Chương
Là anh ư?
Trình Ngữ Lam hốt hoảng, đứng thẳng dậy nhìn vào ánh mắt nâu trầm của anh.
Đáng tiếc người giết không phải là anh.
Vậy còn mẹ? Mẹ thế nào rồi?
Mộ Duật Hành thở dài, gương mặt không giấu được buồn bã.
Mẹ đang nằm trong bệnh viện. Ngữ Lam… sau khi mẹ khỏe lại, anh định sẽ đón mẹ về đây sống với chúng ta, ý em thế nào?
Từ lúc lên xe đi về, Mộ Duật Hành đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không muốn mẹ anh sống ở Hà gia, và anh biết bà cũng không muốn về lại nơi đó.
Anh định sẽ đón bà về đây để thuận tiện chăm sóc, nhưng bây giờ anh đã có vợ, anh cũng nên hỏi qua ý của Trình Ngữ Lam.
Anh đừng nhìn em như thế chứ, chăm sóc cho mẹ là bổn phận của em mà.
Cảm ơn em.
Mộ Duật Hành mỉm cười, ôm Trình Ngữ Lam đi lên phòng. Để cô ngồi xuống giường còn anh thì vào phòng tắm, tắm rữa cho thoải mái. Mấy hôm nay anh rất áp lực và mệt mỏi. Từ ngày nhận được bức thư của Bạch Thiện, hầu như anh không hề ngủ, mỗi đêm chỉ chợp mắt được một chút.
‘ Reng reng ‘
Trình Ngữ Lam chau mày khi nghe thấy điện thoại của Mộ Duật Hành vang lên, trên màn hình còn để hai chữ ‘ Tô Mịch ‘
Duật Hành… anh có điện thoại.
Trình Ngữ Lam đứng bên ngoài cánh cửa phòng tắm nói vọng vào.
Là ai thế?
Tô Mịch.
Nói anh đang bận, một lát sẽ gọi lại.
Trình Ngữ Lam bĩu môi, khuôn mặt tỏ vẻ không hài lòng đi lại giường nghe điện thoại giúp anh…
Alo.
(Duật Hành đâu rồi, tôi muốn gặp anh ấy.)
Anh ấy tắm rồi, có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ nói lại với anh ấy.
(Người như cô thì hiểu gì chuyện của chúng tôi.)
Trình Ngữ Lam mím môi tức giận, chuyện của chúng tôi ư? Có quá thân mật rồi không? Rõ ràng hôm đó cô nhìn thấy Tô Mịch nhìn anh với ánh mắt rất kỳ lạ, còn mời rượu anh, vậy mà tên đáng ghét đó cũng không từ chối.
Rõ ràng là có ý với người ta.
Mộ Duật Hành mở cửa đi ra, trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn. Nghiên đầu nhìn cô đang bóc khói ngồi ở mép giường.
Điện thoại của anh.
Mộ Duật Hành mỉm cười nhận lấy, đừng nói là cô đang ghen đó chứ? Nhưng khoan đã, có yêu thì mới có ghen, Trình Ngữ Lam yêu anh rồi ư?
Alo tôi nghe đây Tô Mịch.