Edit by DiiHy
-----------------oo------------------
Hôm nay là ngày Tinh Tinh tháo thạch cao.
Cha con Phó gia và Cố Lan đặc biệt sắp xếp thời gian đi cùng Tinh Tinh đến bệnh viện.
Bác sĩ làm việc rất nhanh, chỉ trong vòng nửa giờ lớp thạch cao trên chân Tinh Tinh đã được gỡ xuống, lộ ra đôi chân trắng trẻo mập mạp bên trong.
"Đứa nhỏ đang hồi phục rất tốt, khoảng một tuần luyện tập nữa là có thể đi lại bình thường."
Vị bác sĩ già hòa ái cười nói.
"Cảm ơn bác sĩ, mấy ngày này đã làm phiền bác sĩ chiếu cố."
Nghe được tin vui Phó Hành lập tức vui mừng nói cảm ơn, bọn Cố Lan ở bên cạnh cũng không giấu được nụ cười trên mặt.
Có câu nói: Thương gân động cốt ngày.
Lần này Tinh Tinh bị gãy chân, mới một tháng mà có thể hồi phục nhanh chóng như vậy, làm cho người ta rất kinh ngạc.
Ngoài lý do năng lực tự lành bệnh của trẻ con nhanh hơn người lớn thì không thể bỏ qua y thuật cao siêu của bác sĩ chữa trị.
Cho nên đám người Phó Hành rất biết ơn vị bác sĩ già này, quay đi quay lại liền quyên góp rất nhiều vật tư thiết bị y tế cần thiết cho bệnh viện.
Vẫn là bốn lần quyên tặng, mỗi người quyên tặng một lần.
Quả nhiên là thế giới của tổng tài, tâm tình tốt một chút liền vung tiền là chuyện thường ngày.
Kể từ khi tháo thạch cao, Phó Hành cũng không còn bắt Tinh Tinh ở nhà nữa.
Nhưng mỗi lần ra ngoài đều phải có người trong nhà đi cùng, ít nhất cũng phải mang theo hai vệ sĩ.
Để bảo vệ Tinh Tinh, ngay cả hệ thống an ninh của Phó gia cũng được đổi mới và nâng cấp hoàn toàn về mọi mặt.
Cố gia cũng thế, mặc dù từ khi bị thu nhỏ đến nay Tinh Tinh còn chưa về nhà mẹ đẻ lần nào.
"Em trai, bố mẹ đã về chưa?"
Gần đây mỗi lần nhìn thấy Cố Lan, Tinh Tinh đều hỏi câu này.
Trước đây dù bố mẹ có bận rộn đến đâu thì mỗi tháng Tinh Tinh vẫn có thể gặp bọn họ mấy ngày.
Nhưng bây giờ đã gần hai tháng trôi qua, ngay cả bóng dáng bọn họ Tinh Tinh cũng không thấy được, gọi điện thoại hỏi thăm cũng không thể.
Cô bé bắt đầu nhớ bố mẹ.
Dù có thất vọng về họ đến đâu thì cô bé vẫn rất quấn quýt bố mẹ như bao đứa nhỏ khác.
Cố Lan biết chị gái mình vẫn luôn có hy vọng với bố mẹ, không phải trước đây hắn cũng thế sao.
Cho nên hắn không thể ích kỷ chặt đứt mối liên hệ của đôi bên được.
Bởi vậy, sau khi Tinh Tinh thúc giục nhiều lần.
Một ngày nọ, Cố Lan đột nhiên nói: "Tối nay nhóc con đi ngủ sớm một chút, sáng mai em trai dẫn nhóc đi gặp bố mẹ."
Lúc đó Tinh Tinh đang tập đi lại, nghe vậy thì sững sờ, suýt nữa ngã sấp xuống đất, may mà Cố Lan tay mắt nhanh nhẹn ôm lấy cô bé.
"Cẩn thận một chút, tập trung luyện tập, nếu hôm nay nhóc không hoàn thành nhiệm vụ của bác sĩ thì đừng có mơ ngày mai được đi gặp bố mẹ."
Mặt lạnh mắng Tinh Tinh mất tập trung, nhưng trái tim trong ngực lại đập dồn dập vạch trần nỗi sợ hãi của Cố Lan.
Biết vậy hắn đã chờ Tinh Tinh tập xong rồi mới nói.
"Đi, đi chứ! Tinh Tinh ngoan, em trai phải dẫn Tinh Tinh đi tìm bố mẹ."
Nghe Cố Lan nói muốn dẫn mình đi gặp bố mẹ, Tinh Tinh còn chưa kịp vui mừng đã bị dọa một trận.
Trên mặt nhỏ lộ rõ vẻ kích động, tay nhỏ níu chặt ống tay áo Cố Lan, sợ anh đổi ý không dẫn mình đi.
"Vậy phải nhớ ngoan ngoãn tập đi."
Cố Lan đỡ Tinh Tinh trở lại thiết bị phục hồi chức năng, nhìn cô bé bước từng bước về phía trước dưới sự hướng dẫn của các y tá chuyên nghiệp.
Rất khó khăn, mỗi lần bước chân đặt xuống thì khuôn mặt nhỏ liền trắng bệch vì đau.
Nhưng nghĩ đến ngày mai có thể gặp bố mẹ, Tinh Tinh cố gắng cắn răng kiên trì, không còn giống mấy hôm trước khóc lóc chơi xấu không chịu đi.
Nhìn dáng vẻ này của cô bé, tâm tình Cố Lan hơi phức tạp.
Bây giờ hắn rất hối hận khi muốn đưa Tinh Tinh đi gặp hai người kia, sau khi phát hiện ra sự thật, cô bé có thể chịu được không?
Đáng tiếc, mặc kệ hắn có hối hận thế nào thì hành trình ngày mai vẫn không thay đổi.
Sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Tinh Tinh hào hứng bật dậy, lôi kéo Phó Hành rời giường thay quần áo buộc tóc cho cô bé.
"Bây giờ đang còn sớm..." Không cần gấp như vậy.
Phó Hành trở mình, buồn ngủ đến mức không nhấc nổi mi mắt.
"Dậy đi dậy đi!"
Tinh Tinh đứng ở lan can giường nhỏ của mình kéo chăn trên giường Phó Hành, không cho anh ngủ nữa.
Bị Tinh Tinh làm cho không thể ngủ được nữa, Phó Hành chỉ có thể nhận lệnh đứng dậy hầu hạ tiểu tổ tông này.
Anh chợt hiểu được cảm giác của vợ khi anh về nhà vào lúc nửa đêm canh ba, hay khi anh chuẩn bị đi ra ngoài vào lúc sáng sớm.
Khó trách khi ấy cô luôn thích gây gổ với mình.
Hiện giờ anh rất muốn tìm người cãi nhau ầm ĩ với mình, nhưng nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tinh Tinh, anh không thể tức giận nổi.
Thôi quên đi, ai bảo bé con đáng yêu chứ?
Ôm tiểu khả ái vào phòng vệ sinh.
Nửa giờ sau, Tinh Tinh được thay một bộ quần áo mới đang ngồi trên bàn ăn, hai tay chống má, chân nhỏ đung đưa chờ Phó Hành làm bữa sáng cho mình.
Hôm nay cô bé không chỉ mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng cánh sen xinh xắn mà trên đầu còn có hai búi tóc nhỏ, hai bên được thắt một chiếc nơ màu đỏ, trông rất giống với một nhân vật thần thoại phổ biến nào đó.
Rất rất đáng yêu.
Phó Ti Thận vừa ngủ dậy đi xuống lầu, lập tức bị vẻ dễ thương không chịu được thu phục, ôm lấy trái tim nhỏ của mình: "Đột nhiên muốn sinh con gái.
"Dậy đê, ngay cả đối tượng để sinh con chú còn không có." Phó Ti Cẩn đi ngang qua không chút lưu tình dội cho em trai một chậu nước lạnh.
"...!Anh không nói không ai bảo anh câm đâu."
"Chú biết nói mà có khi còn không bằng một người câm đâu."
"Mẹ, anh ấy trêu con, nói con không bằng một người câm!"
Co được dãn được là hảo hán, hảo hán Phó Ti Thận quay đầu đi tìm mẹ ba tuổi của mình cáo trạng.
Hắn lao trong ngực Tinh Tinh làm bộ như mình bị anh trai tổn thương trái tim sâu sắc, tủi thân như một đứa nhỏ hai trăm cân.
Nếu không phải hai người có khác biệt về hình thể rất lớn, Phó Ti Thận ôm Tinh Tinh giống như một con husky ôm một con mèo sữa nhỏ thì câu chuyện giả bộ này sẽ giống thật hơn.
"Ngoan nha, đừng buồn, Tinh Tinh giúp con đánh hắn."
Tinh Tinh vô thức ôm lấy đầu Phó Ti Thận an ủi, rất giống thật mà đưa tay ra vỗ Phó Ti Cẩn hai cái, nhưng lực ở tay...!Giống như cái ngứa.
Xem ra Tinh Tinh vẫn để ý tới hắn.
Phó Ti Cẩn cong môi, tư thế ưu nhã ngồi xuống bên cạnh Tinh Tinh, hắn không cần phải tự hạ thấp mình để chấp nhặt với con Erha nào đó.
Diễn mà không có ai xem, Phó Ti Thận rất nhanh cảm thấy không thú vị, bịu môi bò dậy, trở về chỗ ngồi của mình.
Phó Hành nhanh chóng là xong bữa sáng cho Tinh Tinh.
Một bát cháo hoa hầm nhừ thơm ngọt, cùng với một quả trứng ốp lết, dưa chua, còn có một phần trái cây nhỏ, dinh dưỡng đầy đủ, phối hợp cân bằng.
"Bố, phần của con đâu?"
Phó Ti Thận cảm thấy rất tủi thân khi bố mình chỉ chuẩn bị bữa sáng cho Tinh Tinh.
"Còn trong nồi, tự đi lấy."
Lớn to đầu như vậy còn muốn ông bố này bưng bữa sáng đến trước mặt cho nó?
Nghĩ đẹp đấy.
Nhìn bóng dáng Phó Ti Thận ủ rũ chạy vào bếp, Tinh Tinh không khỏi bật cười vui vẻ.
"Đừng cười, ngoan ngoãn ăn đi." Phó Hành chia trứng ốp lết thành nhiều miếng nhỏ rồi để vào trong bát Tinh Tinh, giục cô bé ăn sáng.
Mới sáng sớm đã ầm ĩ không cho người khác ngủ, bây giờ lại lề mà lề mề.
"À." Tinh Tinh ngoan ngoãn cúi đầu ăn, vụn thức ăn rơi lung tung.
May là trước đó Phó Hành đã đeo cho cô bé một cái yếm, bằng không cái váy xinh đẹp này sẽ phải thay mới.
Khi bọn họ ăn sáng xong Cố Lan mới tới, vừa vào đến cửa đã thấy Tinh Tinh ngồi trong phòng khách mong mỏi đợi mình.
Thấy Cố Lan đến, hai mắt tiểu gia hỏa sáng ngời, muốn bò khỏi ghế sô pha chạy đến cạnh hắn.
Tuy nhiên, động tác của Cố Lan nhanh hơn một bước, lao đến đỡ lấy Tinh Tinh.
"Không muốn chân nữa à? Ngã đau là phải đi bệnh viện tiêm đấy, cẩn thận một chút, nếu không sẽ mang nhóc đến bác sĩ tiêm thêm vài mũi!"
Cố Lan đanh mặt mắng Tinh Tinh, dọa cô bé sợ đến nỗi vội vàng kéo lấy ống tay áo hắn, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên lấy lòng: "Không sao, Tinh Tinh không sao, chân không đau."
Cô bé còn giơ bang bàn chân ra cho Cố Lan xem, làn váy hơi vén lên, để lộ đầu gối trắng mềm và một vết khâu giống như con rết, nổi bật rõ ràng.
Giống như bị đâm thẳng vào mắt, Cố Lan nhanh chóng nghiêng đầu đi, đưa tay kéo váy Tinh Tinh xuống.
Phó Ti Thận đi ngang qua liếc mắt một cái, nhăn mày: "Không phải là khâu thẩm mỹ à? Sao lại xấu như thế?"
"Tinh Tinh không xấu." Tinh Tinh thính tai nghe được, tức giận phản bác lại.
Bất luận là già hay trẻ phụ nữ đều không cho phép người khác nói mình xấu!
Vội vàng dùng cùi trỏ huých tay em trai ngăn cản hắn nói tiếp, Phó Ti Cẩn dỗ Tinh Tinh: "Không xấu, chỉ là bây giờ vết thương chưa lành mà thôi, mấy bữa nữa là tốt rồi."
"Thật vậy sao?" Tinh Tinh bán tín bán nghi.
"Nó là con trai cả, còn có thể gạt nhóc à."
Cố Lan một tay cầm ba lô bảo mẫu đưa, một tay ôm Tinh Tinh, chào hỏi Phó Hành xong hắn liền đưa cô bé ra ngoài.
Hôm nay hắn lái một chiếc siêu xe màu đỏ, ăn mặc lộng lẫy hơn ngày thường, anh tuấn đầy khí phách, giống như một võ sĩ mặc chiến bào chuẩn bị xông ra chiến trường, rất có khí thế.
Bị hắn ảnh hưởng, Tinh Tinh bất giác ưỡn ngực, tay nhỏ nắm chặt, chỉ thiếu điều không hô lên hai tiếng Xông lên để cổ vũ động viên.
Cuối cùng thì cũng có thể gặp bố mẹ, ngoài vui mừng thì trong lòng Tinh Tinh vẫn hơi thấp thỏm.
Cô bé lo lắng rằng đã lâu không gặp bố mẹ nên họ sẽ không thích bé nữa.
Xe chạy rất lâu, tất nhiên không phải là đi về phía Cố gia, ngược lại là đi ra phía ngoại ô thành phố.
Từ hồi hộp hào hứng lúc đầu cho đến nhàm chán rồi nghi ngờ, Tinh Tinh đã trải qua ba giờ ngồi xe.
"Em trai."
"Hả?"
"Mình đi đâu thế?"
"Hôm qua không phải đã nói là dẫn nhóc đi gặp bố mẹ à."
"Nhưng...!xa quá..."
Tinh Tinh nhăn mặt, muốn hỏi Cố Lan có đi nhầm đường không, nhưng sợ hắn thẹn quá hóa giận nên không dám hỏi.
Cố Lan hơi lạnh giọng: "Hai người họ đã chuyển đi lâu rồi."
Là con cái nhưng mấy ngày trước hắn cũng mới biết tin này.
"Dọn nhà?" Cái đầu nhỏ của Tinh Tinh nghiêng sang một bên, đỉnh đầu có rất nhiều dấy hỏi nhỏ đang bay bay: "Tại sao?"
Nhà lớn như vậy còn chuyển đi?
Không mệt sao?
"Để đi tìm thiên đường của hai người bọn họ, bỏ lại hai đứa con ghẻ như chúng ta."
Cười nhạo một tiếng, đáy mắt Cố Lan hiện lên một tia giễu cợt.
Khoảng nửa giờ sau, cuối cùng xe cũng dừng lại trước một biệt thự ven biển.
Thành phố bọn họ ở ven biển, chủ yếu dựa vào khách du lịch nên nhiều biệt thự và khu dân cư được xây dọc theo bờ biển.
Tuy nhiên cái biệt thự tinh xảo này là của tư nhân, chủ sở hữu là bố mẹ của Cố Tinh Tinh.
Bởi vì đã chào hỏi từ trước, mà xe của Cố Lan lại quá mức rêu rao, cho nên gác cổng cũng không kiểm tra nhiều, đành để cho họ vào.
Đứng trước cửa biệt thự là một người đàn ông nhã nhặn, nhìn chỉ khoảng bốn, năm mươi tuổi.
Người này có diện mạo tuấn mỹ, khí thế không mạnh mẽ lắm nhưng khắp người đều có khí chất ôn hòa của người làm nghệ thuật, giống như một nhà văn hay một nghệ thuật gia nào đó.
Nhưng trên thực tế, ông ta đã ngoài sau mươi gần bảy mươi tuổi, sắp làm bố của ba đứa trẻ.
----------------Hết Chương ------------
//