Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

chương 126

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tầng phía trên có một vài nơi còn chưa được thuê, mà đồ trong công ty thuê gần như đều từng bị người ta thu gom tất.Có lẽ là bởi vì tòa nhà quá cao, người đi lên tương đối mà nói thì ít hơn một chút, Thẩm Tiêu làm người đến sau vẫn tìm thấy một ít món đồ nữa, như là chocolate to trong ngăn kéo của dân đi làm, hoặc là trà bánh đồ ăn vặt công ty chuẩn bị đãi khách, nhiều vô số có đến mười gói.

Số lượng của mấy thứ này không nhiều lắm, nhưng nếu ăn tiết kiệm một chút, ít nhất có thể để một người sống thêm vài ngày.

Thẩm Tiêu nhìn sơ thời gian, đã sắp ba giờ chiều, hiện tại các cô đi xuống quay về khách sạn ít nhất cần hơn một tiếng, vì an toàn, cô quyết định đi xuống lầu ngay bây giờ.

“Phía trên còn ba tầng, chúng ta không cùng đi tìm hết sao?” Lâm Đồng liế.m môi, cô bé có hơi không cam lòng, muốn đi lên nữa nhìn xem.

“Không gom hết được đâu.” Thẩm Tiêu vác túi đi xuống cầu thang: “Chúng ta vào đây chắc chắn đã bị người có tâm chú ý tới. Ban ngày chúng ta an toàn một chút, nếu tới tối bị đánh lén, chúng ta có thể ốc còn không mang nổi mình ốc.”

Nghe nói như thế, lúc này Lâm Đồng mới xách túi của mình đi xuống dưới.

Khi hai người đi vào tầng một, bên ngoài quả nhiên có người đang đi dạo. Ánh mắt những người đó nhìn các cô bao hàm xâm lược, Thẩm Tiêu không nói hai lời, lấy súng của Chử Đình đặt ở trong tay.

Vũ khí sáng ngời, người bên ngoài bị hoảng sợ, ánh mắt nhát gan lóe lên lui lại mấy bước, người lá gan lớn chút không dám xác định người phụ nữ này có thể nhẫn tâm bắn hay không, chỉ có thể mặt âm trầm thử nói: “Mấy người chỉ cần để lại một túi đồ ăn, chúng tôi có thể cho cô đi.”

Lúc này khẩu súng của Thẩm Tiêu chỉ về phía anh ta: “Chúng tôi sẽ không đưa đồ cho anh. Nếu các anh muốn, có thể dùng đồ cổ tới tìm tôi đổi đồ ăn.” Cô không nói cô ở đâu, người đàn ông này chỉ cần có tâm sẽ tra ra.

Có súng kề thân, cuối cùng mấy người đàn ông đó không đuổi theo. ngôn tình ngược

Dọc theo đường cũ trở lại khách sạn, leo lên lầu gõ cửa phòng, Thẩm Tiêu bị hơi nóng trong phòng xông người, thân thể dần ấm lại. Bởi vì các cô ra ngoài, hai vị trí lúc trước trống đã được ‘thuê’. Hiện tại các cô vừa đến, tất cả bốn người bên lò sưởi trong tường trong phòng đều nhìn về phía các cô.

“Uống ít nước ấm đi.” Chử Đình đã sớm chuẩn bị xong nước ấm cho các cô, thấy các cô trở về, rót một ly cho mỗi người.

“Ừm, thu hoạch không nhiều lắm.” Thẩm Tiêu không định tránh đi bốn khách thuê còn lại: “Chỉ có một gói bánh A Giao, một thanh chocolate lớn, ba gói đậu phụ khô, sáu gói bánh mì tiêu chuẩn, nửa hộp trà.” Những thứ này đều là đồ ăn: “Còn lại có một thảm lông dê, một cuộn dây thừng, một túi quần legging.”

“Đã không tệ rồi.” Chử Đình biết hai người các cô thu gom vật tư ở gần đấy, nơi đã bị người ta gom mấy chục lần, còn có thể tìm được ít đồ, vận may này đã coi như không tệ.

Thẩm Tiêu chia một nửa thu hoạch tới trước mặt Lâm Đồng, Lâm Đồng vừa muốn từ chối, nhưng lại không có cách nào từ chối sự hấp dẫn của thức ăn, cuối cùng lựa chọn nhận lấy.

Chia số đồ ăn còn lại xong, Thẩm Tiêu để lại trên bàn ở bên cạnh lò sưởi trong tường.

Hành động này khiến những người khác trong phòng đều nhìn thấy, nhưng suy nghĩ của mọi người không giống nhau.

Lại một ngày trôi qua, đến lượt Chử Đình ra ngoài. Lâm Đồng trải qua sự việc gặp phải ngày hôm qua, hai đùi bủn rủn không thôi. Nhưng cô bé biết mình đã không còn quyền lợi trốn phía sau người lớn nữa, khẽ cắn môi, vẫn phải đi cùng.

Đối với lời xin đi theo của cô bé, Chử Đình không từ chối.

Chạng vạng, Chử Đình dẫn Lâm Đồng trở lại. Thu hoạch hôm nay của bọn họ tốt hơn Thẩm Tiêu một chút, ngoại trừ một ít bánh mì, bọn họ còn tìm được một gói thịt heo.

Nhìn thấy thịt, ánh mắt mọi người trong phòng đều sáng. Bọn họ tị nạn ở trong khách sạn đã một thời gian rất dài không ăn được thịt.

“Thịt này có bán không?” Một ông cụ lớn tuổi nhất trong đó hỏi.

“Đương nhiên bán.” Chử Đình vừa giao thịt cho Thẩm Tiêu vừa nói: “Nhưng không đủ để bán, giá vẫn là quy củ cũ.”

“Vậy chừa lại cho chúng tôi.”

Thịt heo trong gói có khoảng năm cân, trải qua cực nóng, mưa to vẫn chưa hư thối, quả thực là kỳ tích. Thẩm Tiêu biết Chử Đình đưa thịt cho mình là có ý gì, đầu tiên cô cắt một miếng thịt to bằng bàn tay để bên lò sưởi trong tường xả đông, tiếp theo phải đi rửa sạch cắt thành miếng, cầm bỏ vào nồi đặt bên lò sưởi trong tường nấu canh thịt.

Trước khi cực nóng đến cô cũng đã chuẩn bị không ít đồ gia vị món ăn, nhưng rất ít dùng tới. Sau khi canh thịt sôi, thả xuống một ít gia vị, một nồi canh váng dầu đã xong.

Bốn người khách sưởi ấm bên cạnh cho dù có rụt rè đi nữa vẫn không nhịn được liếc canh thịt nhìn nhiều thêm mấy lần. Nhưng bọn họ ai cũng không mở miệng đòi với Thẩm Tiêu, có lẽ đều nhìn ra được cho dù bọn họ mở miệng đối phương cũng sẽ không cho. Nhưng khát vọng thịt của bọn họ lại lớn hơn vừa rồi một chút.

“Đến, uống canh đi.” Thẩm Tiêu múc một bát to cho Lâm Đồng, khoảng một phần ba bát.

“Cảm ơn chị.” Mặt Lâm Đồng có chút tái nhợt, cô bé tháo bao tay ra, lấy tay cầm mép bát, thật cẩn thận làm ấm tay. Thẩm Tiêu chú ý tới trên mu bàn tay cô bé có thêm vài vết thương, bởi vì trời lạnh, còn nứt da.

Thẩm Tiêu cũng không nói gì, cô cũng múc một bát canh thịt uống một ngụm. Canh nóng hầm hập uống vào trong dạ dày, cả người đều khoan khoái ấm áp hơn không ít. Món đồ trước kia bình thường không hiếm lạ gì, vào lúc này giờ phút này cũng có mỹ vị khó có được.

“Đúng rồi.” Chử Đình đột nhiên nói: “Hôm nay lúc tôi ra ngoài nghe được một tin tức, nói là phía chính phủ chuẩn bị đào hầm làm thành lũy.” Khi anh nói lời này, ánh mắt cũng nhìn về phía bốn vị khách thuê trong phòng: “Tin tức này có chính xác không?”

Bốn khách thuê lớn tuổi như vậy, còn có thể được cung cấp nuôi dưỡng như thế, địa vị xã hội chắc chắn không thấp. Có lẽ bọn họ biết một vài tin tức.

Bị Chử Đình nhìn như vậy, ông cụ gần nhất cười, nói: “Tin tức là thật. Đây cũng không phải bí mật gì, có lẽ rất nhanh mấy người đều sẽ nhận được thông báo.”

Hiện tại nhiệt độ trên mặt đất thấp như vậy, phía chính phủ có ý chuyển tất cả mọi người xuống lòng đất. Mặt đất đóng băng, làm cái gì cũng không tiện. Xuống lòng đất càng đi xuống theo lý mà nói nhiệt độ sẽ càng cao, tới nhiệt độ mà con người có thể sinh tồn, ở dưới mặt đất thành lập trật tự một lần nữa cũng không phải không được.

Hành động này của phía chính phủ làm cho lòng Thẩm Tiêu lung lay một chút.

Hiện tại mặt đất bị đông lạnh, nhiệt độ lại thấp như vậy, độ khó của việc đào bới gia tăng, nhưng với cô mà nói cũng không phải quá khó khăn. Kiếm cổ có thể cắt sắt chém ngọc, đào đất giống như đào đậu hũ. Nếu cô có thể nhận được việc này từ trong tay chính phủ, đó không phải là chuyện có thể nói với phía chính phủ dùng đồ cổ làm thù lao hay sao?

Sau khoảng tám ngày Thẩm Tiêu và Chử Đình thay phiên ra ngoài tìm kiếm vật tư, bọn họ còn chưa nhận được thông báo của phía chính phủ thì thông báo khách sạn bên này đào hầm tạo thành đã phát ra rồi.

Phía trên thông báo viết rất rõ ràng, mỗi một người đến tham dự đào bới bao ăn bao ở không nói, đào dưới lòng đất xong, còn có thể có quyền cư trú có hạn.

Một loạt điều kiện này làm cho không ít người đều vô cùng dao động, sau khi mọi người ở khách sạn cùng với người ở xung quanh khách sạn nhận được tin tức không hề ít người đến báo danh. Bởi vì chuyện này, tầng dưới chót của khách sạn lại có không ít người tiến vào. Bọn họ không có phòng, trải chăn nằm dưới đất ở đại sảnh và hành lang, mọi người chen chúc lại với nhau sưởi ấm.

“Chúng ta có đi không?” Lâm Đồng hỏi Thẩm Tiêu và Chử Đình. Cô bé đương nhiên là muốn đi theo bọn họ.

“Chờ một chút.” Chử Đình nói.

Nói cách khác sớm hay muộn sẽ đi phải không?

Trong lòng Lâm Đồng có tính toàn. Nghĩ đến còn ông nội và cha mẹ chưa trở về, nhịn không được lại buồn bã bi thương. Nếu khi đó tất cả mọi người có thể chống đỡ đến bây giờ, vậy không phải có thể cùng dọn đến dưới lòng đất sao?

Cứ như vậy, mỗi ngày khách sạn đều sẽ có người mới gia nhập, người trong khách sạn không biết bằng cách gì mà biết chỗ Thẩm Tiêu bán đồ ăn, xếp hàng đến chỗ Thẩm Tiêu mua vật tư.

Tuy rằng Thẩm Tiêu không rõ lắm vì sao phía chính phủ chậm chạp không có phát ra thông báo, chẳng qua đối tượng phục vụ của cô đổi từ phía chính phủ thành khách sạn thôi, tích phân của cô không thiếu, nói không chừng dựa vào việc này tích phân của cô còn có thể đủ, vì thế cô và Chử Đình thương lượng sơ qua, quyết định bán ra số vật tư trong tay.

Bên Thẩm Tiêu vừa ra đồ, cả khách sạn đều sôi trào, hầu như mỗi nhà đều chen chúc lại đây, cuối cùng vẫn là phía khách sạn giúp đỡ sắp xếp trật tự. Hiện tại Thẩm Tiêu bán ra vật tư, không động đến gốc rễ của khách sạn, nhưng lại có thể làm cho những “Công nhân” này hồi phục, phía khách sạn cũng vui vẻ khi thấy việc này phát triển tốt đẹp.

Khi vật tư ở ba phòng của Thẩm Tiêu đều bán ra hầu như không còn, tổng cộng có 30 vạn tích phân vào sổ sách. Cô và Chử Đình mỗi người một nửa, khoảng cách sống lại lại tiến lên một bước lớn.

Ngoại trừ bán vật tư ra ngoài, trong lúc đó Chử Đình còn nói chuyện bọn họ hỗ trợ chuyện đào dưới lòng đất với phía khách sạn, nhưng khách sạn chỉ coi bọn họ là công nhân bình thường, sau khi gật đầu đồng ý thì không có hành động khác nữa.

Ngày hôm sau thông báo vừa phát ra, khách sạn cũng đã tổ chức người bắt đầu đào bới. Băng tuyết ngập trời, máy móc trước kia có thể sử dụng hiện tại đều bị vây trong trạng thái báo hỏng, việc đào lòng đất này ngay từ đầu nhất định đã gian khổ.

Phía khách sạn tiến hành đào sâu sau ba ngày, thông báo của phía chính phủ vẫn không truyền xuống. Phía chính phủ chậm chạp không có động tác, càng xác minh một suy đoán của Thẩm Tiêu rằng… đợt náo động mạt thế này còn chưa chấm dứt, tương lai có thể còn có tai họa.

Nghĩ vậy, Thẩm Tiêu cảm thấy phải nhanh chóng kiếm lời tích phân từ chỗ khách sạn.

Vào ban đêm, hai người Thẩm Tiêu và Chử Đình tìm tới người phụ trách khách sạn.

Cô và Chử Đình vào ở khách sạn một khoảng thời gian dài như vậy, số lần qua lại với người phụ trách này cũng coi như nhiều. Bọn họ đi tìm người phụ trách, đối phương cho dù bề bộn nhiều việc, vẫn rất nể tình gặp bọn họ.

“Không biết chuyện lần trước chúng tôi đề cập, mọi người suy nghĩ thế nào?” Chử Đình nói.

Người phụ trách đáp: “Nói thật, hiện tại hai người cũng thấy rồi đấy, người trong khách sạn không ít, chúng tôi tạm thời không quá thiếu người.” Đây thật ra cũng chính là uyển chuyển từ chối. Khi Chử Đình bàn với bọn họ, tỏ vẻ là để bọn họ dùng đồ cổ chi trả. Hiện tại bên khách sạn không thiếu người, cũng chẳng lạ bọn họ lại chậm chạp không trả lời.

“Người thường các anh không thiếu, nhưng hiện tại các anh khởi công ba ngày, đào xuống hai tầng hố cũng chưa tới, lại tiếp tục như vậy, cho dù thức ăn dự trữ trong khách sạn nhiều đi nữa, cũng không kiên trì được đến lúc các anh đào xong lòng đất.” Chử Đình vừa nói, vừa cầm kiếm cổ của Thẩm Tiêu cắt một nhát lên bàn gỗ lim bên cạnh, bàn gỗ giống như đậu hũ, bị cắt khúc chỉnh tề.

Người phụ trách nhìn thấy bàn gỗ lim yêu dấu bị chặt đứt, trong lòng đầu tiên là đau xót, chợt phản ứng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn về phái kiếm cổ trong tay Chử Đình.

“Thanh kiếm này là…”

“Thanh kiếm này từ đâu ra, các hạ cũng đừng hỏi đến.” Chử Đình biết thanh kiếm này vừa lấy ra, chắc chắn sẽ đưa tới một ít phiền phức, nhưng vẫn là câu nói đó, khi lợi nhuận lớn hơn mạo hiểm, vậy những phiền phức đó bọn họ đều có thể chấp nhận: “Hiện tại có thể giúp các người đào ra thành lũy nhanh chỉ có hai người chúng tôi. Thế nào, có phải anh nên suy nghĩ lại lần nữa không?”

Người phụ trách vẫn có hơi chưa lấy lại tinh thần: “Tôi có thể nhìn thử thanh kiếm này không?”

“Không thể.” Chử Đình từ chối nói. Bất luận vũ khí gì, anh sẽ không giao vào trong tay người ngoài trừ Thẩm Tiêu: “Nếu anh không tin, anh có thể tự mình chọn đồ để thử nghiệm.”

Người phụ trách không tin, vì thế anh ta chọn một cái ghế dựa khác.

Chử Đình vừa động cổ tay, ghế dựa tách ra làm hai.

Người phụ trách lại đổi đồ sứ, dĩa bạc, thậm chí gạch vàng, kết cục cuối cùng của chúng nó đều giống nhau… kiếm cổ tách chúng nó ra không cần tốn nhiều sức.

Người phụ trách dần dần tin phục: “Tôi cần thông báo với phía trên một chút.”

“Tùy ý.”

Người phụ trách vội vàng rời đi, rất nhanh lại dẫn theo một người lại đây. Người nọ vừa tới đã mở miệng muốn nhìn kiếm cổ, Chử Đình từ chối yêu cầu của ông ta, nhẹ nhàng bỏ lại một câu “Các người cứ suy nghĩ cẩn thận đi” rồi dẫn theo Thẩm Tiêu rời khỏi phòng của người phụ trách.

Sau khi trở lại phòng, bọn họ không đợi bao lâu, người phụ trách lại tới cửa.

Chử Đình có thể kéo dài, nhưng bọn họ lại không kéo dài được. Hiện tại mỗi ngày muốn đào vùng đất đông cứng đều rất khó, nếu Chử Đình thật sự có thể hỗ trợ, vậy có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực giúp bọn họ.

Tuy rằng hiện tại vẫn có cảm giác không quá chân thật với năng lực của kiếm cổ đó, nhưng hiện tại khô hạn, mưa to, nhiệt độ thấp đều thay phiên lên sân khấu, lại có thêm chuyện kỳ lạ cũng không phải không thể chấp nhận.

“Chỉ là thù lao, chỉ sợ chúng tôi không thể dự chi trước được. Dù sao đồ cổ trong tay chúng tôi cũng không nhiều, cần điều động...” Vẻ mặt người phụ trách khó xử nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio