Đường Triều nhìn chằm chằm vào Tống Tư Kỳ trước mắt, rốt cuộc cô là ai? Cô chính là Tống Tư Kỳ sao? Tại sao tính cách khác nhiều như vậy?
Tống Tư Kỳ nhận ra anh liền là người đàn ông lần trước “Quấn” mình, không khỏi nhíu mày nhìn về phía anh, ánh mắt khiêu khích mà rét lạnh.
Khóe môi Đường Triều không hiểu nhếch lên, lại là dáng vẻ không ai bì nổi này, đêm nay ra ngoài rất có giá trị!
Cuối cùng bị anh tìm được!
Trước khi xuống xe, anh đã bảo Tô Thần gửi tin nhắn cho Đại Bạch, bảo cậu ta nhanh chóng chạy tới, chờ cậu ta đến đây, tất cả chân tướng rõ ràng rồi.
“Tống Tư Kỳ?”
Vì lại xác nhận “Thật giả”, giọng Đường Triều tương đối mang nghi vấn.
Vẻ mặt Tống Tư Kỳ không kiên nhẫn liếc mắt nhìn anh một cái: “Người biết Tống Tư Kỳ tôi rất nhiều! Chẳng lẽ tôi còn phải biết từng người quen tôi?”
Giọng nói của cô lạnh như băng, hoàn toàn giống với hình tượng lời nói ác độc lần trước.
Đường Triều không kìm lòng được nhếch môi nở nụ cười: “Ban ngày cô vẫn luôn mồm gọi tôi "Anh Đường Triều", thế nào? Trời vừa tối liền không biết tôi rồi hả?”
Lời này của anh làm cho giữa lông mày Tống Tư Kỳ lướt qua nghi hoặc, dường như đang xác nhận thật giả trong lời nói của anh.
Nhưng cũng chỉ một giây đồng hồ, thì cô cười khinh thường nói: “Loại kỹ xảo trêu chọc em gái với tôi không có tác dụng! Hơn nữa, chị là loại em gái mềm yếu có thể gọi ra "anh Đường Triều" sao?”
Ánh mắt Tống Tư Kỳ lạnh mà ngoan độc, hoàn toàn coi Đường Triều trở thành người đàn ông dây dưa không ngớt.
Sở Sở ở một bên kinh ngạc mới vừa ăn chân gà vào trong miệng cũng đã rớt ra ngoài, không dám tin lên tiếng: “Kỳ Kỳ, không phải cậu thích Đường thiếu nhất sao? Cậu làm sao vậy?”
Lời của Sở Sở làm cho đáy mắt Tống Tư Kỳ hiện lên một tia kinh ngạc, rũ mí mắt xuống trầm tư, trong nháy mắt trong đầu loé lên rất nhiều đoạn ngắn...
phút sau, dường như không có việc gì ngẩng đầu.
“Thích hay không thích một người, có đôi khi cũng chỉ suy nghĩ trong nháy mắt mà thôi! Khi thích anh thì anh là toàn bộ thế giới của tôi, lúc không thích anh ngay cả một đồ bỏ đi bên cạnh chân tôi cũng không bằng!”
Tống Tư Kỳ nhấn mạnh một câu sau cùng, ánh mắt lại càng khiêu khích nhìn về phía Đường Triều.
Làm mọi người nhìn ra được, cô không thích Đường Triều, thậm chí còn ghét anh.
Sở Sở chợt đứng lên, buồn bực nhìn về phía Đường Triều: “Đường thiếu, nơi này không chào đón anh! Anh nhanh chóng đi đi! Trước kia lúc Kỳ Kỳ chúng tôi thích anh thì anh ngay cả liếc mắt cũng không nhìn cô nhiều, bây giờ chạy tới đây là có ý gì! Kỳ Kỳ nói đúng! Bây giờ anh còn không bằng đồ bỏ đi bên chân chúng tôi!”
Cô với Tống Tư Kỳ là bạn bè nhiều năm, tình cảm không tầm thường, mỗi khi nhìn thấy cô đơn phương yêu mến Đường Triều cũng sẽ đau lòng vì cô ấy, bây giờ tốt rồi, cuối cùng Kỳ Kỳ đã nghĩ thông!
Thành phố A còn nhiều đàn ông tốt, không thiếu một Đường Triều!
Bị mắng thành không bằng đồ bỏ đi Đường Triều xấu hổ sờ sờ cái mũi, hai tháng trước một buổi tối nào đấy nhìn thấy dáng vẻ Tống Tư Kỳ lạnh như băng cộng thêm ghét bỏ với mình, nhưng sau đó cô ấy vẫn trước sau như một dính mình...
Đêm nay gặp lại, công phu lời nói ác độc chỉ tăng không giảm, chỉ là, buổi sáng ngày mai gặp lại cô ấy thật sự sẽ không lại biến thành Tống Tư Kỳ đuổi đánh tới cùng chứ?
“Khụ... Chỉ mong em ngày mai sẽ không thay đổi suy nghĩ.”
Bỏ lại câu ý tứ rất rõ này, thì Đường Triều xoay người rời đi.
Bị người ta ghét bỏ như vậy còn không đi thì chẳng lẽ đầu óc anh có bệnh?
Hơn nữa, thăm dò chân tướng cũng không thể gấp, anh tin tưởng chuyện sẽ trở nên càng ngày càng vui...
Sau khi anh rời đi không được một lúc thì nhận được điện thoại của Tống Tư Bạch: “Mình đã đến đường phía Nam, cậu nói vị trí cụ thể quán ven đường rốt cuộc ở đâu?”
Đường Triều nâng trán, sao lại quên mất Đại Bạch?
“Anh hau, anh đến chỗ bày rất nhiều quán nhỏ ven đường? Anh thấy Tống Tư Kỳ với bạn của em ấy chưa?”
Tống Tư Bạch lắc đầu: “Không có, cậu ở đâu?”
Đường Triều đành phải bảo lái xe quay lại đầu, đến chỗ vừa rời đi.
...
Năm phút sau.
Đường Triều với Tống Tư Bạch mới gặp nhau, chỉ tiếc, Tống Tư Kỳ với Sở Sở đã ròi đi, hai người đã tới chậm một bước.
Tống Tư Bạch chạy tới thật xa không thấy người khó tránh khỏi mất hứng: “Cậu bảo tôi đến gặp Kỳ Kỳ, kết quả chính cậu đi đến?”
Vẻ mặt Đường Triều bất đắc dĩ: “Em ấy nói mình ngay cả đồ bỏ đi bên chân em ấy cũng không bằng thì mình chẳng đi? Mình cũng không có khuynh hướng chịu ngược?”
Tống Tư Bạch nheo mắt: “Kỳ Kỳ có thể nói như vậy?”
Đường Triều biết cậu ta sẽ không tin tưởng, lập tức hô: “Tô Thần, khẩn trương lấy video clip cậu vừa rồi quay ra.”
Tô Thần nhanh chóng lục tìm video clip rồi đưa ra.
Cậu ta quay không đầu không đuôi, video clip bắt đầu từ Tống Tư Kỳ chế trụ cổ tay người đàn ông, mặc dù cách rất xa, nhưng Tống Tư Bạch vẫn thấy được trong ánh mắt em gái phát ra tia lạnh lùng.
Đây thật là Kỳ Kỳ anh quen biết?
Phần sau Tống Tư Kỳ lạnh lùng với Đường Triều cũng làm cho Tống Tư Bạch rất kinh ngạc, nếu không tận mắt nhìn thấy, anh thật sự rất khó tin lúc này là thật...
“Em ấy thật là Kỳ Kỳ?”
Tống Tư Bạch không tin tưởng hỏi.
Đường Triều liếc nhìn bạn tốt: “Lúc trước mình cũng không tin em ấy chính là Kỳ Kỳ, nhưng em ấy cũng tên là Tống Tư Kỳ, cậu nói trên đời này còn có hai người dáng vẻ giống nhau như đúc hơn nữa trùng tên trùng họ? Lần trước mình gặp thì bên cạnh em ấy không có những người khác, hại bản thân mình cũng nghi ngờ nhận nhầm ngưòi, nhưng lần này có Sở Sở ở bên cạnh, cô ấy là nhân chứng rõ ràng nhất!”
Tống Tư Bạch cũng biết theo như lời của bạn tốt không phải giả, vừa rồi Sở Sở trong clip anh cũng quen, là một trong những bạn tốt của Kỳ Kỳ.
Chỉ là
Việc này không khỏi quá kỳ lạ!
Đường Triều từ từ nói: “Đại Bạch, mình kém ăn nói! Ngàn lần cậu đừng tức giận, mình cũng chỉ là suy đoán mà thôi.”
Tống Tư Bạch nghiêng liếc anh một cái: “Nói!”
Đường Triều lui về sau một bước: “Kỳ Kỳ có thể là người có chứng tính cách phân liệt không?”
Tống Tư Bạch nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng từ trong kẽ răng ra: “Đường, Triều!”
Đường Triều lại lui về phía sau một bước: “Mình đã nói chỉ là suy đoán, biết cậu không tiếp nhận được, thôi! Coi như mình chưa nói đi!”
Tống Tư Bạch mím môi không lên tiếng, nếu Kỳ Kỳ thật sự là người có chứng tính cách phân liệt
Liên tục mười ngày, tít trang đầu báo của thành phố A đều bị một mình Hoắc Kỷ Thành chiếm giữ, vốn là tin tức anh mời họp báo tuyên bố Tần Lạc là bạn gái duy nhất anh đang nghiêm túc kết giao, sau đó có bạn trên mạng chụp được anh mang theo con trai với Tần Lạc cùng ăn cơm ở một nhà hàng.
Không quá hai ngày lại có người phơi ra vị trí chấp hành tổng giám đốc của Hoắc Kỷ Thành ở “Tập đoàn Đế An” tràn đầy nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay thế.
Đồng thời, thị trường chứng khoán “Tập đoàn Đế An” trong khoảng thời gian này liên tục hạ xuống, cùng rất nhiều hạng mục lớn mà tập đoàn chung vốn đều gặp phải trở ngại.
Trong lúc này, tiếng cán bộ cao cấp bên trong tập đoàn nghị luận không ngừng, nhao nhao bắt đầu đứng thành hàng, sợ đứng sai đội ngũ về sau không có cách nào trở mình.
Đối với những thứ này, Hoắc Kỷ Thành vẫn làm việc của anh, mỗi ngày đi sớm về trễ, không có một giây lười biếng.
Trình Sâm có chút lo lắng nói: “Boss, chúng ta thật sự không cần “
Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: “Không! Không bỏ được con nhỏ thì không bắt được sói, tôi muốn không lộ sơ hở lớn như vậy cho anh cả, chỉ sợ cũng rất khó làm bọn họ mắc câu, kế tiếp chúng ta chỉ cần ngồi chờ thu lưới là được.”
Giọng anh khẳng định, ánh mắt lạnh mà lợi hại.
Trình Sâm gật đầu bày tỏ đã hiểu: “Boss, bên ông cụ kia biết đến, chỉ sợ “
Hoắc Kỷ Thành từ từ phun ra một vòng khói: “Nên tới bao giờ cũng phải đến.”
Trình Sâm không nói lời gì nữa, chuyện nhà giàu có này tránh không khỏi, đại thiếu với nhị thiếu luôn không an phận, Boss cũng chỉ thuận theo thời thế bố trí ván cờ này mà thôi.
Coi như một lần vất vả suốt đời nhàn nhã!
Hút xong một điếu thuốc, thì Hoắc Kỷ Thành gọi điện thoại cho Tần Lạc: “Đang làm gì vậy?”
“Vừa đến bệnh viện làm kiểm tra.”
“Ừ, kiểm tra thật kỹ, có bất kỳ không thoải mái gì nhớ rõ nói với Ước Hàn.”
“Biết rồi!”
“Mấy ngày nay Tiểu Tinh ở nhà trẻ đã thích ứng chưa?”
“Nghe nói là rất nhiều người theo đuổi.”
“Sao?”
“Khụ bé gái bây giờ đều có vẻ chủ động, đoán chừng Tiểu Tinh có chút không chống đỡ được.”
“Còn có chuyện con trai anh không làm được?”
“Buổi tối anh trở về có thời gian thì tâm sự nhiều với con.”
Hoắc Kỷ Thành cũng biết gần đây mình quá bận, mỗi ngày dường như đi sớm về trễ cũng chưa nói được hai câu với Tiểu Tinh.
“Ừ.”
Cúp điện thoại xong, thì Tần Lạc đi đến phòng làm việc của Mary, bỗng nhiên, trong đầu cô loé lên một số đoạn ngắn quen thuộc mà xa lạ.