Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

chương 71

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Em sợ, sợ sau này con chúng ta…

Trình Ngữ Lam nói đến đó thì mím môi không dám nói nữa. Điều cô sợ là con của cô không có ba, như vậy rất đáng thương, sau này lại nuôi nấng quyết tâm trả thù y như anh của bây giờ vậy…

Mộ Duật Hành hiểu chứ, cả ngày hôm nay anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

Bản thân anh, anh không sợ nhưng lại sợ làm liên lụy cho Trình Ngữ Lam và con của cả hai.

Nếu anh chết đi, Trình Ngữ Lam sẽ mang tiếng là một đời chồng, con của anh sẽ mồ côi giống như anh vậy.

Anh mồ côi ba, thiếu hơi ấm tình thương của ba nên anh hiểu rõ nó đơn độc tủi thân đến nhường nào.

Bạn bè được ba mẹ đưa đi đến trường, đưa đi chơi, còn mình thì chỉ có mẹ. Đã vậy còn bị bạn bè trêu chọc là đồ không có ba, bị bạn bè cô lập không ai thèm chơi cùng…Nỗi đau đó, cảm giác đó không phải ai cũng có thể chịu được. Anh còn may mắn hơn là có ông bà nội, còn nếu anh chết, con của anh sẽ có ai?

Chỉ có một mình Trình Ngữ Lam…

Anh từng nói sẽ bảo vệ cô, chăm sóc cho cô nhưng nếu anh tiếp tục thì anh đang làm khổ cô, anh không xứng đáng với sự hy sinh của cô…

Anh sẽ dừng lại.

Em xin lỗi.

Không, em không có lỗi. Là anh vì anh, vì con của anh, anh không muốn chúng giống như anh.

Ánh mắt của Mộ Duật Hành trở nên xót xa, nỗi đau này một mình anh gánh lấy. Anh không muốn làm liên lụy đến ai, đặc biệt là với những người anh yêu thương. Bây giờ anh đã có một gia đình nhỏ, anh không muốn phá tan đi những điều mà mình từng mong ước, từng khao khát.

Ngủ đi, khuya rồi.

Mộ Duật Hành kéo chăn lên tới cổ của Trình Ngữ Lam. Cô gật đầu, tìm tư thế thoải mái rồi nhắm mắt ngủ.

Nghe được tiếng thở đều đều của Trình Ngữ Lam, Mộ Duật Hành nhẹ nhàng đỡ đầu cô xuống gối, rút cánh tay của mình ra, và sau đó anh đã rời giường.

Mộ Duật Hành đi vào phòng tắm mặc đồ chỉnh tề vào, anh không qua thư phòng làm việc mà đi lên phòng thờ.

Nhìn vào di ảnh của ông Mộ, nước mắt của anh khẽ lăn xuống. Anh thấy mình thật bất hiếu, thật vô dụng, đến trả thù cho ba anh cũng không làm được.

Đôi mắt của Mộ Duật Hành nhìn qua di ảnh của ông bà nội. Hai người có đang trách anh không? Trách anh vì bản thân mà hèn nhát, không dám đối đầu với người đã giết ba mình.

Bàn tay cuộn tròn lại, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đục ngầu, hàm răng nghiến chặt lại khi nghĩ đến cảnh tượng ông Mộ trên người đầy vết đạn, máu tươi đầm đìa chảy ra, sau đó ngã quỵ xuống đường….

Không… không…

Mộ Duật Hành đấm liên tục xuống nền với lực rất mạnh, anh như muốn trút hết hận thù tức giận vào những cú đấm đó và tay của anh vì thế mà bị rách đến chảy máu, nhưng anh không cảm thấy đau vì trong lòng của anh còn đau hơn gấp trăm nghìn lần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio