Editor: DiiHy
-----------------oo-------------
"Không cần phiền phức thế đâu."
Phó Hành đứng lên ngăn cản động tác thu dọn đồ đạc của An Nhiên: "Là hai chú làm phiền con trước nên con cứ ở lại đây đi."
"Nhưng mà..."
An Nhiên còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Cố Lan ngắt lời.
"Đừng lo." Sau khi biết đứa bé này được chị mình nuôi dưỡng từ nhỏ, thái độ của Cố Lan với cô ấy trở nên ôn hòa hơn hẳn.
"Chú đã đặt khách sạn rồi.
Đây là nhà của con nên con cứ yên tâm ở lại đây đi.
Còn cái này thì con cầm lấy, có chuyện gì thì gọi cho chú.
Không cần ngại, dù sao cũng là con cháu trong nhà cả.
Không phải con nên gọi tôi một tiếng cậu sao?"
Một tấm danh thiếp vàng được đưa đến trước mặt An Nhiên, bên trên có ghi số điện thoại cá nhân của Cố Lan.
"Mãi đến hôm nay cậu mới biết đến sự tồn tại của con nên không chuẩn bị quà gặp mặt, lần sau gặp sẽ tặng bù cho con.
"Không sao..."
"Con cũng cầm cả cái này đi, có việc gì thì liên hệ với chú."
Phó Hành cũng đưa danh thiếp của mình cho An Nhiên, tiện thể lấy điện thoại di động ra: "Chúng ta thêm bạn bè đi, như vậy sẽ dễ dàng liên lạc hơn."
"A vâng vâng..."
An Nhiên mơ màng thêm bạn bè với Phó Hành và ngay lập tức nhận được một tin nhắn chuyển khoản.
Cô ấy theo bản năng ấn vào xem.
【 Số tiền chuyển khoản: .
】
"Không được, chú ơi, con không thể nhận được."
An Nhiên vội vàng muốn chuyển tiền lại, nhưng lại nhận được một tin nhắn chuyển khoản khác từ Cố Lan cũng là người vừa thêm bạn bè với cô.
Cũng là số tiền nhân dân tệ.
Không biết có phải hai vị trưởng bối có niềm yêu thích đặc biệt gì với dãy số này hay không nữa.
Nhưng bây giờ vấn đề không nằm ở đây, quan trọng là cô ấy phải nhanh chóng trả lại tiền.
"Điều này thực sự không cần thiết đâu ạ.
Hiện tại con có đi làm thêm, tiền kiếm được đủ để chi tiêu sinh hoạt."
Chỉ có điều tiền học phí du học quá cao, cô không kham nổi, chỉ có thể nhờ mẹ nuôi giúp đỡ, còn lại những vấn đề khác thì cô tự lo liệu được.
"Chỉ là chút tiền tiêu vặt mà thôi, không có gì to tát.
Con cứ yêm tâm cầm đi, đừng từ chối làm chúng tôi mất hứng."
Cố Lan nghiêm mặt, cản động tác chuyển tiền của An Nhiên.
Hắn và Phó Hành đều không phải loại người coi tiền như rác, hễ thấy cô gái nào có quan hệ với Tinh Tinh đều cho người đó tiền.
Ngoài việc đứa nhỏ này là con gái nuôi của Tinh Tinh thì qua cuộc trò chuyện tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, cả hai người đều nhận ra An Nhiên là một cô bé ngoan, rất thân với Tinh Tinh.
Hiện tại Tinh Tinh trở nên như thế này, hiển nhiên là không thể chăm sóc cho An Nhiên được.
Bọn họ là trưởng bối thì phải có trách nhiệm thay Tinh Tinh chăm sóc đứa bé này.
"Ở nước ngoài chi phí đắt đỏ, con cứ cầm tiền mua đồ ăn ngon và quần áo, đừng ủy khuất bản thân."
Sau khi nghe Phó Hành nói vậy thì An Nhiên mới miễn cưỡng nhận tiền.
Nhưng cô ấy sẽ không động đến số tiền này đâu.
Sau này cô sẽ tìm cách chuyển lại.
Tiễn ba người Tinh Tinh đi, An Nhiên đi vào phòng cầm điện thoại lên nhìn hai tin nhắn chuyển khoản, đột nhiên cười ngây ngô.
"Vậy là mình có thêm hai vị trưởng bối sao?"
An Nhiên cười mà mắt phiếm hồng.
"Mấy người nhìn đi, ngay cả hai vị trưởng bối mới quen đều đối xử với tôi tốt như thế thì tại sao mấy người lại không thể...!Ôi, An Nhiên mày còn hy vọng xa vời gì nữa, mày là Cố An Nhiên con gái của Cố Tinh Tinh, ngoài mẹ Tinh ra mày không có bố mẹ nào khác."
Nhìn đồng hồ, An Nhiên mở tin nhắn ra xem.
Ngoài mấy tin nhắn rác thì vẫn không có tin nhắn cô muốn tìm, chỉ còn lại một tin nhắn từ mấy tháng trước được đẩy lên đầu.
【 Quỷ ngây thơ [Danh sách đen]: Chúng ta chia tay đi.
】
Dù đã qua lâu như thế nhưng khi nhìn thấy tin nhắn này An Nhiên vẫn cảm thấy tim mình nhói đau.
Cô do dự ấn vào tin nhắn kia một hồi lâu, và cuối cùng cũng quyết định xóa toàn bộ tin nhắn và số liên hệ này.
"Hồi trẻ có ai không gặp vài ba tên cặn bã? An Nhiên mày mau tỉnh lại, vẫn còn mấy bản dịch đang chờ mày kia kìa."
Lấy tay vỗ vỗ lên mặt để ổn định tinh thần, An Nhiên tiện tay ném điện thoại lên sô pha, đứng dậy đi vào phòng làm việc.
"Chú ơi, chúng ta không ở lại nhà chị gái sao?"
Tinh Tinh bị nhét vào xe nhưng vẫn dán mặt vào cửa sổ nhìn về phía tòa nhà nơi An Nhiên ở.
Thấy bé như vậy, đáy lòng Cố Lan hơi động, đột ngột hỏi: "Tinh Tinh rất thích chị gái kia hả?"
"Thích lắm!" Tinh Tinh không hề che giấu tình cảm của mình: "Khi gặp chị ấy Tinh Tinh có cảm giác rất quen thuộc gần gũi."
Là sự thân thiết theo bản năng.
Loại cảm giác này giống với khi bé nhìn thấy A Cẩn và Tiểu Thận vậy.
Muốn sủng ái bọn họ...!Cảm giác như người một nhà.
"Nếu Tinh Tinh thích sau này có thể thường xuyên tìm chị gái chơi cùng." Phó Hành xoa xoa cái đầu nhỏ, ôn như nói.
Đợi đến khi Tinh Tinh biến trở lại bình thường, anh sẽ thương lượng lại với cô về việc nhận nuôi đứa bé này một lần nữa.
Khi là con gái của bọn họ, sẽ không có ai dám bắt nạt đứa nhỏ này nữa.
"Nhưng chị ấy có nguyện ý đi chơi với Tinh Tinh không?"
Tinh Tinh không lo An Nhiên không thích mình, mà bé sợ mình làm phiền người ta.
Giống như Phó Hành và Cố Lan vậy.
Hai người ai cũng rất bận, còn hận tại sao một ngày chỉ có tiếng.
Vì Tinh Tinh nên hai người mới tìm cách để trống lịch trình, có thời gian ở bên cạnh bé nhiều hơn.
Những chuyện này Tinh Tinh đều biết hết, bé không nói ra không phải là bé không hiểu, cũng không có nghĩa là bé không cảm thấy đau lòng.
Nghe ra sự lo lắng của Tinh Tinh, vẻ mặt Phó Hành cành nhu hòa hơn, đưa tay vuốt mái tóc rối bù trên đầu bé.
"Không sao hết."
Nếu đã là con gái của cô thì anh chắc chắn sẽ giúp cô chăm sóc tốt cho đứa bé này, sao có thể để con bé ở bên ngoài vất vả kiếm tiền sinh hoạt?
Đến khách sạn, hai ông chú lớn xác đột nhiên lao vào cãi nhau, tranh xem tối nay Tinh Tinh sẽ ngủ cùng ai.
"Tinh Tinh đã lập gia đình rồi, cậu là em trai mà dính cô ấy như thế thì không tốt lắm." Phó Hành lạnh mặt đuổi người.
"Nhưng bây giờ Tinh Tinh mới có ba tuổi thôi.
Ngủ cùng tôi thì có việc gì đâu?" Cố Lan không chịu yếu thế phản kích.
"Từ trước đến giờ con bé đều ngủ với tôi, hôm nay lại đột ngột đổi người tôi sợ Tinh Tinh không quen."
"Không có chuyện đó đâu.
Khả năng thích nghi của chị gái tôi rất mạnh."
"Vậy thì chúng ta thử hỏi ý kiến Tinh Tinh xem?
Tranh nhau không được, cuối cùng hai người chỉ có thể giao quyền lựa chọn cho Tinh Tinh.
"Đêm nay Tinh Tinh muốn ngủ cùng ai nào?"
Cố Lan liều mạng chỉ vào mình gợi, ý cho Tinh Tinh.
"Tinh Tinh, đêm nay có muốn ngủ chung với chú không?" Phó Hành giả vờ vô tình nghiêng người, che lấp Cố Lan ở sau lưng.
Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn Cố Lan, làm Cố Lan khẩn trương nuốt nước miếng.
Bé lại quay sang nhìn Phó Hành, cổ họng Phó Hành nhẽ nhúc nhích.
Bé chậm rãi nâng khóe miệng, vui vẻ nhảy lên sô pha ôm chiếc gối khủng long và la lên: "Tinh Tinh muốn ngủ với đại khủng long!"
Phó Hành lia ánh mắt sắc như đao về phía Cố Lan: Đang yên đang lành cậu đặt phòng theo chủ đề Jurassic làm gì?
Jurassic hay còn gọi là kỷ Jura, là một kỷ trong niên đại địa chất kéo dài từ khoảng triệu năm trước khi kết thúc kỷ Tam điệp tới khoảng triệu năm trước, khi bắt đầu kỷ Phấn trắng (Creta).
Cố Lan nghiến răng phản bác: Không phải là Tinh Tinh thích khủng long sao.
Tôi làm vậy để dỗ Tinh Tinh vui vẻ thôi chứ tôi có tội tình gì đâu?
Kết quả là nhóc con này vui đến quên cả trời đất.
Hai người đàn ông vừa kinh ngạc vừa thất vọng nên cũng từ bỏ ý định tranh xem ai là người được ngủ với Tinh Tinh.
Không ngờ một lúc sau, Tinh Tinh với vẻ mặt ngái ngủ, tay ôm chiếc gối khủng long, ngoan ngoãn đi vào phòng Phó Hành.
"Ngủ ngon." Phó Hành cong cong khóe môi, thản nhiên nhìn Cố Lan đang nghiến răng nghiến lợi đi về phòng.
Anh còn phải kể cho Tinh Tinh nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ nữa đó.
Tin tức bà ngoại bị u xơ tử cung chứ không phải mang thai truyền về Phó gia, lúc này cả hai anh em nhà họ Phó đều không biết nên nói gì cho phải.
Đối với nền y học hiện nay, u xơ tử cung cũng không phải là loại bệnh gì nghiêm trọng, chỉ cần làm phẫu thuật cắt bỏ khối u đi là được.
Nhưng mẹ Cố đã lớn tuổi, khối u kia lại tương đối lớn, cũng không phải chỉ có khối u, nên bác sĩ đề nghị cắt bỏ toàn bộ tử cung.
Chỉ hai tháng sau khi làm phẫu thuật mẹ Cố đã hoàn toàn bình phục, hai vợ chồng lại dẫn nhau đi du lịch nước ngoài, một lần nữa trở lại trạng thái không quan tâm đến con cháu như trước kia.
Cố Lan cũng lười phải để ý đến bọn họ.
Dù sao trong tay hai người họ vẫn đang giữ một phần nhỏ cổ phần của công ty, tiền hoa hồng được chia mỗi năm cũng đủ cho bọn họ tiêu xài phung phí.
Đúng lúc, hai người kia đi chơi là việc của bọn họ, hắn và Tinh Tinh có thể yên ổn sống cuộc sống của mình, hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Tinh Tinh cũng sắp được nghỉ đông.
Trước khi nghỉ, nhà trẻ đã tổ chức một chuyến du lịch mùa thu, đưa bọn trẻ đi tham quan bảo tàng động vật quý hiếm.
Chuyến đi này do giáo viên ở trường mẫu giáo dẫn đội, không cần bố mẹ đi cùng.
Phụ huynh chỉ cần thanh toán chi phí đi lại và chuẩn bị hành lý cho con là được.
"Bánh bích quy, sữa trẻ em, kẹo mút, bánh mì...!Mũ, kính râm, khăn giấy, tiền mặt, bình nước, đèn pin, dao gấp, bình xịt cay, hạt tiêu..."
"Vân vân..."
Phó Ti Cẩn càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng ngăn không cho em trai đọc tiếp: "Chú chuẩn bị mấy thứ vớ vẩn này cho Tinh Tinh làm gì?"
"Gì mà vớ vẩn? Con gái ở bên ngoài không được phép tự vệ à? Đây đều là vật phòng thân đó."
Những thứ mình dày công chuẩn bị lại bị anh trai phản đối, Phó Ti Thận có vẻ buồn bực.
Đây đều là những món đồ phòng thân quan trọng của con gái mà hắn tra được trên mạng đó.
"Tinh Tinh chỉ đi thăm viện bảo tàng mà chú làm quá lên như kiểu Tinh Tinh đi thám hiểm rừng rậm không bằng." Phó Ti Cẩn xoa cái trán đang giật giật, hắn bất lực với thằng em trai này lắm rồi.
"Vậy cũng phải mang theo một vài thứ để phòng ngừa."
Phó Ti Thận nói ngày càng nhỏ, hiển nhiên là đã nhận ra mình làm hơi quá, nhưng vẫn không đành lòng từ bỏ những thứ do chính mình chuẩn bị.
Dù sao con người cũng là loài có tình cảm, bỏ thì tiếc.
"Tiểu Thận đừng lo, Tinh Tinh sẽ tự bảo vệ mình thật tốt."
Tinh Tinh đứng trên ghế sô pha, vươn tay vỗ vỗ bả vai Phó Ti Thận an ủi
"Hu hu hu..." Phó Ti Thận ôm chầm lấy Tinh Tinh, giả vờ rơi vài giọt nước mắt cá sấu.
"Tinh Tinh nhà chúng ta thật đáng thương, phải một thân một mình đi đến nơi xa lắc xa lơ đó.
Vậy mà tên anh trai độc ác này còn không cho mang theo đồ phòng thân nữa chứ."
"Đừng khóc đừng khóc nha, nếu có gặp nguy hiểm thì Tinh Tinh sẽ cố gắng chạy thật nhanh!" Tinh Tinh nghe Phó Ti Thận nói mà cũng cảm thấy mình rất đáng thương.
Phó Ti Cẩn: "..."
Hắn luôn cảm thấy kĩ năng diễn xuất của mình không thể nào đọ được với hai người này.
"Ngoài nhu yếu phẩm ra, chỉ được phép mang thêm ba thứ."
Cuối cùng Phó Ti Cẩn vẫn phải thỏa hiệp: "Đừng chỉ nghĩ nhét thật nhiều đồ vào balo, chú còn phải nghĩ xem Tinh Tinh có cõng nổi cái balo này không."
"Biết rồi!" Phó Ti Thận đã đạt được mục đích, chỉ một giây sau nước mắt cá sấu đã không cánh mà bay, vui vẻ sắp xếp đồ đạc vào balo cho Tinh Tinh.
Đồ ăn thức uống tuyệt đối không thể thiếu.
Vận động mạnh rất dễ tiêu hao năng lượng nên Tinh Tinh sẽ rất cần đến mấy món này.
Tiếp theo là đồ chống nắng.
Da Tinh Tinh vừa mỏng vừa mềm, không thể để bị cháy nắng được.
Tiền là thứ nhất định phải mang theo, dù có dùng đến hay không thì có chuẩn bị vẫn hơn.
Cuối cùng là ba món đồ phòng thân, Phó Ti Thận do dự rất lâu cuối vùng cũng chọn bình xịt cay, dao gấp và bút giật điện.
Hạt tiêu phải tung vào mắt mới có hiệu quả, với chiều cao của Tinh Tinh cùng lắm chỉ đứng đến đầu gối người ta, tốt nhất là không mang đi.
Tên này hoàn toàn không nghĩ xem Tinh Tinh có thể sử dụng được ba thứ còn lại sao?
Bé chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi mà thôi!
------------Hết Chương ------------
//
Hiu hiu đúng hẹn hôm nay chương nhé! Lại sắp có biến rồi đây ~~.