Chương
Trình Ngữ Lam ngồi xuống sofa, trịnh trọng hỏi anh.
Chưa, vào ăn sáng thôi. Hai tuần nữa chúng ta sẽ đi Bali hưởng tuần trăng mật.
Mộ Duật Hành mỉm cười, ôm cô đứng dậy, hôn vào gò má ửng hồng của cô.
Trình Ngữ Lam lúc nào cũng xinh đẹp, dù không trang điểm cũng vậy, đẹp đến động lòng người.
Trình Ngữ Lam mở miệng định trách móc anh đêm qua thì chợt nhìn thấy một bàn tay của anh đang quấn băng gạc…
Anh bị thương sao? Tối qua cô đâu nhìn thấy, chẳng lẽ sáng sớm anh đã đánh nhau với người khác? Nhưng ai lại dám đánh nhau với anh thế? Không mất mạng thì cũng tàn phế…
Anh.. anh bị sao vậy?
Cô cầm lấy bàn tay đang bị thương của anh, gương mặt không giấu được lo lắng xót xa.
Anh không sao.
Người đó thế nào rồi?
Hửm? Là ai?
Thì người đánh nhau với anh í.
Trình Ngữ Lam cảm thấy thật tội nghiệp, nếu như anh bị thương thế này thì chắc người đó đã vào quan tài…
Ngốc quá.
Mộ Duật Hành bật cười vỗ vào trán của cô. Cô gái ngốc này thật biết cách làm cho người khác vui vẻ. Anh bây giờ đâu thích đấm đá, nếu chướng mắt thì tặng vài viên đạn vào đầu…
Như vậy, nhanh và gọn.
Cả hai vào ăn sáng, ăn sáng xong thì cùng nhau xem một bộ phim tình cảm…
Đôi khi cuộc sống chỉ cần những điều đơn giản như vậy thôi. Cuộc sống của Mộ Duật Hành đã quá sóng gió rồi, anh cũng cần một giây phút bình yên hạnh phúc bên người con gái anh yêu.
Buổi chiều, Mộ Duật Hành nghe điện thoại của Lãnh Huyết xong thì bỏ đi ra ngoài. Nằm một mình buồn chán, thế là Trình Ngữ Lam quyết định đi tưới hoa.
Trình Ngữ Lam định sau khi đi Bali về cô sẽ xin Mộ Duật Hành cho phép cô đi làm, ở nhà thật sự rất chán, tối ngày cứ quanh quẩn nơi đây làm cô rất tù túng khó chịu.
Đang suy nghĩ thì Trình Ngữ Lam chợt nhìn thấy một ông lão ăn xin đang đứng bên ngoài cổng nhìn vào bên trong nhà. Tay chân lem luốc, tóc tai rũ xuống che đi hết khuôn mặt…
Người này là ai?
Cho tiền ông ấy và bảo ông ấy đi đi, đợi Duật Hành về không tốt đâu.
Trình Ngữ Lam nói với thuộc hạ.
Phu nhân, ông ta bảo muốn gặp thiếu gia.
Hả, gặp Duật Hành ư? Ông ta là ai?
Thuộc hạ của anh lắc đầu, khi nãy anh cũng đã cho ông một số tiền và bảo ông rời đi vì nơi đây không phải ai muốn xuất hiện cũng được…
Nhưng ông lão đó nhất quyết không chịu rời đi và muốn gặp Mộ Duật Hành cho bằng được.