Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

chương 129: bị cảnh trong mơ làm tỉnh lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong nháy mắt, Tần Lạc còn tưởng rằng mình gặp người xấu cướp bóc, vừa mới chuẩn bị kêu thì ngửi thấy một hương vị nam tính quen thuộc.

Gần như không nhìn, cô đã đoán được là ai rồi.

Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng nghiêm mặt ấn cô ở trên vách tường, vẻ mặt lạnh nhạt như sương: "Cố Nam Châu đưa em trở về?"

Tần Lạc bị anh chất vấn có chút uất ức: "Không phải anh đưa tổ trưởng Giang đi sao? Sao còn đến đây?"

Ngón tay Hoắc Kỷ Thành lạnh như băng chế trụ cằm của cô: "Là anh hỏi em trước."

Cằm Tần Lạc bị anh bóp đau, trợn mắt nhìn anh: "Anh can thiệp của em đồng thời cũng nên quản chính anh? Rõ ràng là anh đưa tổ trưởng Giang trở về trước! Anh dựa vào cái gì nổi giận đùng đùng chạy đến chất vấn em?"

Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng nghiêm mặt: "Anh căn bản không đưa cô ta trở về."

Tần Lạc hừ lạnh một tiếng, không tin.

Hoắc Kỷ Thành cau mày: "Em không tin anh?"

Tần Lạc bĩu môi: "Lời của anh căn bản không có độ tin cậy, tại sao em phải tin tưởng?"

Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể dằn lại tính tình giải thích một lần: "Anh để Đại Vệ đưa cô ta trở về, bản thân anh gọi xe qua đây."

Tần Lạc không dám tin nhìn anh, lập tức nghĩ hình như không nhìn thấy xe của anh ở phía dưới, chẳng lẽ anh nói đều là sự thật?

Chỉ là...

Đây cũng khó có thể làm cho người ta tin?

Hoắc Kỷ Thành có chút khó chịu với ánh mắt nghi ngờ của cô, trực tiếp nghiêng người chặn miệng nhỏ của cô, miễn cho cô lại lải nhải...

Lại bị hôn, tâm tình của Tần Lạc với vừa rồi khác nhau rất lớn, vừa rồi còn rất tức giận, nhưng bây giờ...

Hai người đang hôn đến khó khăn, chợt nghe thấy tiếng cửa chuyển động, thì ra là bà cụ cách vách ra ngoài đổ rác rưởi.

Tần Lạc xấu hổ vội vàng ra dùng sức đẩy người đàn ông đang hôn cô ra, nhưng trên mặt vẫn đỏ như cũ.

Giống như đang vụng trộm bị người ta bắt được tại chỗ...

Bà cụ thấy một màn như vậy cũng không trêu bọn họ, ngược lại cười hề hề chào hỏi với Tần Lạc: "Tiểu Tần, đây là bạn trai cháu sao?"

Tất cả mọi người hàng xóm ở tại tầng này, ngẫu nhiên ra vào đều đụng phải, quen biết cũng bình thường.

Tần Lạc lúng túng mặt đỏ tai hồng, Hoắc Kỷ Thành đến cùng có phải bạn trai của cô không, điểm này thật đúng là...

Kết quả không đợi cô trả lời, Hoắc Kỷ Thành liền mở miệng: "Cháu là bạn trai của cô ấy."

Bà cụ nở nụ cười: "Tuổi trẻ thật tốt!"

Sau khi đợi bà cụ vào thang máy, Tần Lạc đỏ mặt lôi kéo Hoắc Kỷ Thành vào nhà, miệng than thở nói: "Đều tại anh! Hại em bị trêu chọc."

Khóe môi Hoắc Kỷ Thành hơi cong: "Anh nhìn bà cụ chỉ cảm khái con người đã đến tuổi xế chiều mà thôi."

Tần Lạc chẳng muốn ba hoa với anh: "Không thèm nghe anh nói nữa."

