Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

chương 132

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có vật tư bổ sung, vấn đề sinh tồn tạm thời được giải quyết. Mà bên kỹ sư Lý mang về thiết bị, cuối cùng chỉ có hai cái hữu dụng, còn lại phải sửa chữa mới xem có thể dùng hay không.Đây vốn là chuyện tốt, nhưng những đèn tia tử ngoại này đều cần điện mới có thể khởi động, ở sườn núi có một cái máy phát điện, nhưng hiện tại không có nguồn năng lượng để cho nó phát. Xoay tới xoay lui, vẫn không cách nào dùng cây đèn này.

Ngay khi tất cả mọi người có chút uể oải, kỹ sư Lý đột nhiên dẫn theo một đám người lên mặt đất đi thu gom gương. Cuối cùng cây đèn tia tử ngoại nhọc nhằn khổ sở mới tìm được lại tạm thời không dùng tới, dưới lòng đất ở sườn núi lợi dụng gương chiếu vào một chút ánh sáng.

Mặc dù đây là cách tạm thích ứng, nhưng có ánh sáng thì còn có hy vọng.

Mỗi ngày sau hai tiếng khi mặt trời mọc dưới lòng đất mới có ánh sáng chiết xạ vào, dù cho thời gian không phải quá dài, nhưng trải qua một khoảng thời gian chăm sóc, đám tiểu tổ tông trong chậu hoa ở dưới lòng đất dù sao cũng có vài ngọn mọc ra lá cây. Tuy rằng lá cây héo úa vàng vọt, nhìn qua rất không có dinh dưỡng, nhưng dù sao cũng không bị ngâm thối nát trong bùn.

Tin tức tốt một cái lại tới một cái, dường như hết thảy đều đang chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng ở trong âm thầm, khi tiểu đội xuất phát ra ngoài thu gom vật tư, lại có thêm một phân đội nhỏ do quân nhân tạo thành. Trước kia nhiệm vụ chủ yếu của những người này là thủ hộ vật tư an toàn, hiện tại bọn họ đột nhiên rời đi, có lẽ là có nhiệm vụ quan trọng.

Những việc này đều không quá liên quan tới hai người Thẩm Tiêu.

Từ khi biết có vật phẩm nhiệm vụ ở bản đồ kế tiếp có thể không cần đi bản đồ chiến tranh, cô cũng nhờ những người quen biết giúp đỡ hỏi thăm qua tin tức, nhưng đạo cụ nhiệm vụ rất thưa thớt, rất ít có món lưu lạc bên ngoài, cô vẫn không có tin tức gì. Bên kia Chử Đình còn đang tranh thủ, có lẽ trong một lúc cũng sẽ không tranh thủ được, bọn họ chỉ có thể tiếp tục ở lại bản đồ này.

Theo thời gian trôi qua, không gian dưới lòng núi càng lúc càng lớn, bên ngoài bắt đầu có người lại đây tìm nơi nương tựa. Nhân số tăng lên, đồng thời là chuyện vui, ở mặt khác cũng là chuyện buồn.

Sườn núi là quê hương của nhóm người đầu tiên và người tới từ trên biển cùng thành lập, những người tới sau không có cống hiến gì, lại đây ngồi mát ăn bát vàng không nói, còn ăn uống giống mọi người, nhân số nhiều, luôn luôn có những người nói lời oán hận.

Dân ở ban đầu có câu oán hận, người mới tới lại cảm thấy người ở sườn núi không cho bọn họ ăn no, luôn nhìn chằm chằm kho hàng vật tư của sau nhà bếp, đó rõ ràng là người trong một tổ lại mơ hồ có xu thế chia bè kết phái.

Rốt cuộc ở một buổi tối nọ, trong những người mới tới có một đám người nhịn không được đi trộm vật tư của phòng bếp, kết cục là bị ông cụ quản lý sau nhà bếp bắt gặp.

Trước kia ông cụ là quân nhân, chút tiếng động ấy không thể gạt được ông ta. Ông ta vốn đã lo lắng vật tư không đủ, hiện tại thấy còn có người dám ra tay cướp, vì thế xuống tay cũng vô cùng ác. Chỉ là tuổi tác của ông ta rốt cuộc cũng lớn, trong khi người cướp bóc bị bắt, hai cánh tay của ông ta cũng bị bẻ gãy, máu me nhầy nhụa dọa đến không ít người.

Thấy mọi người hoảng sợ, ông cụ nhướng mày: “Sợ cái gì, tôi đâu chết. Về sau còn có thằng nhóc nào dám đến cướp, tôi theo đó xuống tay không lầm.”

“Hiện tại không phải vấn đề cướp đồ, là ông bị thương rồi. Tôi băng bó trước cho ông.” Bác sĩ lúc trước chữa trị cho đám người Thẩm Tiêu vừa nén giận vừa xử lý vết thương cho ông ta: “Ông đã một đống tuổi rồi, kêu lên một tiếng là có một đống người đến giúp ông, cần gì chịu tội như thế chứ.”

Ông cụ không rên một tiếng, chờ miệng vết thương chỉnh lý xong, ánh mắt ông ta quét một vòng xung quanh, cuối cùng cằm nâng về phía Chử Đình: “Cậu, về sau phòng bếp do cậu quản.”

Chính sách mà Thẩm Tiêu và Chử Đình áp dụng ở thế giới này là cố gắng khiêm tốn làm người, khiêm tốn làm việc, hiện tại ông cụ chọn Chử Đình bảo anh đến quản phòng bếp – thật ra cũng chính là chuyện lớn như trông coi vật tư này, thoáng cái đẩy Chử Đình đến trước mặt mọi người.

Nếu Chử Đình từ chối không nhận, việc này cũng chỉ giương cao như vậy thôi, dù sao cũng phải cam tâm tình nguyện mới được, nhiều nhất là bản thân Chử Đình không hăng hái tranh giành, chặt đứt con đường tiến lên sau này.

Nhưng Chử Đình lại gật đầu, trả lời: “Được. Những việc vặt này cứ giao cho tôi đi, ông dưỡng thương cho tốt.”

Ông cụ vô cùng vừa lòng thái độ này của anh ta, một thanh niên trẻ tuổi, không thể luôn mãi lười nhác.

Cuối cùng việc này lấy chuyện Chử Đình chấp nhận để kết thúc.

Sau khi mọi người tản đi, Chử Đình tìm thấy Thẩm Tiêu: “Bắt đầu từ ngày mai, có lẽ cô cũng phải đến sau bếp hỗ trợ.”

Nếu không phải hai người không muốn quá nổi bật, thật ra trước mắt mà nói phòng bếp là tốt nhất.

“Được.” Thẩm Tiêu đồng ý.

Thấy cô thoải mái như vậy, trong mắt Chử Đ ình hiện lên ý cười: “Cũng không hỏi vì sao tôi chịu nhận việc này à?”

Vừa nãy không phải Thẩm Tiêu chưa từng kinh ngạc, nhưng nghĩ lại nhớ tới phong cách hành sự của Chử Đình, chắc chắn là có nguyên do. Sườn núi không phải không ai làm được việc này, ông cụ chọn anh, cố tình anh lại đồng ý, hoặc là anh muốn ở lại sườn núi lâu dài, tích lũy tín nhiệm và uy vọng từng chút một, để bọn họ sống thoải mái một chút, hoặc chính là muốn đi, mới sẽ có thái độ khác thường.

“Đạo cụ nhiệm vụ đó, tới tay rồi?” Thẩm Tiêu nhìn anh nói.

Quả nhiên không thể gạt được cô.

Chử Đình có chút vui sướng: “Ừ, bàn ổn thỏa rồi. Bản đồ mà người kia ở hiện tại bị người ta báo thù, hiện tại đang lẩn tránh, nhu cầu cấp bách là có một khoản tích phân để báo thù cho mình. Đạo cụ nhiệm vụ là anh ta có được ở bản đồ ấy, dựa theo quy định, tích phân mà anh ta bán đạo cụ giành được thì anh ta có thể trực tiếp sử dụng. Sở dĩ trước kia lộ ra tiếng gió, là do anh ta có quá nhiều kẻ thù, trong lòng có do dự.”

Thấy chuyện đã xác định, trong lòng Thẩm Tiêu cũng buông lỏng: “Vì sao anh ta lại bán cho chúng ta?” Thứ này, bình thường đều sẽ đấu giá mới đúng.

“Giá cả đối với chúng ta mà nói vẫn ổn, chỉ 20 vạn tích phân. Trong tay những người khác cũng không có nhiều tích phân như vậy, mà chúng ta có thể giao dịch bất cứ lúc nào.” Anh và Thẩm Tiêu có thể vận dụng tích phân của hai người, những người khác đương nhiên không giành lại anh.

Hơn nữa 20 vạn tích phân đã đủ rồi.

Truyền tống tự chủ của trung tâm mua sắm, phần lớn bản đồ chỉ cần mấy trăm hơn một ngàn tích phân là có thể qua ải, đạo cụ nhiệm vụ này tốn 20 vạn, còn chưa chắc có thể kiếm được nhiều thế ở bản đồ đó. Nguyên nhân chính là vì như thế, không ít người do dự, mới loại bỏ một số rất lớn. Phần nhỏ người giống với Chử Đình muốn dùng để bảo vệ mạng sống, chỉ tiếc, cuối cùng thua ở giá cả.

“Phần tích phân này không thể chỉ mỗi mình anh ra.” Thẩm Tiêu thao tác ở trung tâm mua sắm một phen, đưa một nửa mà mình nên ra cho anh.

Chử Đình cũng không già mồm cãi láo từ chối, sau khi anh nhận lấy tích phân, ước chừng qua hai ba phút, trong tay của anh từ hư không xuất hiện một hạt châu màu trắng tản ra ánh sáng óng ánh.

“Đạo cụ nhiệm vụ: Hồn phách của Tân Nguyên Nương. Tác dụng: Tân Nguyên Nương sẽ chỉ dẫn người chơi trở về quê hương.”

“Kiểm tra thấy trong tay người chơi giữ đạo cụ nhiệm vụ ‘hồn phách của Tân Nguyên Nương’, bây giờ có đến thế giới của Tân Nguyên Nương hay không?”

Hai thông báo liên tiếp của hệ thống đã chứng minh tính thật giả của đạo cụ này cho Chử Đình thấy.

Anh giao hạt châu cho Thẩm Tiêu, lúc này Thẩm Tiêu cũng nhận được hai thông báo này.

Đạo cụ rơi vào túi, lúc này hai người mới an tâm.

Có đạo cụ, bọn họ đã sớm có đủ tích phân quả cửa bản đồ này, muốn rời đi thì bất cứ lúc nào cũng thể thoát khỏi thế giới này.

Chỉ là nếu bọn họ cứ đi như vậy, Lâm Đồng không ai coi chừng, về sau chỉ sợ sẽ sống khá gian nan. Một quãng thời gian ở chung như thế, cứ bỏ lại mặc kệ cũng không phải tác phong của hai người Thẩm Tiêu, cho nên Chử Đình tiếp nhận chuyện trông giữ nhà bếp, mà Thẩm Tiêu cũng nhận lời mời của Chử Đình đến phòng bếp hỗ trợ, dự định lợi dụng xung đột lần này trải đường cho Lâm Đồng,

Ngày hôm sau, Thẩm Tiêu và Chử Đình cùng nhau dọn đến nhà bếp.

Nhà bếp ở dưới lòng đất, nhưng vì giữ thức ăn, vị trí của nhà bếp phải cao hơn rất nhiều. Nhà bếp có bốn người chuyên trông giữ vật tư, trước kia bọn họ hẳn là quân nhân. Lúc trước có ông cụ ở đây, bọn họ đều nghe theo ông cụ, hiện tại ông cụ chọn Chử Đình, dù cho trong lòng bọn họ không muốn, đều phải nghe theo Chử Đình.

Trên danh nghĩa Chử Đình là đại quản gia của nhà bếp, anh cũng không tự cao tự đại, bất cứ việc gì cũng thương lượng với bốn người kia, một hai ngày như thế, ngược lại cũng thắng được một chút ấn tượng tốt của mấy người đó.

Mà bên Thẩm Tiêu, vốn ban đầu làm việc coi như thuận buồm xuôi gió. Dù rằng vật tư không nhiều lắm, chỗ để phát huy tương đối ít, thế nhưng trình độ của cô bày ra đó, dù cho chỉ để cô phụ trách nấu canh, canh mà cô nấu đều ngon hơn người khác.

Sau tai họa mọi người sống khá kham khổ, vật tư ít không nói, lấy những đầu bếp khác ở nhà bếp mà nói, có hơn phân nửa người trước kia đều là năm ngón tay không dính nước xuân, về phần tay nghề, có thể nghĩ mà biết.

Sự xuất hiện của Thẩm Tiêu làm cho mọi người ở nhà bếp mừng rỡ, không để cô làm trợ thủ nữa, trực tiếp để cô phụ trách ba bữa của một khu. Phòng bếp nhiều người, nhưng người ở sườn núi cũng nhiều. Nấu cơm tập thể, chỉ có thể phân khu vực.

Thẩm Tiêu thì bị phân đến phụ trách khu Bắc Đại ba trăm người.

Ba trăm người này là người ban đầu đi vào sườn núi, bên trong lấy một gia đình làm đơn vị… sau tai họa xây dựng lại chính là để đàn ông phụ nữ mất đi một nửa khác và các cụ già trẻ con một lần nữa xây dựng lại gia đình, trong những người này việc đầu tiên Thẩm Tiêu làm chính là phải thống kê nhân số một chút, sau đó dựa vào tuổi tác thể năng để phân phối thức ăn.

Buổi đầu xây dựng, vật tư có hạn, ban đầu nhà bếp đưa ra mệnh lệnh như vậy.

“Cô cũng không thể để những cụ già không có sức lao động gì ăn no giống với như thanh niên, từ mức độ nào đó mà nói, chính là lãng phí lương thực.” Đây là lời nguyên bản mà ông cụ nói. Tuy rằng tàn khốc, cũng rất thực tế.

Bởi vì phân chia thức ăn, thật ra đã ầm ĩ không ít tranh cãi. Nhưng nên thiên vị ai, vẫn phải thiên vị người đó. Cho nên tuy rằng người ở nhà bếp có nhiều phần béo bở, nhưng bị mắng cũng nhiều.

Ngày đầu tiên Thẩm Tiêu phụ trách ba bữa cho ba trăm người đó, cũng không dựa theo quy tắc ban đầu lấy cá nhân làm đơn vị để phân phát thức ăn, mà là mỗi người cho một túi thức ăn, cũng nói cho bọn họ: “Chỗ này là thức ăn trong một ngày của mọi người, phân chia thế nào phải xem chính bản thân mấy người.”

Ba trăm người, tổng cộng 78 hộ gia đình, phân chia thức ăn như vậy, thiếu không ít tranh cãi.

Những người khác ở nhà bếp thấy thế, vỗ đùi, học theo, chỉ một ngày, người ở cả sườn núi đều thành lấy gia đình làm đơn vị để nhận thức ăn. Dù sao thức ăn tổng cộng nhiều như vậy, người già thương trụ cột trong gia đình đương nhiên sẽ chủ động giảm bớt thức ăn, dù sao cũng tốt hơn bọn họ làm kẻ ác.

Bởi vì cách làm của Thẩm Tiêu giúp mọi người giảm bớt không ít chuyện, hơn nữa tay nghề của cô quả thật không tệ, làm bánh bao ra bánh bao làm mì ra mì, dù cho là đầu bếp khác ở nhà bếp hay là ba trăm người mà cô phụ trách đều có ấn tượng rất không tệ với Thẩm Tiêu. Cô làm việc ở bên ngoài hoặc là cần lúc nào, đều sẽ có người chủ động đến hỗ trợ.

Thời gian nhoáng một cái, cách thời gian ông cụ bị gãy tay qua gần nửa tháng. Mà trong nửa tháng này, lại vẫn lục tục có khoảng hơn trăm người đi vào sườn núi, gia nhập lòng đất. Về phần nhóm người tới lúc trước dường như bị ông cụ chấn trụ, tạm thời không có động tĩnh.

Nhưng bên ngoài không có động tĩnh, trong âm thầm dòng chảy ngầm vẫn mãnh liệt.

Phần lớn mọi người đang lẳng lặng chờ đợi sự bùng nổ của dòng chảy ngầm này, bao gồm Thẩm Tiêu và Chử Đình.

Lại một tuần trôi qua, hôm nay bên ngoài đột nhiên truyền đến tin vui, nói là ở phía đông bắc phát hiện một khu nhà xưởng, bên trong có thể có thiết bị sức gió, còn có không ít vật tư sinh tồn. Bởi vì đồ quá nhiều, cần vận dụng không ít người qua đó chuyển về mới được.

Tin tức này làm cho cả sườn núi tràn ngập hân hoan, ngày hôm sau gần như bảy mươi phần trăm người ở sườn núi, chỉ ngoại trừ một vài trẻ con ở lại sườn núi, những người khác, kể cả Lâm Đồng cũng bị động viên đi khuân vác vật tư.

“Tôi và Thẩm Tiêu thì ở lại.” Chử Đình nói với ông cụ đã gần lành cánh tay: “Tôi phụ trách trông giữ vật tư, Thẩm Tiêu phụ trách bảo vệ người già và trẻ con ở phía dưới, thuận tiện nấu cơm cho kỹ sư Lý bọn họ.”

Ông cụ có chút do dự: “Hai người làm được không?”

Chử Đình tỏ rõ: “Người bị các ông đưa đi, làm sao không được. Huống chi không phải còn có kỹ sư Lý bọn họ sao, đến lúc đó một khi xảy ra chuyện gì, kỹ sư Lý bọn họ cũng có thể đến giúp đỡ.”

Ông cụ bị thuyết phục: “Được. Hai người ở lại đi.” Nhưng lúc đi, ông ta lén cho Chử Đình một khẩu súng, còn bảo kỹ sư Lý trả lại kiếm cổ cho Chử Đình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio