Lưỡng lự một hồi, cuối cùng Triệu uyển Dư cũng quyết định đẩy cửa bước vào trong.
Phòng ngủ yên tĩnh đến đáng sợ.
Âm thanh phát ra từ bình truyền dịch cứ ba giây lại lặp lại, cơ hồ phá tan không gian tĩnh lặng của cả căn phòng.
Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, sắc mặt Hoắc Lãng Triết tái nhợt, hai mắt anh nhắm nghiền, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Triệu Uyển Dư không nghĩ nhiều, liền vội chạy vào nhà tắm, lấy một chiếc khăn ngâm qua nước ấm, thoạt rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng thấm lên mặt anh.
Đáy lòng không khỏi dấy lên một hồi đau đớn mà co thắt dữ dội.
Hoắc Lãng Triết bình thường cao cao tại thượng, mở miệng là hô mưa gọi gió, thật không ngờ lúc này lại trông vô cùng khổ sở.
Mặc dù giữa cô và Hoắc Lãng Triết luôn xảy ra mâu thuẫn nhưng nói gì đi nữa cô cũng chưa bao giờ muốn anh bị thương, muốn anh đổ bệnh.
Triệu Uyển Dư đưa tay lên, ngón tay vô thức phác hoạ lại từng đường nét cương nghị trên khuôn mặt Hoắc Lãng Triết.
Lúc này, cô muốn nghe thấy giọng nói của anh hơn bất cứ điều gì, dù chỉ là một chữ.
“Triệu luật sư, cô nghỉ ngơi một chút đi, cả đêm cô đã không ngủ rồi.” Trợ lý Tư chẳng biết đã vào từ bao giờ, thấy Triệu Uyển Dư đang tỉ mỉ lau từng ngón tay của Hoắc Lãng Triết thì nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tôi không sao.” Nói rồi cô đứng lên, đem khăn ấm vừa được giặt lại gấp gọn đặt lên trán Hoắc Lãng Triết.
“Hoắc Lãng Triết hiện không được khoẻ, bây giờ công việc ở tập đoàn không phải là đổ hết lên đầu trợ lý Tư sao? Anh yên tâm, tôi sẽ trông chừng ngài ấy giúp anh.”
“Vậy còn luật sư? Cô không tới công ty sao?”
“Nghỉ một hôm không đáng bao nhiêu.”
Tư Phong đắn đo một hồi, cuối cùng cũng gật đầu.
Căn phòng chẳng mấy chốc lại chỉ còn hai người họ.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, ánh nắng thi nhau vươn mình, nhảy múa trên từng tán lá, nhưng trong phòng này dường như đối lập hoàn toàn.
Ngoại trừ ánh đèn mờ nhạt ra thì không phân biệt rõ bây giờ là ngày hay đêm.
Sau khi tắm rửa qua một lúc, Triệu Uyển Dư đi tới cạnh giường, đưa bàn tay áp lên trán anh.
Nhiệt độ cơ thể của Hoắc Lãng Triết suýt chút nửa doạ Triệu Uyển Dư ngã xuống, cô vội lấy điện thoại gọi cho trợ lý Tư.
Giọng nói không kìm được mà run rẩy: “Trợ…trợ lý Tư, phải làm sao đây.
Hoắc Lãng Triết anh ta phải làm sao đây?”
Tư Phong ở đầu dây bên kia đang thay mặt Hoắc Lãng Triết đứng ra chủ trì cuộc họp, nghe Triệu Uyển Dư nói vậy thì sợ hãi không thôi: “Luật sư Triệu, cô nói rõ hơn đi?”
“Cả người anh ra lạnh ngắt…hơi thở rất yếu, tôi không biết phải làm gì cả.” Triệu Uyển Dư mím chặt môi, hai mắt sớm đã rưng rưng nước.
“Triệu luật sư, bây giờ cô lấy chăn đắp cho ngài ấy, trước tiên làm thân nhiệt ấm lên.”
Triệu Uyển Dư lập tức làm theo.
“Trên bàn là thuốc của Hoắc tổng, cô lấy tuýp thuốc màu xanh, tiêm nó bình truyền dịch.”
“…..
Tôi tiêm rồi.”
Tư Phong khẽ thở dài một hơi, lời nói ra lúc này dường như đang chấn an chính bản thân: “Sẽ ổn thôi, ngài ấy sẽ không sao đâu.”
Ngắt điện thoại xong, Triệu Uyển Dư lại đi tới kiểm tra.
Những gì trợ lý Tư nói cô đều làm theo, nhưng thân nhiệt Hoắc Lãng Triết vẫn lạnh băng.
Triệu Uyển Dư sợ chăn không đủ ấm, bèn chạy xuống dưới tầng, kêu người mang thêm chăn lên.
Nhìn Hoắc Lãng Triết đang nằm trong đống chăn, sợ anh vẫn bị lạnh, cô đành chèo lên giường, chui vào trong chăn.
Tiết trời tuy sắp vào đông nhưng cơ bản vẫn không lạnh tới mức có thể đắp lên mình nhiều chăn bông tới vậy, hơn mữa máy sưởi trong phòng đã mở ở mức tối đa.
Triệu Uyển Dư tất nhiên là không chịu được.
Cô ôm lấy Hoắc Lãng Triết như thể đang ôm lấy tảng băng khổng lồ, miệng khẽ lẩm bẩm:
‘Lãng Triết, nếu không phải sợ anh chết vì lạnh, tôi sẽ không hy sinh thân mình mà ôm lấy anh như thế này đâu.’
‘Lãng Triết…anh mau khoẻ lại đi.”
“…Tôi sẽ không cãi nhau với anh nữa…chúng ta cứ yên bình thế này thôi được không…”
“Lãng Triết….hình như tôi sắp không giấu được nữa rồi….cảm xúc của tôi….”
—————
Khi Hoắc Lãng Triết tỉnh lại thì đã là hai ngày sau.
Giữa trưa, hai mắt Hoắc Lãng Triết có chút mơ màng mở ra, anh còn chứ kịp chớp mắt, bên tai đã vang lên tiếng cằn nhằn của Đường Chính Nguyên.
“Lãng Triết, cậu muốn xuống âm phủ tìm gặp diêm vương à?” Đường Chính Nguyên tức giận nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường, nhịn không được mà lớn tiếng nói: “Cậu điếc hay không hiểu tiếng người? Tôi đã đứt lưỡi bỏng họng cấm cậu không được uống mấy thứ có cồn và hút thuốc rồi mà.
Cậu không những không nghe, trái lại còn đâm đầu lốc một đống vào người, cậu muốn đứt mạch máu chết à? Ôi trời ơi, nếu Tư Phong cậu ta không gọi tôi tới kịp thì bốn mươi bảy ngày nữa chính là ‘Chung thất’ của cậu!”
Chung thất: Lễ cúng ngày.
“Anh im miệng được chưa?” Hoắc Lãng Triết mệt nhọc ngồi dậy, chỉ mới hai ngày, thần sắc đã kém đi rất nhiều.
“Mỗi mình anh ở đây?”
“Sao? Cậu muốn thấy thêm ai?”
Hoắc Lãng Triết không đáp, phải mất một lúc lâu sau mới chật vật ngồi dậy được.
“Cô ta sáng nay đã rời đi rồi.” Đường Chính Nguyên đột nhiên lên tiếng.
“Thấy bảo đi làm.”
“Ừ.” Hoắc Lãng Triết lạnh nhạt nói, thoạt rồi như nhớ ra điều gì, hỏi tiếp: “Sao tôi ở đây?”
Hoắc Lãng Triết nhớ lúc đó anh đang ở nhà Triệu Uyển Dư, nói gì đó với cô…nhưng khi vừa mở mắt, lại phát hiện bản thân đã nằm đây rồi.
“Không ở đây thì cậu muốn nằm chết ở đâu?” Đường Chính Nguyên Dường như vẫn chưa bớt giận, hậm hực nhìn Hoắc Lãng Triết: “Bản thân ngay cả đứng còn không nổi, lại ra sức vận động cật lực.
Cậu tưởng sẽ qua mắt được tôi à? Nếu cô ta không gọi Tư Phong tới mà để cậu cứ vậy mà ngấy ở đó thì…”
“Nói xong rồi thì về đi.” Hoắc Lãng Triết không muốn nghe thêm liền lên tiếng cắt ngang.
Đường Chính Nguyên có tật xấu, đó là đặc biệt nói nhiều!
“Mạng của cậu là do tôi cứu, còn dám ở đó già mồm đuổi tôi?”
Nghe những lời này, Hoắc Lãng Triết không tức, ngước lại còn cười.
“Ai trả anh tiền?”
Đường Chính Nguyên không phục, bĩu môi: “Không có mấy đồng của cậu, tôi đây cũng không chết đói.”
“Nếu trong mắt bác sĩ Đường tiền của tôi chỉ đáng giá vài đồng, vậy xem ra tôi không cần phải phí hơi…..”
“Đừng tưởng cứ đem tiền ra doạ là tôi sợ.” Đường Chính Nguyên đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, xen ngang nói tiếp, “Trùng hợp bây giờ tôi có việc gấp không thể ở đây nói nhiều với cậu, bằng không sao cậu có thể đuổi được tôi?”
Đường Chính Nguyên cười cười, cợt nhả đẩy cửa đi ra ngoài, được mấy bước lại lên tiếng: “Đường để tôi phải tới đây thêm lần nữa vì chuyện này.”
“Biết.”
Hoắc Lãng Triết hiểu ý của Đường Chính Nguyên, anh cũng không phải không rõ tình trạng của bản thân, chỉ là lúc đó tâm trạng không tốt, nhịn không được mà đánh liều uống vài ly, cũng đâu ngờ chỉ uống một chút mà bản thân đã không chịu nổi….
“Phụ nữ tốt nhất nên tránh xa, mấy hạng người có đầu óc thông minh, mỗi bước đi đều khó mà lường trước được.
Tôi đây là không muốn nhìn cậu phải điêu đứng vì đàn bà.”
Lời nói của Đường Chính Nguyên rõ ràng là đang ám chỉ tới Triệu Uyển Dư, Hoắc Lãng Triết không đáp, vẻ mặt trước sau vẫn lạnh tanh.
Đường Chính Nguyên rời đi, Hoắc Lãng Triết cũng xoay người bước vào nhà tắm..