Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

chương 205: sao không biết xấu hổ đến trình độ này?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khóe môi Lâm Lạc Đông cong lên độ cung châm chọc: “Mỗi lần em ở trên bàn rượu đều ra sức như vậy? Uống đến say khướt tùy tiện bắt một người người đàn ông liền say khướt?”

Lời của anh làm choTô Nhiễm vô cùng bất mãn, vươn bàn tay trắng nõn ra chọc ở trên ngực to lớn của anh: “Khốn khiếp! Anh đang nói cái gì!”

Lâm Lạc Đông bắt được tay cô, lại còn đến gần hai bước: “Có phải anh nói sự thật không, không phải trong lòng chúng ta đều biết rõ sao?”

Tô Nhiễm buồn bực lấy ngón tay mình ra: “Không cần thừa dịp bản tiểu thư uống rượu liền động tay động chân, cẩn thận tôi bẻ cánh tay của anh!”

Cô rất khí phách nói, mới vừa nói xong lại ợ hơi rượu, Lâm Lạc Đông nhìn dáng vẻ say khướt vô cùng đáng yêu, rất giống một con mèo con lười biếng.

Nhìn thấy dáng vẻ cô sau khi say rượu khác với bình thường, bỗng nhiên Lâm Lạc Đông lại không tức giận được, bây giờ so đo với cô hoàn toàn chính là một quyền đánh vào bông, chẳng có tác dụng gì...

Lập tức kéo cô qua, giọng không tự giác ôn nhu: “Ngoan, em uống say rồi.”

Tô Nhiễm kháng cự vùng vẫy nói: “Tôi không có say! Anh không cần dẫn đường sai tôi!”

Lâm Lạc Đông có chút buồn cười, lần trước anh chỉ từng gặp tình trạng cô sau khi uống rượu, cho nên lần này đương nhiên cũng giống trước...

Thì không phí võ mồm với cô nữa, trực tiếp bồng cô lên.

Bỗng nhiên bay lên trời Tô Nhiễm hoảng sợ, đợi phản ứng kịp thì đã được ôm đi vài bước, cô không thuận theo đấm anh: “Thả tôi xuống! Anh còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát!”

Lâm Lạc Đông không quan tâm đến tiếng la om sòm của cô, lập tức đi đến thang máy riêng của anh, sau khi lấu vân tay, thang máy mở ra, anh vừa đi vào, Tô Nhiễm liền hung hăng cắn ở trên bả vai anh một cái, anh bị đau thiếu chút nữa buông tay...

Không khỏi trách mắng: “Yên tĩnh chút!”

Cảm thấy bị mắngTô Nhiễm lại càng không vui, sử dụng toàn bộ sức mạnh giãy thoát từ trên người anh ra, một cước đá qua không chút suy nghĩ, lại bị Lâm Lạc Đông bắt được mắt cá chân của cô, càng ngày càng quá đáng - -

Một cánh tay anh ấn cô trên vách tường trong thang máy, tay kia nắm mắt cá chân cô không buông ra, mà là giơ cao lên...

Vì thế, Tô Nhiễm mặc váy cứ như vậy bại lộ, cô xấu hổ giận dữ: “Biến thái! Anh buông ra! Có bản lĩnh chúng ta đơn đấu!”

Lâm Lạc Đông liếc xéo cô: “Đơn đấu?”

Vừa nói vừa chậm rãi vuốt ve cẳng chân bóng loáng của cô, từ dưới lên trên, lòng ngón tay thô ráp đến chỗ nào đều làm cho Tô Nhiễm run rẩy, trong lòng cô không khỏi khinh bỉ mình, uống chút rượu vào cô trở nên đặc biệt mẫn cảm, người khác khẽ đụng, lỗ chân lông toàn thân cô giống như mở ra...

“Đồ con rùa! Lấy tay heo của anh ra! Anh lên trên nữa tôi sẽ không...”

Tô Nhiễm còn chưa nói xong, Lâm Lạc Đông đã lại lấn đến gần vài phần, chân của cô cũng bị anh ác ý mở ra, mặc dù cô có kỹ thuật khiêu vũ, nhưng tách chân ra thời gian dài như vậy vẫn rất khó chịu, hơn nữa bị một người đàn ông...

Lâm Lạc Đông tà ác nhếch môi, nhìn gần cô: “Em muốn như thế nào? Em cảm thấy em có thể đấu được với anh sao?”

Nếu có thể, Tô Nhiễm hận không thể cỡi giày cao gót ra hung hăng đánh trên mặt ở Lâm Lạc Đông, thật sự rất ghét người đàn ông thối này!

“Đồ con rùa! Tôi muốn nhấc chân của anh lên như thế này để cho anh cảm nhận? Có bản lĩnh hai chúng ta tráo đổi cho nhau! Khi dễ con gái được coi là cái gì!”

Khóe môi Tô Nhiễm hừ lạnh, vẻ mặt coi thường hành vicủa anh.

Khóe môi Lâm Lạc Đông giật giật, cô gái này có lối suy nghĩ quả nhiên kỳ lạ làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, nhưng mình sẽ không mắc mưu, để cho cô nhấc chân mình như vậy...

Hình ảnh thật đẹp, anh thật sự không dám tưởng tượng...

Chỉ uống say cômới nói được lời này, đổi lại những người khác, đã sớm bị anh hung hăng trả đũa rồi...

“Chuyện nhấc chân này, anhlàm là được.”

Lâm Lạc Đông bình tĩnh tự nhiên nói ra những lời này, Tô Nhiễm trợn tròn mắt, sao không biết xấu hổ đến trình độ này?!

Gầm thét: “Buông ra! Có bản lĩnh anh cũng thử tư vị này!”

Bình tĩnh như Lâm Lạc Đông, khóe môi cũng không nhịn được giật giật, cô gái này, cô đang cố ý dồn ép mình sao? Lập tức đè cô: “Uống say nên có dáng vẻ say, đừng nói mê sảng.”

Tô Nhiễm giận, vừa mới chuẩn bị phun lên mặt anh, cửa thang máy mở ra...

Lâm Lạc Đông quyết đoán nâng người của cô lên, để cho cô “cưỡi” ở trên người mình.

Tô Nhiễm rất phẫn nộ, nhưng chân trái bị anh nâng lên lâu, có chút tê rần, muốn tránh thoát cũng không còn sức lực, hai tay chỉ có thể nắm thành quyềnhung hăng đánh anh, sức của cô đối với Lâm Lạc Đông mà nói, giống như gãi ngứa, một chút tính công kích cũng không có.

“Khốn khiếp! Thả tôi xuống!”

“Đồ dê con! Anh dám dùng sức mạnh với tôi, tôi sẽ phế anh đi!”

Mặc kệ Tô Nhiễm mắng cái gì, mặt Lâm Lạc Đông luôn lạnh lùng không liếc mắt một cái, cũng may phòng anh cách cửa thang máy rất gần, đi vài bước thì tới.

Mắt thấy người đàn ông nào đấy lấy thẻ từ để mở cửa, Tô Nhiễm liều mạng giãy giụa...

Trong hỗn loạn, thân thể cô đụng vào trên tường, mặc dù không mạnh, nhưng đủ để cô thanh tỉnh một chút, lập tức nghĩ đến chuyện phát sinh liên tiếp đêm nay.

Vốn bị Lục tổng kéo đến để nói chuyện với một khách hàng lớn, kết quả khách hàng lớn đó chính là Lâm Lạc Đông, lúc ấy cô đã muốn tông cửa xông ra, chỉ tiếc sự chuyên nghiệp hàng ngày rèn luyện của cô không cho phép...

Đêm nay cô chỉ là ngà ngày say, cho nên rất dễ dàng thanh tỉnh, không giống lần trước, cô hoàn toàn không nhớ rõ phát sinh chuyện gì.

Giờ phút này, trong đầu cô nhanh chóng vận chuyển - -

Lâm Lạc Đông rất hài lòng cô đã yên tĩnh lại, giờ phút này hai má cô đỏ bừng, môi đỏ mọng dẩu lên, làm cho anh có dục vọng muốn hôn một cái.

Tâm động không bằng hành động!

Còn chưa hôn xuống, bỗng nhiên cô hét lên một tiếng, giống như thấy cái gì kinh khủng.

Lâm Lạc Đông nghi ngờ nhìn cô một cái, phát hiện hai mắt cô hoảng sợ nhìn phía sau anh, ánh mắt kia không giống như giả vờ, không khỏi gợi lên lòng hiếu kỳ của anh, hơi quay người - -

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này, Tô Nhiễm nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài, cô mới không cần lại phát sinh quan hệ với người đàn ông khốn khiếp này một lần nữa, một lần đủ rồi, tuyệt đối không thể có lần thứ hai!

Thật ra, cô cũng không biết lần trước là Lâm Lạc Đông lừa gạt cô, đêm đó bọn họ chỉ rất đơn thuần “Ngủ” một đêm.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, thì Lâm Lạc Đông biết mình bị cô lừa, quyết đoán đuổi theo, cùng với một tiếng “Đi tìm chết!”

Một đôi giày cao gót đập về phía chính diện anh, anh vội vàng lắc mình né tránh, nếu bị nện trúng thì thiệt thòi lớn.

Nhìn bóng lưng người phụ nữ nào đấy biến mất, vẻ mặt Lâm Lạc Đông âm trầm.

Thoát được ma trảo Tô Nhiễm khập khiễng đi đến bên đường đón xe, quần áo cô không chỉnh tề không thích hợp trở về bữa tiệc, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Lục tổng, nói thân thể mình không thoải mái đi về trước.

Tin nhắn Lục tổng rất nhanh trả lời lại, không có trách tội cô, lại còn bảo cô nghỉ ngơi cho tốt.

Tô Nhiễm nghĩ thầm: Lục tổng sẽ không hiểu lầm cái gì chứ?

Nhưng giờ phút này cô cũng không có tâm tư suy nghĩ những thứ này, khẩn trương về nhà tắm nước nóng mới là việc cấp bách, bị gió lạnh bên ngoài thổi qua, cô đã hoàn toàn thanh tỉnh rồi.

Đón xe vài phút cũng không gọi được, cô không khỏi có chút căm tức, đúng lúc điện thoại đi dộng vang lên, là Cố Nam Giang gọi tới.

“Nhiễm Nhiễm, em đang ở đâu?”

“Đang gọixe, đang chuẩn bị đi về.”

“Cho anh địa chỉ, anh đi đón em.”

“Nam Giang, có quá phiền hà không.”

“Nhiễm Nhiễm, anh hi vọng em có thể thường xuyên phiền hà anh, mà không phải mỗi lần đều khách khí.”

“Nam Giang, thật xin lỗi “

“Được rồi, đúng lúc anh làm việcở bên ngoài, ngoan, gửi địa chỉ cho anh.”

“Emở cửa khách sạn Lệ Cảnh.”

“Đứng ở đó đừng nhúc nhích, năm phút nữa anh đến.”

“Ừ”

Cúp điện thoại, trong lòng Tô Nhiễm không nói lên được là cảm giác gì, đối với Cố Nam Giang, làm sao cô không hiểu tâm tư của anh, nhưng từ đầu đến cuối là

Giữa lúc cô hoảng hốt, xe của Cố Nam Giang đến, vừa vặn dừng ở bên cạnh cô.

Tô Nhiễm mở cửa xe đi lên, Cố Nam Giang chú ý tới một chân cô không đi giầy, không khỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả?”

Tô Nhiễm mỉm cười giống nhưngười không có việc gì: “Giày cao gót thôi! Thường xuyên đi tới đi lui liền không cẩn thận bị mắc kẹt, không sao!”

Cố Nam Giang cũng không hỏi nhiều nữa: “Con gái không cần quá liều mạng.”

Tô Nhiễm mím môi không lên tiếng, bên trong xe lâm vào trầm mặc.

Khi Lâm Lạc Đông cầm một chiếc giày cao gót khác đuổi tới, vừa hay nhìn thấy Tô Nhiễm lên xe của Cố Nam Giang.

Trong nháy mắt đó, thiếu chút nữa anh làm biến dạng giày cao gót cầm trong tay.

Tự giễu thầm nghĩ: Anh thật sự là bị coi thường!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio