Nha Đầu cùng Trịnh Duệ đang chiến tranh, lâu lắm chưa xong, không lâu sau tôi mới biết được. Nha Đầu tựa như một chiến sĩ anh dũng, đụng phải kình địch đã lâu không gặp, cả người lộ ra vẻ hưng phấn. Miệng bộc phát lửa giận cùng ẩn nhẫn cũng có thể thấy được, Nha Đầu cảm thấy hứng thú đối với Trịnh Duệ, lúc ấy tôi chỉ có thể cho là như vậy.
Lúc tiếng cải vã làm mẹ sắp đi ra thì hai người vội vã kết thúc chiến tranh, Trịnh Duệ trở lại xe anh ấy, ánh mắt hỏi thăm vẫn nhìn tôi, lại bị người Nha Đầu che lại giữa tôi và Trịnh Duệ, giọng nói giảm thấp xuống nhưng vẫn truyền vào lỗ tai của tôi: "Anh ít đến trêu chọc Đồng Diệp nhà tôi, cô ấy không phải đối tượng anh có thể trêu chọc."
Trịnh Duệ lại nói: "Đây là chuyện giữa tôi và Đồng Diệp, không chút quan hệ nào với cô." Lời khiêu chiến đó, tôi có thể tưởng tượng được lúc này vẻ mặt anh ấy thế nào, chắc là chau lông mày ác ý cười.
Nha Đầu cùng anh ấy lại nói mấy câu nói, đó là mở đầu của chiến tranh, lúc trở lại xe, cả người cô ấy đều tỏa ra vui sướng vì sắp tiến vào khiêu chiến, tôi cho là như vậy, bằng không sao cô ấy tức giận như vậy? Có lẽ là thật vất vả mới gặp được một người có thể đói chọi gay gắt, tâm lý muốn chiến thắng làm cô ấy nhao nhao muốn thử?
"Đừng nói anh mình là có người theo đuổi cậu." Nha Đầu cắn môi, tay cầm tay lái đến đốt ngón tay có chút trắng bệch.
"Anh ấy không có theo đuổi mình." Tôi cười yếu ớt bác bỏ lời của cô ấy.
"Cậu đầu heo sao? Người sáng suốt liếc mắt liền nhìn ra người đó thích cậu, cậu còn giả vờ với mình! Lúc nào thì đầu cậu có thể thông minh một chút!" Giọng điệu Nha Đầu rất thẳng, giống như lúc đùa A Hạo theo đuổi tôi lúc trước.
Tôi bình tĩnh lại, Trịnh Duệ thích tôi sao? Tôi lắc đầu một cái, tôi và anh ấy chỉ là bạn chơi cùng lúc nhỏ mà thôi, cũng không có tình cảm gì đặc biệt, nếu như nói năm đó có lẽ có một chút tình cảm nho nhỏ, khi anh ấy đột nhiên bỏ đi thì không còn lại gì.
"Nếu như anh ấy không thích cậu, anh ấy tới tìm cậu làm gì? Nếu như không thích cậu, buổi sáng tinh mơ chờ ở dưới lầu nhà cậu làm gì?" Nha Đầu liếc mắt cho tôi.
Tôi ngẩn ra, lẩm bẩm nói: "Mình với anh ấy là bạn tốt, lúc đó là bạn, lần này anh ấy tới thành phố N làm việc nên hẹn mình ra gặp mặt mà thôi, chúng tôi cũng không có gì." Tôi vội vã giải thích, không biết vì nguyên nhân gì.
"Được rồi, mình không muốn biết phong hoa tuyết nguyệt giữa hai người, mình chỉ biết một chuyện, không thể để cho anh mình biết, bằng không với tính khí của anh mình thì sẽ đi làm thịt người đó. Còn có anh mình yêu cậu nhiều năm như vậy, không thể để cho anh ấy đau lòng." Nha Đầu càng nói càng biến thành suy nghĩ sâu xa.
Mừng sinh nhật diễn đàn Lê Quý Đôn lần thứ
Tôi rất khó tưởng tượng ra được, bình thường Từ Lỗi ôn tồn nho nhã sẽ làm ra hành động gì lúc nóng nảy, làm thịt Trịnh Duệ? Tôi đột nhiên cười, đây là cách Nha Đầu nói khoa trương, tôi không tin Từ Lỗi thực sự sẽ đi tìm Trịnh Duệ gây phiền phức.
"Cậu còn cười! Nói cho cậu biết, Đồng Diệp, nếu như cậu dám có lỗi với anh mình, mình. . . Sau này cậu đừng tới tìm mình nữa." Nha Đầu hung dữ nói.
"Nha Đầu, cậu đang uy hiếp mình?" Tôi trợn to hai mắt, thấy vẻ mặt cô ấy tức giận, lại đột nhiên cảm thấy cô ấy thật đáng yêu, tôi đắc ý nói: "Mình cũng đâu là gì của anh cậu, mình làm chuyện gì có lỗi với anh ấy rồi hả?"
Tôi không có khoa trương, vốn chính là quan hệ giữa tôi cùng Từ Lỗi cũng không có gì, nếu như cố gắng nói cho ra quan hệ thì đó chính là anh ấy là anh trai của Nha Đầu, có lúc còn có thể đảm đương góc độ là tên háo sắc, ăn đậu hũ của tôi, nhưng đối với anh lại không có biện pháp. Nói thật, tôi thật sự không ghét nổi anh, mỗi lần anh đều dùng ánh mắt vô tội chỉ trích nhìn tôi nên khiến tôi không hạ được quyết tâm giận anh.
Nha Đầu nghe tôi nói thì trợn to hai mắt, "két" một tiếng, dừng xe ở ven đườngnhe rang trợn mắt làm bộ dạng hung dữ: "Đồng Diệp, cậu nói mấy lời khốn kiếp gì đó! Cậu cũng trở thành người của anh mình rồi mà lại vẫn nói quan hệ gì cũng không có? Nói không chừng trong bụng cũng có Tiểu Từ Lỗi rồi, cậu còn muốn bác bỏ anh mình?" Nói xong, tầm mắt của cô ấy càng không ngừng nhìn vào bụng của tôi, ánh mắt mập mờ khiến trong lòng tôihết sức không thoải mái.
"Mình và anh cậu không xảy ra chuyện gì hết." Tôi phủ nhận mập mờ trong lời nói của Nha Đầu.
“Cậu còn muốn lừa! Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, một người còn là nhiệt tình dâng cao, không bị ăn sạch mới là lạ, nếu như lúc này anh mình còn không nhức mỏi, vậy anh mình chính là đứa ngốc, không cứu được." Nha Đầu phân tích tình cảnh lúc ấy.
Nhìn dáng vẻ đương nhiên đó, tôi thật sự muốn cho cô ấy hai quyền, khá lắm Nha Đầu, thì ra là cô ấy thật sự cố ý! Nói gì đi lấy nhiệt kế, thì ra là kiếm cớ chạy ra, tạo cơ hội tốt cho tôi cùng anh cô ấy. Mặc dù sớm nghĩ đến cô ấy có mục đích, nhưng chính miệng cô ấy nói ra lại là cảm giác khác, mùi vị bị lừa gạt cũng không hơn gì.
"Từ Nhan, mình hối hận vì quen biết cậu." Tôi hận nghiến răng nghiến lợi.
"Hối hận không còn kịp rồi, cậu chờ trở thành chị dâu mình đi." Gương mặt Nha Đầu ngông nghênh, tôi nhìn mà thật sự muốn đi lên cắn cô ấy hai cái.
Một ngày công việc khẩn trương, triển khai trong bận rộn. Bận một chút tôi dã quên mất mấy lời đùa giỡn giống như khiêu chiến của Nha Đầu. Bài báo đó xuất hiện trên trang đầu báo chiều, tiêu đề bắt mắt, còn có tấm ảnh Tiểu Trương bắt tốt góc độ của Trịnh Duệ, in trên báo, có vẻ đẹp trai như vậy.
Tôi vẫn cho là Tiểu Trương sẽ là một người kín miệng, không ngờ mới một ngày, chuyện tôi cùng Trịnh Duệ là thanh mai trúc mã truyền ra khắp tòa soạn, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn tôi đều không giống nhau, thái độ của Đầu đối với tôi cũng là thay đổi một trăm tám mưới độ, không la to nói lớn với tôi nữa.
"Đồng Diệp, các người đang yêu nhau đúng không?" Một cô gái hưng phấn hỏi tôi.
"Cô nghe ai nói?" Tôi hỏi ngược lại.
"Còn phải nghe nói sao? Trịnh thiếu gia chỉ vì cô tới thành phố N đầu tư, chuyện này đã sớm truyền ra, anh ấy lại chỉ đích danh muốn cô phỏng vấn, còn không rõ ràng sao?"
Sắc mặt của tôi cũng không phải dễ nhìn, bị người ta hiểu lầm như thế, tôi cũng không sao, nhưng nếu như ảnh hưởng Trịnh Duệ cũng không tốt nên mới nói: "Vương Tiểu Đường, cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói lung tung, nếu như cô không muốn trở thành nhân vật tâm điểm tin tức ngày mai thì cô đừng nhiều chuyện như vậy, cậu nên biết công ty nhà họ Trịnh có sức mạnh như thế nào mà."
Tôi không phải đang hù dọa cô ấy, nếu như mà Trịnh Duệ biết có người truyền tin bậy như vậy, đến lúc đó thì trừng trị cũng không thể biết thế nào, công ty nhà sẽ có người đối phó, cho nên tôi bóp chết toàn bộ động tĩnh ở tình thế phát triển trong trứng nước.
Nhưng nhiều đồng nghiệp lại qua hỏi thăm, cuối cùng tôi quyết định không phản ứng với các vấn đề có liên quan, không đáp lại bọn họ, coi bọn họ như không lảm nhảm chuyện này.
Đối với sự thay đổi thái độ của các đồng nghiệp cùng các lãnh đạo, tôi cũng không coi là quan trọng, chỉ có tôi hiểu rõ giữa tôi và Trịnh Duệ chẳng có gì cả, bọn họ nói yêu thì để bọn họ đi yêu. Lúc này tôi liền nghĩ tới Từ Lỗi, người đàn ông tao nhã biến thành quân vương gắt gỏng trong nháy mắt, còn nhớ xế chiều hôm nay, tôi vẫn tan việc như thường ngày, cũngnhìn thấy một bóng người nho nhã dưới tầng hầm bãi đậu xe, áo sơ mi trắng làm cho anh càng gọn gàng, có một giây lát mờ mịt, cảm giác trời chiều chiếu rọi xuống làm anh đột nhiên trở nên anh tuấn.
"Diệp." Một giọng nói khác xuất hiện không đúng lúc bên trái, truyền vào đầu óc của tôi, đột nhiên tôi nhức đầu.
Quả nhiên, sắc mặt của Từ Lỗi thay đổi lớn, áp suất đè nén từ trên người anh truyền tới, đánh úp tới đầu của tôi, đột nhiên lòng của tôi luống cuống.
Hai người đàn ông này cứ nhìn thẳng vào mắt nhau, trong ánh mắt phun ra ý đối nghịch làm cho sắc mặt của hai người rất khó coi, mà người trong cuộc là tôi cảm thấy đặc biệt bất lực.
"Đồng Diệp!"
"Diệp!"
Tiếng gọi của hai người đồng thời vang lên.
Tôi cảm thấy rất nhức đầu, chưa từng trải qua chuyện này, mà kết quả có thể nghĩ được, tôi làm con rùa đen rút đầu, giấu mình. Kết quả là chạy trối chết, hai người đàn ông ra sức đuổi theo.
Cô nương tôi không chọc nổi, tôi còn không trốn thoát sao? Nói tôi nhát gan cũng được, nói tôi không dám đối mặt với tình cảm cũng được, lần đó tổn thương như vậy, tôi vốn không tin tưởng vào tình cảm nữa, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện hai người đàn ông nhiệt tình như lửa, mình trở thành đối tượng tranh giành của hai người bọn họ, tôi lựa chọn quên đi, lựa chọn trốn tránh, lựa chọn làm bộ như không biết, nếu như muốn nói đắc tội, như vậy hai phe đều không đắc tội được.
"Đồng Diệp, em trốn không thoát đâu." Sau lưng hình như truyền tới một tiếng rống giận.
Tôi lắc lắc đầu, không để mình suy nghĩ lung tung, tiếng gào đó chỉ có thể là Từ Lỗi , nhưng hôm nay tôi về nhà sớm, sao có thể nghe được giọng của anh chứ?
"Diệp, dưới lầu có người tìm." Giọng của mẹ truyền qua cửa.
"Mẹ, đừng để ý đến anh ấy, anh ấy là người điên." Tôi trả lời mẹ như vậy.
Quả nhiên là anh, tôi còn tưởng rằng là ảo giác của tôi, không ngờ anh lại đuổi tới cửa nhà tôi, chỉ là sao anh biết địa chỉ nhà tôi? Lại nhớ tới anh là anh trai của Nha Đầu, dĩ nhiên là từ trong miệng Nha Đầu biết tất cả chứ sao. Tôi mắng thầm mình ngốc, quả thật rất ngốc.
"Đồng Diệp, em cho rằng em trốn là có thể tránh được sao?" Giọng nói đó lại loáng thoáng truyền đến.
Thật là phiền! Tại sao không để cho tôi yên tĩnh? Tôi che lỗ tai của mình, không muốn để giọng nói kia truyền đến làm hỗn loạn đầu óc.
"Đồng Diệp, anh yêu em!" Giọng nói kia lại tới, không che lại được, nó đều có thể xuyên qua bàn tay truyền vào màng nhĩ của tôi.
Anh chịu mất mặt, tôi còn mất mặt hơn, ở dưới lầu nhà tôi kêu lớn như vậy, các hàng xóm sẽ nghĩ như thế nào? Tôi nổi nóng buông tay bịt tai ra.
"Diệp, con đi xuống xem một chút đi, ảnh hưởng hàng xóm nghỉ ngơi sẽ không tốt." Mẹ gõ cửa, giọng nói truyền vào khe cửa: "Đứa nhỏ này nhìn rất buồn cười, hình như rất thích con, con đi xuống xem một chút đi."
Tôi mở cửa, lại thấy mẹ chỉ ra ngoài cửa sổ, tính tình tôi dễ nóng nhưng cũng dễ hết, ra cửa sổ nhìn xuống, quả thật nhìn thấy áo sơ mi trắng đang quơ ở lầu dưới.
"Đi xem một chút đi, có lời gì nói ngay mặt cho rõ ràng cũng tốt." Mẹ khuyên tôi.
Người vẫn còn đang kêu ở dưới lầu, lúc tôi chạy xuống lầu, anh đang dùng tay khép lại đặt ở khóe miệng muốn kêu, tôi nhỏ giọng quát: "Anh la bậy gì vậy?"
Từ Lỗi dừng một chút, mắt liếc về phía tôi, không nói mội lời nào, nhưng đôi mắt sắc bến càng lúc càng thâm trầm, hơi thở đè ép người khác đánh úp về phía tôi, làm tôi kìm lòng không được rùng mình một cái, run rẩy.
Đột nhiên anh ôm lấy tôi, kéo tôi đến góc khuất bên cạnh, đè tôi vào, ép tôi trên vách tường lạnh như băng, nhiệt độ nóng bức liền ép tới.
"Cô gái nhỏ này, anh quá nhẫn nhịn rồi, để em càng ngày càng coi trời bằng vung." Ngọn lửa tức giận của anh tràn ra bốn phía, giọng nói sắc nhọn làm tôi cảm thấy sợ.
"Anh. . . anh muốn làm gì?" Tôi run rẩy.
"Em nói anh muốn làm gì?" Ánh mắt của anh không hề dịu dàng nữa, ngược lại lóe lên sự tàn nhẫn, đây là Từ Lỗi tôi biết sao?
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, liếm môi khô khốc nói: "Đây là chung cư, anh không thể làm gì tôi?"
Đúng, nơi này là chung cư, tôi thét lên là mọi người tới đây, anh sẽ không ngốc như vậy.
"Vậy em thử một chút xem." Nói xong, đôi môi nóng bỏng đè lên, hung hăng nện trên bờ môi của tôi, nụ hôn thay đổi không còn dịu dàng nữa.
Tôi trợn to hai mắt, bất lực chấp nhận anh hôn cuồng nhiệt, nghĩ thầm: tại sao lại hôn? Ở nơi công cộng, cuối cùng anh muốn làm sao? Không biết nơi này có người đến người đi, lúc nào cũng sẽ có người xuất hiện sao?