"Một trạm nữa là có thể đổi được giường nằm rồi." Mặt của anh bởi vì hưng phấn nên có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều.
"Thì ra là anh. . ." Tôi không biết nên nói gì.
Tôi thật sự không ngờ anh lấy vé của tôi chắc vì giúp tôi đổi giường nằm, tôi vẫn cho là. . . Nói thật, không cảm động là gạt người trên xe lửa có một người quan tâm mình như vậy, mặc kệ anh có mục đích gì, trái tim cũng bằng thịt, tôi cũng không ngoại lệ. Bởi vì cảm động, nước mắt trong hốc mắt xoay một vòng.
Nhìn anh mà tôi rơi nước mắt, lắc đầu một cái, chỉ cười ha ha nói anh chỉ không muốn đứng mà thôi.
Bởi vì trong toa xe có quá nhiều hành khách, chen chúc hành lang đến nước chảy không lọt, anh đã không thể đi qua khu hút thuốc lúc nãy anh đứng.
Sau đó anh không ra hành lang đứng nữa mà đứng ở bên cạnh tôi, lại nõi chuyện cùng tôi. Có lúc đứng tê chân rồi sẽ nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi. Tôi áy náy, để cho anh ngồi xuống, nhưng anh vẫn không chịu, chỉ nói thân thể tôi không tốt, đứng có thể mệt mỏi, anh dựa vào thành ghế, tay mò túi, móc ra một điếu thuốc, nghĩ tới ở đây không thể hút thuốc lá nên lại để trở về.
"Chúng ta chen một chút, anh ngồi bên cạnh tôi đi." Quân nhân ngồi bên cạnh nói.
Lúc bắt đầu thì anh liên tục nói không cần, sau đó vị trí quân nhân trở nên trống rồi, anh cũng không khách khí đàng hoàng ngồi lên. Cách anh rất gần, tôi cảm thấy trong lòng mình có chút hốt hoảng, không biết nên làm sao đây.
Hình như anh nhìn thấu sự hồi hộp của tôi nên nói câu được câu mất với tôitôi từ từ buông sự phòng bị xuống, nói chuyện cùng anh. Trong lúc nói chuyện phiếm, chúng tôi đã quen thuộc, biết thông tin của nhau, thì ra tên anh là Từ Lỗi, là người thành phố N.
"Anh ở khu nào của thành phố N?" Nghe anh cũng là người thành phố N, tôi hơi bất ngờ. Không ngờ trong toa xe nho nhỏ này lại có thể tha hương ngộ cố tri.
tha hương ngộ cố tri: xa quê gặp bạn cũ, ở đây có nghĩa đi xa gặp người cùng quê
"Tôi ở khu Đông, em thì sao?" Anh cũng có vẻ khá hưng phấn.
"Tôi ở khu Nam."
Biết anh là đồng hương, đề tài giữa chúng tôi không khỏi nhiều hơn.
"Em thật sự tên là Đồng Diệp!"
Nghe được tên của tôi, hình như anh rất kinh ngạc, nhưng lại dường như đang trong dự liệu, vẻ mặt rất kỳ lạ, tôi không nhịn được nhìn anh vài lần.
Hình như anh cúi đầu nghĩ gì đó, ngẩng đầu lên thì vẻ mặt đã khôi phục bình thường, cười một cái, nói: "Có phải em tốt nghiệp đại học XXX hay không?" Vẻ mặt rất gấp, hình như đang chờ tôi trả lời.
Tôi sợ ngây người, làm sao anh biết trường đại học của tôi? Hỏi anh rồi, thế nhưng anh lại cười ha ha, dẫn ra một chủ đề khác, nhưng rõ ràng linh động hơn lúc nãy.
Người quân nhân bên cạnh nhìn chúng tôi rất kỳ lạ, nghi ngờ hỏi: "Các người. . . không phải tình nhân sao?"
Tôi lúng túng đỏ mặt: "Không phải."
"Tôi tưởng hai người là người yêu của nhau, thì ra là. . . . . ." Người quân nhân giật mình chắc lưỡi, cũng không nói tiếp.
Tôi có thể đoán được suy nghĩ trong lòng anh ấy, tất nhiên là đang suy nghĩ: mới quen mà có thể quen thuộc đến nhường chỗ ngồi của mình lại, còn chạy lên chạy xuống chuẩn bị? Thật ra thì không riêng anh ấy thấy lạ, tự tôi cũng đoán không ra nguyên nhân trong đó. Có thể giải thích chính là, nếu như trong tình huống anh không có ý đồ gì thì chính là đặc biệt thích giúp người khác làm niềm vui.
Bởi vì là đồng hương nên cảm giác lạnh nhạt tôi và Từ Lỗi cũng bị quét sạch, đề tài cũng từ từ nhiều hơn.
Nhưng giữa lúc nói chuyện, hình như anh rất quen thuộc với tôi, có rất nhiều lời anh đều bật thốt lên, rồi lại bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt kỳ lạ làm cho người ta nhìn không thấu, Nhưng mà lại không có ác ý.
Lại có vài người đứng xuống xe, trong toa xe tạm thời trống hơn rất nhiều, trên hành lang chật ních người lúc nãy cũng chỉ hai ba người. Anh đổi cho tôi một chiếc giường, tôi làm thế nào cũng không muốn lấy không vé của anh, nhất định phải trả tiền lại cho anh, thế nhưng anh lại nói: "Em là đồng hương của tôi, tôi xem em như em gái tôi, chẳng lẽ tôi đổi vé cho em gái mình cũng không được?" Mặt của hắn hồng hồng, không biết là trên xe lửa nóng bức hay là nguyên nhân gì.
Người quân nhân lại hiếu kỳ nhìn chúng tôi, tôi lúng túng ho khan một cái, nói: "Cầm lấy đi!" Tôi kiên quyết nhét tiền vào túi của anh, cũng không quan tâm tiền đủ hay không đủ.
Chậm rãi đi tới toa giường nằm, tôi không nhịn được quay đầu nhìn Từ Lỗi, lại vừa đúng lúc bắt được anh cũng đang chăm chú nhìn tôi, tôi hơi sững sờ, vội vàng quay đầu lại.
"Tích tích", lại có tin nhắn gửi tới, tôi mở ra, đập vào mắt là hai chữ "A Hạo". Tôi giật mình, là hưng phấn sao? Hay là mất mát? Thời gian dài như vậy rồi mới nhận được tin nhắn của anh ta, nên vui mừng hay là xót xa? Đối với anh ta thì cảm tình vẫn còn, tôi biết rõ hơn ai khác, nhưng rôi nên đối mặt với anh ta ra sao đây? Chuyện này tôi chưa nghĩ kỹ.
Mở tin nhắn, trên đó viết: Đã tới chưa? Chỉ có ba chữ ngắn ngủn, ngay cả một dấu ngắt câu cũng không có, nhưng tôi vẫn phát hiện trong lòng của mình đang hưng phấn.
“Chưa đến, trưa mai mới có thể đến đứng đấy”. Tôi nhanh chóng trả lời, nhưng tay run rẩy mấy lần vẫn đánh sai chữ.
Ngồi ở bên giường nằm, tôi bắt đầu tỉnh táo lại, còn có một ngày nữa đã đến thành phố X, tôi nên dùng tâm trạng như thế nào đối mặt anh ta, đối với anh ta là yêu nhiều hay là hận nhiều, tự tôi cũng không có cách nào biết rõ, nhưng tôi biết là tôi xoay chuyển anh ta.
A Hạo giống như mở máy thu thanh, tin nhắn đột nhiên nhiều hơn, một tin nhắn lại được gửi tới:
Bà xã, anh tranh thủ thời gian gởi tin nhắn cho em, vừa nghĩ tới sẽ lập tức nhìn thấy em thì trong lòng không khống chế được vui mừng.
Bà xã, hiện tại bộ đội đều đang nghỉ ngơi, anh cũng nằm ở sân cỏ trong đơn vị lén gởi tin nhắn cho em, em có nhớ anh hay không?
Bà xã, nhìn thấy ánh sao sáng bên ngoài không? Từng ánh sai tượng trưng cho sự tương tư anh, tượng trưng cho nhớ nhung của anh đối với em.
Bà xã, vừa kiểmtra phòng trở về, nằm ở trên giường lạnh như băng, anh lại rất nhớ em, ngày mai sẽ có thể gặp em rồi, anh hưng phấn mất ngủ.
Bà xã. . .
. . .
Chúng tôi nhắn tin nói chuyện hồi lâu, nhìn tin nhắn sến súa của A Hạo, ngọt ngào trước thất tình quay trở lại, thì ra là tôi yêu anh ta không giảm bớt vì thời gian trôi qua, ngược lại càng lúc càng tăng. Điện thoại trong tay rung lên vì nhận tin nhắn của anh ta: Anh đến trạm xe đón em.
Tôi nhìn tin nhắn này, có một chút thẩn thờ, ngay sau đó lạnh lùng cười, biết anh ta sẽ không tới trạm xe đón tôi, còn nhớ rõ lần gặp lại trước khi trùng sinh, anh ta bận việc huấn luyện trong đơn vị mà để cho tôi một mình chuyển xe đến bộ đội tìm anh ta. Cõi lòng không còn như ba năm trước, tôi nhìn những tin nhắn quen thuộc, biết rõ tin tưởng tin nhắn sẽ đau lòng, sẽ làm mình mệt chết đi nhưng trong lòng vẫn không nhịn được vui sướng. Rốt cuộc là các cô gái đều thích lời ngon tiếng ngọt như vậy, hay là tôi vẫn thủy chung không cách nào xóa đi tình cảm ngày xưa mà anh ta dành cho tôi?
Nhưng vừa nghĩ đến lần này đến đơn vị gặp anh ta, sau đó không lâu anh ta nói chia tay, lòng chân thành của tôi lại tiêu tan không còn gì, tâm trạng lại không khỏi phiền muộn, trái tim mơ hồ thấy đau nhói.
"Đang nhắn tin với ai thế? Vui vẻ như vậy, thấy em cười khúc khích." Từ Lỗi quay lại, giơ túi lớn túi nhỏ lên, tất cả bên trong đều là đồ ăn.
"Không có gì." Tôi bỏ điện thoại di động vào túi, liếc nhìn đồ trên tay anh, nói: "Sau này đừng mua nữa, phí quá." Suy nghĩ một chút lại lấy tiền trong túi muốn trả lại cho anh.
Thế nhưng anh lại không nhận tiền của tôi, chỉ đặt đồ ở trên bàn, nhìn tôi thâm sâu, nói: "Gửi cho bạn trai em sao?"
Trong lòng tôi vốn phiền não, anh lại hỏi như vậy, dây thần kinh nào đó trong đầu tôi bị kích động, đột nhiên nổi giận, la ầm lên: "Tôi gởi tin nhắn cho ai anh quản được sao? Anh là gì của tôi, anh quản quá nhiều được không?" Nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy mình quá đáng, tôi không nên phát tiết những khổ sở cùng bi thương của mình lên người anh.
Anh lúng túng đỏ mặt, đứng ở đó cũng không nói gì.
Trong toa xe có người nhìn bên này, cho là chúng tôi là vợ chồng son gây gổ, có người tới khuyên can, tôi lại leo lên giường ngủ, đầy trong đầu đều là tin nhắn lúc nãy.
Anh nói rất nhiều, không khác gì "thật xin lỗi, anh sai rồi" ..., nhưng tâm trạng của tôi lại không khỏi phiền não, không phải là bởi vì anh,trùm chăn, muốn ngủ để che giấu bất an trong lòng.
Anh tới tìm tôi mấy lần, nhưng tôi câu được câu không nói chuyện với anh, anh cũng cảm thấy tôi lạnh lùng, không thể làm gì khác hơn là hậm hực đi ra.
Một khoảng thời gian nữa không thấy anh tới tìm tôi nữa, gần tới thành phố X, hình như tôi cũng quên anh, nhưng cũng càng thêm phiền não.
Sắp đến trạm, tôi bắt đầu sửa sang lại giường đệm, có nhân viên tàu tới đây kiểm tra vé, tôi lấy vé đưa cho cô ấy, đột nhiên nghĩ tới Từ Lỗi.
Tôi đối xử với anh như vậy có phải quá đáng hay không?
Anh cũng không có đối xử như thế nào với tôi, còn suy nghĩ cho tôi còn tôi lại lạnh lùng đối với anh.
Đi tới hành lang, tôi không tự chủ nhìn vào chỗ ngồi đó, nhưng không phát hiện bóng dáng anh, trong lòng có cảm giác mất mác.
Có người vỗ bả vai của tôi, tôi quay đầu lại, vẫn là khuôn mặt tươi cười của anh: "Em đang tìm tôi sao?"
Trong lòng đột nhiên dễ chịu, ta cười mắng: "Ai tìm anh, bớt tự cao."
Đột nhiên anh xuống sắc: "Đưa di động cho tôi?"
"Làm gì?" Tôi cảnh giác nhìn anh.
Bỗng dưng anh đoạt lấy điện thoại di động của tôi, mở khóa. Tôi nhìn anh chằm chằm, muốn đoạt lại điện thoại di động của mình, nhưng anh luôn có biện pháp tránh bàn tay của tôi. Lại thấy anh như đang lục lọi gì đó, rất lâu sau mới thấy anh trả điện thoại lại tôi, sau đó cười với tôi: "Đây là số của tôi, nhớ phải gọi cho tôi, tôi chờ điện thoại của em."
Tôi giật mình, thì ra là anh lấy điện thoại di động của tôi là. . .
Trong lòng xuấ hiện trăm vị khác nhau, rất không cảm xúc. Thương cảm ly biệt đột nhiên tăng thêm, thì ra là hợp nhau đi chung đường sẽ thú vị như vậy thì cũng phải chia lìa, đây cũng là trên đời không có bữa tiệc nào không tan.
"Thưa quý khách, trạm cuối thành phố X đã đến, quý khách muốn xuống xe thì chuẩn bị tốt. . ." Loa phóng thanh vang lên giọng nói vui vẻ của nhân viên.
Tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị đồ đạc của mình, trong toa xe hỗn loạn, chen lấn chặt chẽ ngoài hành lang, cũng chen đẩy tôi cách khỏi Từ Lỗi.
Ánh mắt anh nhìn tôi, anh mắt đó càng không ngừng thiêu đốt thần kinh của tôi, áp bức đến tôi không thở nổi. Tôi cố ý xoay người không nhìn anh, nhưng ánh mắt sau vẫn thiêu đốt tôi.
Xe lửa dừng ở trạm, anh vọt xuống rồi quay đầu nháy mắt với tôi và biến mất trong dòng người.
Tôi ngốc nghếch đứng đó cho đến khi có người đẩy tôi một cái thì tôi mới phục hồi tinh thần, phiền muộn xuống xe, trong lòng lại sớm mất đi vui sướng lúc đầu.
Ra khỏi cổng trạm xe lửa, màu xanh thẫm bắt mắt kích thích ánh mắt của tôi, làm tôi kích động trong tích tắc.