Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dư Tô rũ mắt nhìn thoáng qua vết thương trên cánh tay trái, bàn tay phải luôn giấu ở sau người chậm rãi từ bên hông rút ra dao găm.

Nàng nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt đang cười lạnh trước mặt, cũng cười nói:

“Cô biết đề mục vừa nãy nam tóc đỏ lựa chọn là gì không? Thật đáng tiếc, nếu cô không động thủ với tôi, cô sẽ không phải chết.”

Lúc này, nam tóc đỏ vốn dĩ có thể chạy đi, hơi do dự một chút, lại vòng trở về.

Nguyệt Nguyệt cũng không để hắn vào mắt, chỉ là một kẻ bị thương nặng mà thôi, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, sau khi Dư Tô nói xong câu đó kia, hơi sửng sốt, trầm giọng hỏi:

“Cô nói vậy là có ý gì?”

Dư Tô nhìn nam tóc đỏ:

“Đề mục của anh ta là: "kẻ phản bội" có nên chết hay không? Anh ta đã lựa chọn chỉ cần bị phạt, không đáng chết.

Nếu tôi không đoán sai, ẩn ý của đề mục kia chính là: cho dù cô thất bại trong màn nhiệm vụ này, chỉ cần ở thời điểm chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ cô còn chưa chết, thì lúc trở lại thế giới hiện thực nhiều lắm là sinh bệnh hoặc bị tai nạn gì đó, sẽ không bỏ mạng.

Bất quá, bây giờ cô đã muốn gϊếŧ tôi, còn hại tôi bị thương, tôi có phải nên làm chút phòng vệ chính đáng hay không?”

Nếu trước đó Dư Tô hoài nghi Nguyệt Nguyệt đều chỉ là ngờ vực không có căn cứ, như vậy, hai đề mục vừa rồi rõ ràng là cảnh báo.

Đề mục của Dư Tô đang cảnh báo nàng, nhiệm vụ không có khả năng chỉ như vậy liền thuận lợi hoàn thành, nhất định còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nguyệt Nguyệt đang chạy đột nhiên trật chân, nhưng Nguyệt Nguyệt vừa không phải người chạy đầu tiên, vừa không phải người chạy cuối cùng, đằng sau lại không có ai truy đuổi. Nguyệt Nguyệt căn bản không cần khẩn trương đến mức như vậy, sao có thể trùng hợp trật chân? Rõ ràng là giả bộ.

Dư Tô lúc ấy không vạch trần chuyện này, thậm chí ở thời điểm chạy đến gần Nguyệt Nguyệt còn do dự có nên trực tiếp chạy đi, hay là qua đỡ Nguyệt Nguyệt cùng nhau chạy. Ở khoảnh khắc ngắn ngủi kia, nàng liền nghĩ tới hai đề mục vừa rồi. Hiện tại bất luận là người chơi hay là NPC, đều đang ở rạng sáng đào tẩu, trên đường cái phía trước đã sớm không có một bóng người. Tuy nhiên, nếu tìm không thấy người cầu cứu, bọn họ cần phải chạy trốn đến một khoảng cách an toàn mới tính là hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ còn rất xa.

Nguyệt Nguyệt đang làm bộ trật chân, nếu mặc kệ nàng, Nguyệt Nguyệt có khả năng sẽ làm ra hai lựa chọn:

Một là bất chấp bại lộ thân phận, đuổi theo gϊếŧ người chơi chạy ở cuối cùng.

Hai là dừng lại đi mật báo, gọi đám nam nhân kia lái xe ra tới truy bắt.

Trung tâm làm đẹp nằm tại hậu phương cách đó không xa, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, Nguyệt Nguyệt khẳng định sẽ chọn phương án thứ hai.

Tốc độ của ô tô hay là xe máy đều không phải sức người có thể dễ dàng địch lại. Đến lúc đó, nếu các người chơi còn chưa kịp chạy đến khu vực an toàn, hoàn thành nhiệm vụ, rất mau sẽ bị bắt, lần thứ hai chạy trốn thất bại.

Có lẽ bị bắt trở về chỉ có một số ít người, nhưng Dư Tô không dám bảo đảm người bị bắt không phải mình. Nếu thật sự thất bại, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội chạy thoát nữa.

Vừa lúc Nguyệt Nguyệt chủ động mở miệng thỉnh cầu Dư Tô cùng nam tóc đỏ giúp nàng một phen. Tuy nói với hai người bọn họ, nhưng bản thân nam tóc đỏ đang bị thương nặng, cho nên mục tiêu của Nguyệt Nguyệt rõ ràng là Dư Tô.

Ước chừng bởi vì Dư Tô thoạt nhìn nhỏ xinh gầy yếu, dễ gϊếŧ nhất. Mà Dư Tô đáp ứng đỡ nàng cùng nhau chạy, không lập tức vạch trần Nguyệt Nguyệt còn đợi đến lúc nàng động thủ, là bởi vì Dư Tô muốn thuận tiện thử một chút nam tóc đỏ.

Cho dù Dư Tô đã đưa phương thức liên hệ nói cho nam tóc đỏ, nhưng rốt cuộc nên kết nạp hắn vào tổ chức hay không, chờ sau khi rời khỏi đây kỳ thật còn phải cùng Phong Đình, Vương Đại Long thương lượng.

Rốt cuộc dù trong nhiệm vụ hắn biểu hiện cực tốt, nếu là người không đáng tín nhiệm, để hắn làm đồng đội trường kỳ trong hiện thực sẽ rất nguy hiểm.

Hiện tại vừa lúc có cơ hội thử hắn, Dư Tô liền làm như vậy. Vết thương nhỏ trên cánh tay hoàn toàn không gây trở ngại, lại có thể giúp nàng nhìn ra tâm tính cùng nhân phẩm của nam tóc đỏ.

Đương nhiên, dưới góc độ của các người chơi mới cùng tham gia một màn nhiệm vụ, nam tóc đỏ không cần quan tâm Dư Tô sống hay chết, đừng nói là hiện tại nàng chỉ bị thương. Nhưng trước đó lúc chạy trốn, trên đường Dư Tô vẫn luôn kéo hắn cùng nhau chạy, đã cho hắn trợ giúp rất lớn. Dưới tình huống như vậy, nếu hắn còn bỏ đi, như vậy người này liền không thích hợp làm đồng đội trường kỳ.

Kết quả nàng khá vừa lòng — hắn quay trở lại.

“Nếu hiện tại thu tay, cô còn có thể tồn tại ra ngoài.” Nam tóc đỏ thở hổn hển chạy đến chỗ Dư Tô bên này, khuyên Nguyệt Nguyệt một câu.

Dư Tô cong lên khóe miệng, lắc đầu nói:

“Không, cô ta đã không thể tồn tại.”

Hôm nay nếu không gϊếŧ Nguyệt Nguyệt, thì dù nhiệm vụ thất bại, Nguyệt Nguyệt cũng sẽ không chết. Như vậy tương lai nếu bọn họ gặp lại, rất có khả năng sẽ bị Nguyệt Nguyệt trả thù, hoặc tệ hơn là gϊếŧ chết, ngay cả hối hận cũng không có cơ hội.

Nguyệt Nguyệt siết chặt con dao trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dư Tô, mở miệng:

“Đến tột cùng là ai không thể tồn tại, hiện vẫn chưa biết đâu.” Nàng còn chưa dứt lời, liền cầm dao vọt tới chỗ Dư Tô lần nữa. Con dao màu bạc dưới ánh đèn đường lóe ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt, hướng thẳng về phía cổ Dư Tô.

Nam tóc đỏ muốn hỗ trợ ngăn cản, nhưng động tác của hắn quá chậm. Ở một giây trước khi hắn duỗi tay ra, Dư Tô đã lập tức nhích người, kéo xa khoảng cách, bày ra tư thế taekwondo tiêu chuẩn, chẳng qua trên tay phải còn cầm thêm một con dao găm. Tốt xấu đã luyện tập mấy chục ngày, mặc dù võ sư từ đầu tới đuôi chỉ dạy nàng các động tác phòng thủ cùng tấn công cơ bản, nhưng thời thời khắc khắc đều bắt nàng lặp lại luyện tập. Mỗi một chiêu thức không biết đã luyện bao nhiêu lần.