Hoắc Kỷ Thành giữ chặt cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: "Anh cảm thấy chúng ta nên làm nốt chuyện vẫn chưa xong kia."

Tần Lạc giả vờ không hiểu, chớp mắt: "Cái gì?"

Lòng ngón tay thô ráp của Hoắc Kỷ Thành chậm rãi vuốt ve cánh môi cô: "Giả ngu?"

Tần Lạc đỏ mặt vuốt ve tay anh: "Ai nha! Em muốn đi dọn dẹp vệ sinh, trong khoảng thời gian này không ở nhà, tích nhiều bụi quá."

Nói xong, thì chuẩn bị trốn.

Nhưng Hoắc Kỷ Thành mới không để cho cô trốn dễ dàng như vậy, cánh tay dài duỗi ra, kéo cô vào trong lòng, sau đó không nói gì lần nữa hôn môi của cô...

Bá đạo, dây dưa, dịu dàng...

Tần Lạc cảm thấy mình không có cách nào thoát khỏi chiếc lưới này, quấn lấy cô, không tránh thoát được...

Ngay lúc hai người đang hôn triền miên, bỗng nhiên bên trong yên tĩnh truyền đến một tiếng kêu "Ục ục".

Trong nháy mắt, tất cả dịu dàng đều bị dập tắt.

Tần Lạc thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, mà sắc mặt người đàn ông, có thể nghĩ có bao nhiêu đặc sắc, đén giống như đít nồi.

"Buổi tối nhìn em với Cố Nam Châu thân mật như thế, em cảm thấy anh ăn được sao?"

"..."

Ách! Còn có người đàn ông không phân rõ phải trái như vậy sao? Mình không ăn no lại còn đổ thừa cho cô?

Lập tức không cam lòng yếu thế phản kích: "Em nhìn tổ trưởng Giang rất ân cần với anh a! Gắp cho anh rất nhiều đồ ăn!"

Trong lời nói của cô giống như bốc lên vị chua.

Hoắc Kỷ Thành nghe mà trong lòng rất vui: "Cô ta gắp đồ ăn anh không thích ăn."

Một câu, làm cho tâm tình u ám của Tần Lạc trong chốc lát hết sạch.

"Buổi tối em bị kéo đi cho đủ số, các người đang nói chuyện, em đương nhiên yên lặng ăn cơm, ai bắt anh không ăn."

"Hừ! Anh nhìn Cố Nam Châu ân cần với em hơn."

"Em không ân cần với anh ta! Chuyện tình cảm là phải từ hai phía, ở trong lòng em, anh ta chỉ là bạn học trung học của em mà thôi."

Tần Lạc trịnh trọng nói, cũng là giải thích rõ ràng, để tránh sau này sinh ra phiền toái không cần thiết.

Hoắc Kỷ Thành nhìn cô không hề chớp mắt, vẻ mặt của cô không giống như đang nói dối, hơn nữa trên bàn cơm quả thật cô không biểu hiện bất kỳ tình cảm tha thiết gì ra với Cố Nam Châu...

"Hừ! Cũng không thể cho người đàn ông khác hi vọng!"

Giọng nói bá đạo của anh, không cho người khác cự tuyệt.

Trong lòng Tần Lạc ngọt ngào, Đại Ma Vương đang ghen sao.

"Anh đây là điển hình chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn."

"Anh nói cái gì chính là cái đó!"

" "

Ấn tượng tốt vừa rồi trong nháy mắt lại bị cường thế bá đạo của anh làm cho phá hủy, chán ghét người đàn ông thối! Mỗi lần đều như vậy! Một mặt hạn chế người của mình tự do!

"Vậy chúng ta phải làm ba điều ước, anh không cho phép em trêu chọc người đàn ông khác điểm ấy em có thể đồng ý với anh, nhưng anh cũng phải đáp ứng với em, không được trêu chọc những người phụ nữ khác, bao gồm tổ trưởng Giang! Mặc dù em đồng ý chờ anh, nhưng anh tuyệt đối không thể chân giẫm hai thuyền ở phía sau lưng em."

Lời Tần Lạc nói rõ ràng, đối với tình cảm, cô luôn luôn giữ vững thái độ dám yêu dám hận, nếu mình yêu người đàn ông này, vậy thì cố gắng tranh thủ!

Đồng thời, cô cũng rất ích kỷ muốn người đàn ông của mình chỉ có thể thuộc về một người mình!

Tuyệt đối không thể chia sẻ anh với những người đàn ông khác!

Lần đầu tiên Hoắc Kỷ Thành bị một người dùng giọng bá đạo như vậy nói chuyện với mình, đồng thời mới mẻ, cũng rất hưởng thụ!

"Đương nhiên, người phụ nữ của anh chỉ có một mình em."

Lời này của anh phát ra từ nội tâm, cũng không phải cố ý qua loa với Tần Lạc.

Giang Ánh Tuyết đối với anh mà nói, chỉ là người thích hợp mà trong nhà sắp xếp lựa chọn làm vợ cho anh, nhưng anh không cảm giác với cô ta, hơn nữa con trai Tiểu Tinh cũng không thích cô ta...

Anh sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với cô ta.

Khóe môi Tần Lạc không nhịn được hơi cong lên, bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì, "Ai nha! Quên ghi âm rồi! Lời của anh quan trọng như vậy nếu sau này không thừa nhận, em nên làm cái gì bây giờ?"

Hoắc Kỷ Thành cưng chiều nhìn cô một cái: "Đồ ngốc! Lời anh nói làm sao có thể không thừa nhận?"

Tần Lạc chớp mắt: "Thật sao?"

Hoắc Kỷ Thành cố ý nghiêm mặt: "Đương nhiên!"

Sau đó, bụng của anh lại kêu "Ục ục" một tiếng.

"Ha ha ha ha "

Trong lúc này, trong phòng đầy rẫy tiếng cười.

Hoắc Kỷ Thành đen mặt so với màn sân khấu còn kinh khủng hơn: "Không cho phép!"

Trải qua đối thoại vừa rồi, Tần Lạc coi như không sợ anh như thế, mạnh mẽ nhịn xuống, "Em đến phòng bếp làm cho anh chút đồ ăn."

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen như trầm dưới nước, không lên tiếng.

Anh quả thật có chút đói bụng, không ăn một chút gì đoán chừng đêm nay khỏi phải nghĩ đến yên bình.

Chỉ cần suy nghĩ đến lúc anh với Tần Lạc thân thiết, bụng liền vang "Ục ục", chỉ sợ tình cảm mãnh liệt nóng bỏng cũng phải lui bước...

Trong phòng bếp.

Tần Lạc mở tủ lạnh nhìn thoáng qua, bởi vì đã lâu không ở nhà, lương thực bên trong không đủ, không tốt có cà chua với trứng, về phần mỳ sợi trên cơ bản là cô chuẩn bị.

Bởi vì thường xuyên đi làm trở về trễ cô liền ở dưới nhà ăn một mình, nấu cơm quá phiền phức, một mình ăn không được bao nhiêu.

Sau khi cô nhìn nguyên liệu nấu ăn, xoay người nói to về phía phòng khách: "Trong nhà chỉ có thể nấu mì trứng gà cà chua, anh ăn không?"

Hoắc Kỷ Thành nhàn nhã thong thả bước đến phòng bếp, lười biếng tựa vào ở trên khung cửa: "Ừ."

Tần Lạc nghe anh nói thì bắt đầu làm, lấy cà chua đi đến vòi nước, hệ thống cung cấp nước uống mát rượi xuyên qua ngón tay trắng nõn của cô, hai quả cà chua trong tay được cô rửa óng ánh trong suốt.

Nhìn liền muốn ăn.

Rửa xong thì cắt ra, cà chua luôn nhiều nước, hơn nữa nước màu đỏ tươi

Nhìn cô gái nhỏ đưa lưng về phía mình thành thạo làm những thứ này, trong lòng Hoắc Kỷ Thành rất xúc động, tự khi anh bắt đầu hiểu chuyện, thì mẹ chưa bao giờ xuống bếp làm một bữa cơm cho mình, cũng không phải nói bà không phải một người mẹ tốt, mà bà dồn hết tâm sức vào phương diện bảo dưỡng toàn thân mình.

Hơn nữa ngón tay không hề dính khói dầu của phòng bếp, thế cho nên tuổi của bà so với thực tế thoạt nhìn trẻ hơn mười mấy tuổi.

Cắt cà chua xong, Tần Lạc phát hiện Hoắc Kỷ Thành vẫn đứng ở cửa nhìn mình, không khỏi trách mắng: "Anh mau đi ra! Lập tức là xong rồi."

Hoắc Kỷ Thành cũng không ra ngoài, mà đi đến từ phía sau lưng ôm eo thon nhỏ của cô: "Em đã từng làm cơm cho Hoắc Cẩm Dương?"

Tần Lạc có chút sững sờ, người này!

Đang êm đẹp lại nhắc đến Hoắc Cẩm Dương làm gì?

Chẳng lẽ quá khứ của cô vẫn phải bị lấy ra để nói sao?

"Không có, anh ta không thích ăn mì sợi, hơn nữa khi đó bọn em bề bộn nhiều việc, thời gian có thể ở bên nhau rất ít, phần lớn đều ăn ở bên ngoài."

"Về sau chỉ có thể làm cho một mình anh ăn."

Người đàn ông nghe xong, rất hài lòng bá đạo tuyên bố.

Khóe môi Tần Lạc hơi nhếch lên, đáy mắt hạnh phúc rất rõ ràng.

Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình cùng xuất hiện với người đàn ông này, còn nói đến tình yêu với anh, còn có thể được anh cưng chiều như vậy.

Nghĩ lại, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Ngay cả Tử Ninh cũng cảm thấy mình là tới đại vận?

Dù sao người đàn ông này là Hoắc Tứ thiếu nam thần cả nước!

Nhưng nam thần trong cảm nhận nhiều cô gái như vậy, mặc dù anh đã có con trai, nhưng không ảnh hưởng hình tượng anh ở trong lòng các fan nữ.

Mì cà chua trứng gà rất nhanh nấu xong, thơm ngào ngạt làm cho Tần Lạc không nhịn được cũng đơm một chén nhỏ.

Dường như Hoắc Kỷ Thành cực đói, ăn rất nhanh, cũng đặc biệt ngon miệng.

Bát mỳ này với anh mà nói là rất bình thường, nhưng hết sức trân quý, lớn như vậy, anh vẫn là lần đầu tiên ăn trừ người giúp việc ở bên ngoài tự tay nấu mì.

Anh nghĩ, anh muốn cuộc sống như vậy.

Tần Lạc thấy anh ăn rất nhanh hết sạch, không khỏi hỏi: "Chắc anh vẫn chưa ăn no?"

Hoắc Kỷ Thành lấy khăn tay tao nhã lau khóe miệng: "No rồi."

Một bát lớn bị anh ăn hết sạch, Tần Lạc có chút cảm giác thỏa mãn, lập tức đứng dậy cầm lấy bát đi vào phòng bếp rửa sạch.

Tối hôm đó, hai người cũng rất nhiệt tình, giống như muốn khảm đối phương vào trong lòng.

Sau, Tần Lạc chỉ cảm thấy hai chân chua xót vô lực, quả thực chính là

Hư hỏng đến cực độ rồi !

Nửa đêm, bỗng nhiên cô bị cảnh trong mơ hoảng sợ mà tỉnh lại, cô gái trong tòa thành đã lâu chưa từng mơ thấy kia lại xuất hiện, hơn nữa làm cho cô hoảng sợ, cô gái kia đã quay mặt ra.

Lại giống cô như đúc!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio