
- Anh chỉ muốn tâm sự với em một chút, chúng ta làm bạn không được sao?
Dương Hữu Bằng đưa mắt nhìn qua Châu Lạc Băng như bảo cô rời đi, nhưng cô nhất quyết không chịu đi vì rất có thể Mộ Duật Hành đang đến.
Nếu cả hai đứng nói chuyện riêng với nhau sẽ rất dễ bị hiểu lầm, huống chi bây giờ Ngữ Lam còn đang mang thai.
Nếu xảy ra chuyện gì, đứa bé thật sự rất đáng thương.
- Ngữ Lam, em sống hạnh phúc chứ?
- Hạnh phúc, em đang rất hạnh phúc.
Hữu Bằng, anh cũng xứng đáng được hạnh phúc, hãy trân trọng những gì mình đang có.
Trình Ngữ Lam muốn ám chỉ đến Hà Doanh vì cô biết Hà Doanh thật lòng yêu anh...
Hà Doanh bây giờ đã thật sự thay đổi qua cú sốc của gia đình.
Cách nói chuyện không còn kiêu căng, khó nghe như ngày trước.
Ở hiện tại cô cũng đã buông bỏ tình cảm với anh, tập trung lo cho công việc và chăm sóc cho mẹ
- Hạnh phúc với ai đây? Anh chỉ có thể hạnh phúc, vui vẻ khi bên cạnh em thôi Ngữ Lam.
Em có biết không, hơn một năm điều trị bên Mỹ anh luôn nhớ về em, trong đầu anh chỉ có em, vì em mà cố gắng, tất cả mọi thứ đều vì em, vậy thì bây giờ em bảo anh phải chấp nhận làm sao đây.
Gần bốn tháng qua anh sống như người đã chết, anh ước gì mình có thể chết luôn trong vụ tai nạn đó, để bây giờ anh không phải đau khổ như vậy.
Từng lời, từng lời của Dương Hữu Bằng như những vết cắt khứa vào da thịt cô.
Hốc mắt của cô cũng đã đỏ lên khi nhìn thấy người mình từng yêu vì mình mà đau khổ.
Cả hai xa nhau do sự sắp đặt của số phận.
Không phải lỗi do anh cũng không phải do tình cảm của cả hai đã phai nhạt dần theo thời gian....
Hai con người nếu như còn duyên thì sẽ không mất nhau, nhưng nếu đã mất nhau thì chắc chắn đã hết duyên...
Và chuyện tình cảm của cả hai cũng vậy, phải biết chấp nhận và buông bỏ để giữ lại một mối quan hệ tốt đẹp.
Chiếc xe màu đen quen thuộc của Mộ Duật Hành lái đến.
Anh từ bên trong xe bước ra, dáng vẻ rất bình thường không giống như đang tức giận, nhưng trái tim người nào đó đang thình thịch vì lo lắng.
Mộ Duật Hành đi đến gần cả ba, trên tay anh còn cầm theo áo khoác dài cho cô.
Dạo này sức khỏe của cô không được tốt, anh sợ vì thế mà nhiễm bệnh.
- Lam, đợi anh lâu chưa?
Ánh mắt của Mộ Duật Hành ba phần dịu dàng, bảy phần nuông chiều dành cho Trình Ngữ Lam.
Anh lấy áo khoác đặt lên vai cô, kéo cô ôm sát vào lòng như thể không quan tâm đến chuyện gì cả.
- Em chỉ mới xuống.
- Được rồi, về thôi, ở đây lạnh.
Lại một lần nữa Dương Hữu Bằng chứng kiến cảnh Trình Ngữ Lam rời đi cùng với người đàn ông khác...
Tại sao vậy, tại sao lúc nào anh cũng thua cuộc?
Rõ ràng anh là người đến trước, vậy thì Mộ Duật Hành lấy tư cách gì để có được cô?
Châu Lạc Băng thở dài bất lực.
Theo cô thấy, trên đời này không có gì rắc rối bằng chuyện tình cảm yêu đương....
- Dương tổng, tôi biết anh rất yêu Ngữ Lam, nhưng bây giờ cậu ấy cũng đã có chồng.
Anh không nên tìm gặp cậu ấy nữa, như vậy sẽ tốt hơn cho anh và cho cả cậu ấy.
Ánh mắt đau thương của Dương Hữu Bằng nhìn về phía hai bóng lưng đang quấn quýt ôm chặt lấy nhau, cùng nhau bước đi trên một con đường nhưng anh chẳng thể làm gì được...
Ngăn cản ư?
Giữ cô lại ư?
Anh lấy tư cách gì đây!
Lấy tư cách là người yêu của cô, hay lấy tư cách là một người đến trước...
Những thứ đó trở nên vô nghĩa khi bây giờ trên tay cô đã đeo nhẫn cưới, được phát luật công nhận là vợ của Mộ Duật Hành, được mọi người kính nể gọi là Mộ phu nhân.
- Cô nghĩ tôi làm được sao?
- Buông tay và hy sinh cho người mình yêu cũng là một loại hạnh phúc.
Đừng ích kỷ phá hoại đi những kỷ niệm đẹp của hai người.
Yêu nhau không nhất thiết là phải ở bên nhau.
Đôi khi lặng lẽ hy sinh, lặng lẽ quan tâm, lặng lẽ bảo vệ hạnh phúc của đối phương cũng là một loại hạnh phúc.
Nhưng trên đời liệu có được mấy ai làm được chuyện đó..