Lúc này, tôi rất tỉnh táo. Trước mắt tôi không biết giữa A Hạo và Nha Đầu xích mích gì, nhưng mà tôi lại cảm thấy A Hạo rất hồi hộp, cũng rất sợ hãi, tựa như anh ta đang giấu diếm tôi điều gì đó.
Tôi muốn nói nhưng lời đến khóe miệng cũng nói không ra. Đến lúc này, tôi mới phát hiện ra mình là một đứa ngốc, lúc mấu chốt thế nhưng không nói ra được những ý nghĩa đang rất hỗn loạn như cháo, như bột nhão trong đầu.
A Hạo đi tới muốn ôm tôi. . . tôi thở dài một tiếng, mặc anh ta ôm trọn trong lòng, nhưng mà tôi lại cảm thấy cơ thể của tôi hơi run rẩy, hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lại chỉ nhìn thấy gò má anh ta.
"Hạo, Nha Đầu chưa nói gì với em hết, anh đừng quá để ý." Tôi lẩm bẩm hồi lâu mới phun ra mấy chữ như vậy.
"Thật sao?" Dường như A Hạo đang cố nén điều gì, giọng nói không tốt: "Diệp, anh đã nhịn cô ta lâu rồi, người phụ nữ này. . ." Nói tới đây lại đột nhiên dừng lại, càng không ngừng thở sâu.
"Thế nào?" Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
"Diệp, vốn là anh muốn giấu chuyện này, anh sợ em bị tổn thương, nhưng bây giờ cô ta đã bắt đầu không có ý tốt, cho nên anh phải giải thích rõ chuyện này."
"Chuyện gì?" Trong lòng tôi hơi sợ, hai người bọn họ đều nói có chuyện nói cho tôi biết, nhưng cuối cùng Nha Đầu chẳng nói gì nói cho tôi biết cả, chỉ nói tôi cẩn thận trước người này, A Hạo lại nói cho tôi biết điều gì chứ?
Die ndanleq uydo n