Với trình độ của nàng, chắc chắn đánh không lại cao thủ, nhưng nếu ngay cả một nữ tử bình thường cũng đánh không lại, thì bao nhiêu thời gian cùng mồ hôi của nàng đã chảy lãng phí.

Bởi vậy, đối mặt với Nguyệt Nguyệt, Dư Tô không hề biến sắc.

Nguyệt Nguyệt hơi sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới Dư Tô thoạt nhìn thực vô dụng, lại từng học qua võ thuật.

Liền tại một phút Nguyệt Nguyệt ngẩn người, Dư Tô bước một bước về phía trước, triển khai một cú đá sườn.

Đáng tiếc, một đá này không đá đến trên mặt, chỉ đá đến ngực Nguyệt Nguyệt, không có tạo thành bao nhiêu thương tổn. Bất quá, Nguyệt Nguyệt vẫn bị bức lui về sau hai bước.

Dư Tô một giây cũng không dừng lại, lập tức thủ thế tấn công, dao găm trong tay rốt cuộc chân chính được phát huy công dụng.

“Phập” một tiếng, một nửa lưỡi dao đã cắm vào bụng Nguyệt Nguyệt.

Vị trí này không thể một dao chí mạng, Nguyệt Nguyệt ngơ ngác cúi đầu, nhìn thoáng qua bụng đang bị cắm một con dao, sau đó ánh mắt tàn nhẫn, giơ dao đâm lung tung về phía Dư Tô.

Đồng thời, nàng lại lần nữa sử dụng đạo cụ chữa trị, muốn đem vết thương này nhanh chóng chữa trị.

Tuy nhiên…vào lúc này, lấy dao găm Kim Cập làm trung tâm, một mảnh hàn băng nhanh chóng ở trên thân thể Nguyệt Nguyệt lan tràn ra, trong khoảnh khắc liền đem Nguyệt Nguyệt đông lạnh thành một tảng băng!

Nam tóc đỏ ngây ngẩn cả người, Dư Tô cũng ngây ngẩn cả người.

Nàng vươn tay, dùng sức rút ra dao găm, kéo theo một mảng máu đỏ cũng đã ngưng tụ thành băng.

Dư Tô nhìn Nguyệt Nguyệt bị đông cứng không còn chút phản ứng trước mặt, trái tim đập bình bịch.

Nàng đã gϊếŧ người, cho dù gặp qua không ít tử thi, đại bộ phận trong đó chết tương đối thảm thiết, nhưng hiện tại nàng là tự mình động thủ gϊếŧ một người.

Dư Tô nuốt nước miếng, không dám ở trước mặt nam tóc đỏ biểu hiện ra ngoài rằng...kỳ thật trong lòng nàng, không có chút nào hoảng loạn sợ hãi. Cho đến khi nghĩ tới việc Nguyệt Nguyệt đại khái ở trong hiện thực cũng sẽ tử vong, loại cảm xúc không dám nói rõ này liền bị nàng áp xuống càng sâu.

“Không đi sao?” Nam tóc đỏ không hỏi nhiều về chuyện vừa rồi, chỉ nói một câu.

Dư Tô yên lặng gật đầu, hơi rũ mắt chạy về phía trước.

Bọn họ rẽ qua giao lộ, chạy theo phương hướng mà Yến Yến chạy đằng trước. Đến lúc này, nàng mới chú ý, dao găm trong tay đã sạch sẽ đến mức khó tin.

Dao găm Kim Cập dưới ánh đèn màu đỏ của một bảng hiệu cửa hàng phản xạ ra hồng quang nhàn nhạt. Ở thời điểm ánh mắt Dư Tô dừng ở trên lưỡi dao, nó bỗng rung động lên theo tần suất cực kỳ thấp, làm tay Dư Tô cũng tê dại theo.

Nàng không biết sao lại thế này, nhưng hiện tại cũng không rảnh để xem xét.

Nam tóc đỏ chạy ở đằng sau Dư Tô, thở phì phò nói:

“Nếu nhiệm vụ của Nguyệt Nguyệt cùng Trương Dịch thành công, như vậy, ở hiện thực Trương Dịch chết trước đó cũng sẽ không chết đúng không? Bây giờ nhiệm vụ của bọn họ đã thất bại, hai người đều chết ở bên trong nhiệm vụ, chỉ sợ ngoài hiện thực cũng mất mạng.

...Tôi cũng từng gϊếŧ qua người chơi, chuyện này không có gì lạ cả, đều là vì sinh tồn mà thôi. Ở thời khắc đầu tiên tiến vào trò chơi này, các người chơi liền chú định trong trường hợp bắt buộc phải tàn sát lẫn nhau để sống. Có ai từng trải qua vài lần nhiệm vụ còn dám nói trên tay mình sạch sẽ đâu. Cô đừng nghĩ nhiều.”

Hắn cho rằng Dư Tô trầm mặc là bởi vì nàng vừa tự tay gϊếŧ chết Nguyệt Nguyệt.

Dư Tô nghe vậy quay đầu nhìn hắn, lộ ra một nụ cười:

“Tôi không sao. Phương thức liên hệ của tôi anh vẫn chưa quên đi?”

Nam tóc đỏ ngẫm nghĩ, nói ra một chuỗi con số, để Dư Tô xác nhận lại một lần.

Tốc độ chạy của hắn chậm chạp không ít. Dư Tô tiếp tục lôi kéo hắn chạy về phía trước, xa xa liền nhìn thấy trên đường cái có vài thân ảnh nữ tử. Những thân ảnh đó dần dần biến mất trong bóng đêm, chỉ còn lại một thân ảnh gầy yếu đứng lặng yên ở bên kia.

Cho đến khi Dư Tô cùng nam tóc đỏ sắp chạy đến bên kia, bỗng nhiên nghe được phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng động cơ ô tô.

Nam tóc đỏ quay đầu lại nhìn, sắc mặt đại biến:

“Là chiếc Minibus kia! Chạy mau!”

Hắn cắn môi, liều mạng tăng nhanh tốc độ. Miệng vết thương trên người xuất huyết cũng không quan tâm.

Dư Tô thậm chí có cảm giác trong cổ họng trào lên một mùi tanh nhàn nhạt, đối với một người thi thể dục luôn đội sổ như nàng, thật sự là quá liều mạng.

Mà thân ảnh đứng ở giao lộ phía trước, vừa rồi đã chuyển hướng sang bên phải chạy mất.

Tiếng ô tô phía sau càng ngày càng gần. Dư Tô cùng nam tóc đỏ rốt cuộc chạy tới đoạn giao lộ kia. Tại một khắc này, tầm mắt hai người đồng thời choáng váng...

Nhiệm vụ hoàn thành.

Dư Tô đã ngồi ở trong căn phòng quen thuộc, nhưng vẫn còn thở phì phò. Một hồi lâu, nàng mới phục hồi lại tinh thần.

Mỗi lần từ trong nhiệm vụ đi ra đều là thế này, luôn có một lát không thích ứng.

Nàng nhớ tới thân ảnh đứng ở giao lộ vừa rồi, cười khẽ.

Người kia nhất định là Yến Yến. Chẳng lẽ Yến Yến muốn chờ hai người bọn họ đi qua? Bất quá, Yến Yến hẳn là biết, phàm là người chơi chạy đến vị trí kia liền biến mất, bởi vì ở trước Dư Tô cùng nam tóc đỏ còn có nam mắt híp. Nhìn thấy có ô tô đuổi theo, Yến Yến mới tiếp tục chạy.

Hẳn là…sẽ không lại bị bắt được.

Dư Tô suy nghĩ, cầm lấy di động trên bàn. Nàng trước tiên muốn nhìn xem khen thưởng của nhiệm vụ lần này có gì.

Nhưng nàng còn chưa kịp mở ra ứng dụng, một cuộc điện thoại xa lạ xuất hiện ở trên màn hình di động. Nàng lập tức biết, đây nhất định là nam tóc đỏ gọi tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio