Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

chương 79: c79: hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【Bị Bùi Ôn Du Kabedon】

***

Hai người bày tỏ tâm sự xong, Bùi Ôn Du nước mắt lưng tròng ngượng ngùng đi rửa mặt.

Anh cũng không ngờ được Tiết Huệ Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng, sẽ khóc đến rối tinh rối mù như thế…… Thật là mất mặt……

Ở trước mặt con khóc thì thôi, sao ở trước mặt Huệ Vũ cũng mềm yếu như vậy chứ……

Bùi Ôn Du hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống trong toilet, cho nên lề mà lề mề kéo dài thời gian mới chỉnh trang xong mặt mũi.

Nhưng đôi mắt sưng đỏ trong gương thật rõ ràng!

Thấy Bùi Ôn Du lại đi đường khập khiễng, Tiết Huệ Vũ thật lâu mới ý thức tới không ổn liền kỳ quái hỏi: “Em nhớ ngày đó anh bế em chạy…… Sao hiện tại còn cần chống gậy mới có thể đi đường được vậy?”

Theo lý mà nói thì không nên, cô đã tặng giá trị hồi sinh lâu như vậy, Bùi Ôn Du hẳn là chạy nhảy được rồi mới phải!

Nghĩ đến Tiết Huệ Vũ vừa nhấn mạnh sức khỏe của nửa người dưới, mặt Bùi Ôn Du vọt lên đỏ hồng, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ cũng nói có thể đi đường, nhưng trong lòng có chướng ngại cho nên không thể rời khỏi gậy chống…… Ngày hôm qua có thể là bởi vì quá nóng lòng, cho nên đột nhiên bộc phát sức lực…… Vừa rồi trước khi em tỉnh lại, anh cũng thử bỏ gậy chống đi đường, nhưng vẫn không được. Hai chân mềm nhũn đến mức như tất cả sức lực đều tan mất, căn bản đi không nổi một bước……”

Chướng ngại trong lòng kia chỉ sợ là cảm giác đau đớn và áy náy bởi vì trận tai nạn xe chỉ một mình anh sống sót.

Di chứng người sống sót của Bùi Ôn Du thật sự quá nghiêm trọng.

Là nguồn gốc di chứng của Bùi Ôn Du, Tiết Huệ Vũ quyết định muốn tự mình giúp anh đi ra khỏi ám ảnh tâm lý này.

Cô lập tức đi xuống giường, nhẹ giọng vỗ vỗ bên giường nói: “Em giúp anh hồi phục sức khỏe. Bây giờ anh ngồi trên giường, cứ thử không cần dùng gậy đứng thẳng lên trước.”

Thấy Tiết Huệ Vũ đột nhiên xuống giường, tim Bùi Ôn Du thiếu chút nữa đập lỡ một nhịp. Sau đó mới nhớ tới miệng vết thương của Tiết Huệ Vũ chỉ e đã tương đối đỡ rồi, lập tức nghe lời ngồi xuống bên giường.

Anh dựa theo dặn dò của Tiết Huệ Vũ thử tự mình độc lập từ trên giường đứng lên trước.

Động tác đứng thẳng này, ba năm nay anh luyện tập vô số lần cũng đã trải qua vô số lần cho nên đã rất nhanh vững vàng đứng lên.

Sau khi đứng vững, Bùi Ôn Du lại thử đi một bước thứ nhất về phía trước.

Mỗi lần bước lên một bước đầu tiên, thì chân anh sẽ khống chế không được bắt đầu run lên, giống như phía trước có vực sâu vạn trượng vậy, chỉ cần bước về trước một bước, mình liền sẽ ngã xuống trong chiếc động không đáy.

Lần này cũng không ngoại lệ, hai chân run lên khiến Bùi Ôn Du không thể chống đỡ cân bằng, Tiết Huệ Vũ thấy anh lại muốn ngã ngồi trên giường lập tức bước nhanh đến như tên bắn đỡ lấy cánh tay anh.

“Không cần căng thẳng, hít sâu……”

Sau khi Bùi Ôn Du lần nữa đứng vững, Tiết Huệ Vũ mới cẩn thận từng li từng tí buông lỏng tay mình ra.

Cô mặt đối mặt đứng ở phía trước anh, giương hai cánh tay ra, khích lệ nói: “Em đứng cách anh ba mét, anh chỉ cần nhìn em, không cần nhớ đến chuyện khác, trực tiếp đi về phía em là được.”

“Ôn Du, không phải anh muốn ôm em sao? Em đứng ở đây này, đợi anh qua.”

Rất thần kỳ, sau khi Bùi Ôn Du nhìn về phía Tiết Huệ Vũ, lúc anh đối mắt với đôi mắt dịu dàng mà kiên định của Tiết Huệ Vũ, đôi chân vốn mềm như bông không hề có sức lực của anh cứ như đột ngột có thêm sức lực.

Một bước.

Cẩn thận bước ra một bước, sau khi anh bị tai nạn xe, là lần đầu tiên vững bước mà đi.

Hai bước.

Bùi Ôn Du vẫn nhìn Tiết Huệ Vũ không chớp mắt như cũ, từ một bước nhỏ ban đầu đến một bước lớn, bước chân vững vàng mà đi về phía Tiết Huệ Vũ.

Anh muốn lập tức rút ngắn khoảng cách với Tiết Huệ Vũ.

Anh muốn ôm Huệ Vũ……

Có lẽ là quá tham lam, bước chân trở nên nhanh chóng của Bùi Ôn Du vào lúc hạ xuống bước cuối cùng thân thể bắt đầu lung lay, rất nhanh đã rơi vào một lồ ng ngực ấm áp.

“Bùi Ôn Du anh thật tuyệt! Vừa rồi đi được tổng cộng bảy bước!”

Bùi Ôn Du được ôm vào trong lòng nhất thời có chút lờ mờ.

Anh đi nhiều bước như vậy sao?

Lòng anh giống như sóng biển đang cuộn trào, tay nhịn không được đặt ở phía sau lưng Tiết Huệ Vũ, muốn dùng lực ôm ngược lại, lại nghe thấy Tiết Huệ Vũ kích động nói: “Bây giờ em đi đến nơi cách anh năm mét, anh lại thử tiếp xem. Nếu đi mệt nhất định phải nói cho em biết, không cần quá miễn cưỡng cơ thể của mình.”

Trước người trống rỗng, vòng ôm ấm áp đột nhiên rút ra khiến tim Bùi Ôn Du cũng theo đó mà vắng vẻ. Cái tay vừa mới vươn ra có tật giật mình rũ xuống, lại bắt đầu một cuộc chiến dài mới.

“Bùi Ôn Du anh thật tuyệt, hiện giờ anh đã có thể đi năm mét rồi anh có biết không?”

Gần quá rồi……

Bùi Ôn Du được khen đến choáng váng, có thể cảm giác được cái ôm phấn chấn của cô, cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp lúc cô nói chuyện phả qua cổ anh hết lần này đến lần khác.

Nơi hơi thở cô phả qua, nóng như thiêu đốt, yết hầu Bùi Ôn Du nhấp nhô, dùng hết toàn bộ ý chí, đè nén xuống xúc động hôn môi, không nhịn được ôm chặt lại.

“Huệ Vũ, cảm ơn em……”

Đầu lại lần nữa gối lên trên vai cô, giọng nói Bùi Ôn Du nức nở, lại không nhịn được muốn rơi nước mắt.

“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, vốn là muốn giúp anh khôi phục sức khỏe mà.” Tiết Huệ Vũ cảm thấy Bùi Ôn Du quá khách sáo, cái này cũng cần cảm ơn mình, liền nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh khàn khàn vang lên bên tai cô.

“Vậy anh…… Có thể…… Hôn em không?”

?!!!

Không đợi được câu trả lời của Tiết Huệ Vũ, Bùi Ôn Du lại nhỏ giọng hỏi thêm lần nữa: “Anh có thể không?”

Bởi vì là hợp đồng kết hôn, số lần hai người hôn môi có thể đếm trên đầu ngón tay, trên cơ bản đều là ngày kết hôn đó diễn trò cùng ngày say rượu kia. Hẹn hò khi hai người xem mắt cũng chỉ nắm tay, cho nên giờ phút này giống như đầu gỗ chưa từng yêu đương.

Bên tai nóng bỏng như thiêu đốt, Tiết Huệ Vũ hoảng loạn đẩy Bùi Ôn Du ra.

Tim Bùi Ôn Du bởi vì động tác từ chối của Tiết Huệ Vũ mà xám tro.

Anh biết mình nói lời này như quấy rối tình d*c, nếu đối phương không thích mình tuyệt đối sẽ phản cảm, nhưng trời mới biết anh dùng bao nhiêu dũng khí mới nói ra được những lời này.

Đột nhiên đối với anh tốt như vậy, vừa rồi còn nói “Cưới trước yêu sau cũng không phải là không thể”, dù cho chỉ là vì con, anh cũng thật sự sẽ sinh ra ảo giác……

“Em…… Bây giờ em đứng ở cửa, anh có thể tự mình đi tới……”

Cảm giác nong nóng ngứa ngáy ở cổ khiến mặt Tiết Huệ Vũ lại lần nữa giống như tôm luộc, cô liều lĩnh nói: “Em…… Em đồng ý với anh.”

Cô nhỏ giọng bổ sung thêm: “Làm khen thưởng……”

Sự đảo ngược ngoài dự đoán khiến mắt Bùi Ôn Du sáng lên, nhịn không được nhìn Tiết Huệ Vũ, ánh mắt sáng bừng rực lửa.

Sau đó Tiết Huệ Vũ liền thấy Bùi Ôn Du vừa rồi đi vài bước đều lề mề nửa ngày dùng tốc độ nhanh nhất mà từ khi sống lại cô nhìn thấy chạy sải bước về phía cô.

Cô không dám tin trừng to mắt: “!? Có phải anh giả vờ không……”

Lời của cô còn chưa nói xong, môi đã được nhẹ nhàng hôn lên.

Rất nhẹ, giống như sợ một món đồ bằng ngọc quý giá bị chạm vỡ vậy.

Tim Tiết Huệ Vũ run rẩy, phát hiện mình không hề bài xích nụ hôn của Bùi Ôn Du, thậm chí nghe được rõ ràng trái tim mình đang đập nhanh thình thịch.

Cô e sợ hoảng hốt, không dám nhìn về phía Bùi Ôn Du, thẹn thùng nhắm chặt hai mắt.

“Huệ Vũ, anh thật sự…… Rất thích em…..”

Cảm nhận được sự đồng ý của Tiết Huệ Vũ, nụ hôn của Bùi Ôn Du dần dà mạnh lên, anh ái mộ xúc động, ngón tay bưng lấy khuôn mặt cô, thân thể cũng từ từ dán gần, làm nóng làn da của nhau.

“Chúng ta, đừng ly hôn được không……”

“Cùng nhau bù đắp và bầu bạn để con trưởng thành trong vui vẻ……”

“Anh sẽ làm em và con hạnh phúc……”

Anh kề bên tai cô, giọng nói trầm ấm mang theo mê hoặc thẳm sâu, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rơi bên vành tai cô.

Trong động tác dịu dàng như nước, tình yêu và sự dịu dàng gần như tuôn trào ra, khiến Tiết Huệ Vũ vị hôn đến mơ mơ màng màng nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ.

Không ly hôn…… Dường như cũng rất tốt……

Anh lại hôn lên môi cô thêm lần nữa, lên mi mắt cô, Tiết Huệ Vũ cũng vì xúc động mà ôm lấy cổ Bùi Ôn Du.

Cô vẫn luôn cho rằng Bùi Ôn Du là một khối ngọc ôn hòa giống như tên của anh vậy, cuộc sống vợ chồng của bọn họ tương kính như tân, tuy nhiên nụ hôn của anh giờ khắc này nhiệt tình như lửa, giống như trong phút chốc đã đốt cháy Tiết Huệ Vũ vậy.

Trừ sơ suất vào lần say rượu khi đó, chính mình chưa từng thấy dáng vẻ anh khó kìm nén tình cảm, đương nhiên, người trước giờ vẫn luôn cho rằng mình lạnh nhạt xa lạ với tình cảm cũng sẽ có lúc xúc động như thế.

Tuy nhiên ngay khi Tiết Huệ Vũ bị Bùi Ôn Du đè vào vách tường, một chuỗi bước chân gấp gáp vang lên ngoài cửa không đúng lúc.

“Chú ơi, mẹ thật sự không sao chứ ạ?”

Nghe thấy giọng nói của Bùi Dục Kỳ, Tiết Huệ Vũ thình lình thanh tỉnh lại, một tay hốt hoảng đẩy Bùi Ôn Du ra, tay chân vụng về bắt đầu chỉnh sửa quần áo của mình.

Tuy nhiên hoàn toàn quên mất Bùi Ôn Du là một người tàn tật nhiều bệnh suy nhược…… Sau đó, Bùi Ôn Du không hề phòng bị mà bị đẩy ra, trọng tâm không được vững mà ngã phịch chổng vó trên mặt đất.

“Bùi tổng!”

“Bố ơi!”

Chu Khải Hoa dắt tay nhỏ của Bùi Dục Kỳ đẩy cửa đi vào trùng hợp nhìn thấy tình trạng thê thảm sững sờ ngã ngồi trên mặt đất của Bùi tổng.

Hắn gấp gáp đi tới dìu Bùi Ôn Du lên, liền thấy xung quanh anh không hề có gậy chống.

“Bố ơi bố không sao chứ, mặt bố đỏ quá…… Có phải ngã đau rồi không……” Bùi Dục Kỳ căng thẳng đến xoay mòng mòng, ánh mắt lo âu sau khi nhìn bố lại nhìn mẹ nói, “Mẹ, mặt mẹ cũng thật đỏ…… Là cơ thể không khỏe sao……?”

“Mẹ…… Bọn mẹ đang luyện tập bước đi……” Tiết Huệ Vũ lập tức chột dạ giải thích, “Ban nãy bố con nhất thời không đứng vững, mẹ không đỡ được bố……”

Bùi Ôn Du thuận theo chắp vá: “Luyện tập thời gian dài nên chân có hơi nhũn…… Hô hấp cũng có chút không thông, cho nên mặt mới đỏ rồi ra mồ hôi……”

Chu Khải Hoa không phát hiện gì không ổn, ngược lại vui sướng nói: “Bùi tổng, anh có thể đi đường được rồi sao! Cuối cùng anh cũng khắc phục rồi!”

Ngày đó, nhìn thấy Bùi Ôn Du vẫn luôn không thoát khỏi gậy chống đột nhiên bế Thẩm Tuyết còn gọi tên của Tiết tổng, hắn thật sự kinh ngạc…… Quả nhiên cởi chuông cần tìm người buộc chuông! Tiết tổng đã quay lại, Bùi tổng mới có thể khắc phục bệnh tâm lý.

Thật lâu sau, Chu Khải Hoa đột nhiên ý thức được không ổn……

“Không đúng……”

Lời của hắn vừa dứt, Bùi Ôn Du cùng Tiết Huệ Vũ phút chốc nổi cả da gà, cứ như bị bắt tại trận hai miệng một lời đáp: “Cái, cái gì không đúng……”

“Tiết tổng…… Cô có thể xuống giường rồi sao?”

Vừa làm phẫu thuật rồi khâu xong nói thế nào cũng cần nằm hai ba ngày chứ…… Nhưng hiện giờ, hai tay Tiết tổng lại đút vào trong túi, đứng cứ như người bình thường vậy. Hơn nữa Bùi tổng nói vừa rồi hai người luyện tập trong thời gian rất dài, Tiết tổng có thể luyện tập với Bùi tổng thời gian dài như vậy sao……

“À…… Đúng vậy.” Tiết Huệ Vũ chột dạ đáp, “Hồi phục rất tốt…… Bác sĩ nói có thể xuống giường đi lại vừa phải…… Cho nên chúng tôi mới cùng nhau luyện tập một chút……”

Bùi Dục Kỳ lập tức giơ tay nhỏ lên nói: “Mẹ vừa tỉnh lại hẳn lên nghỉ ngơi cho tốt, để con luyện tập đi đường với bố!”

Bùi Ôn Du thật không dễ gì mới có thế giới riêng của hai người lại bị xen ngang, cắn răng cười nói: “Dục Kỳ…… Cảm ơn con nhé.”

“Bố, đừng khách sáo ~” Nghĩ đến mình có thể giúp đỡ bố, còn được bố cảm ơn, Bùi Dục Kỳ càng vui vẻ.

Bùi Dục Kỳ nói muốn luyện tập đi đường với bố, vậy tức là nói được làm được. Mỗi ngày tan học trở về, liền giám sát tiến triển đi đường của bố.

“Bố thật tuyệt, hôm nay đi nhiều hơn mười phút rồi!”

“Bố tuyệt quá, hôm nay có thể đi cầu thang rồi!”

“Bố ơi cố lên! Bố siêu cừ! Bố đi đường hết nước chấm!”

Tóm lại, những lời nói tán dương hoa mỹ khen đến Bùi Ôn Du ngơ ngẩn.

Mãi cho đến một ngày, lúc nhìn thấy Tiết Huệ Vũ chơi đá cầu với Bùi Dục Kỳ, trái một câu “Bé con tuyệt quá!”, phải một câu “Cục cưng Dục Kỳ của chúng ta sao cừ thế nhỉ”, mới ý thức được…… Giỏi lắm…… Mình bị hai người này dỗ như trẻ con vậy……

Nhưng cái gọi là khen ngợi chính là cội nguồn của thành công, Bùi Ôn Du quả thật trong mỗi ngày luyện tập đầu đầy mồ hôi, dần dà đã có thể bước đi những bước vững chãi như người bình thường.

Tuy vẫn không thể vận động mạnh, thời gian và cự ly đi vẫn còn có hạn, nhưng đã không cần xe lăn và gậy chống nữa.

Bùi Ôn Du cho rằng là kiên trì và may mắn của chính mình, nhưng Tiết Huệ Vũ biết, đây không thể là chuyện mà may mắn có thể làm được, mà Bùi Ôn Du đã nhận được giá trị hồi sinh, bản thân đã là một người khỏe mạnh.

“Huệ Vũ, hai tuần trước vì chuyện của Tiết Hoành Tuấn mà bố tức giận đến đột quỵ, hôm nay mới xuất viện…… Muốn đi thăm bố không?”

Trong khoảng thời gian này, Bùi Ôn Du kỳ thật rất bận rộn. Tuy rằng đã bắt giam hình sự Bùi Vĩnh Ngọc, nhưng rất nhiều chuyện còn cần kết thúc. Tuy nhiên, không có chuyện gì có thể quan trọng hơn trong vòng 100 ngày Tiết Huệ Vũ cần hoàn thành nhiệm vụ.

Ắt hẳn phải khiến bố nhận ra Huệ Vũ mới được. Mà anh biết được từ trong miệng con, bé vẫn luôn kêu mẹ trước mặt anh nhưng mẹ bị lời nguyền cho nên người khác không thể nghe được bé gọi mẹ…… Hiện tại bố đã nhận ra mẹ, cho nên bố đã có thể nghe được.

Sau khi anh hỏi Huệ Vũ mới biết được, hóa ra là hệ thống che giấu từ mấu chốt.

Vậy thì anh trực tiếp nói cho bố biết, Thẩm Tuyết chính là Huệ Vũ, chỉ sợ cũng không được.

Nhưng giữa Huệ Vũ với bố khác với giữa cô với anh, giữa cha con hai người khẳng định có rất nhiều ký ức mà người khác không thể biết, muốn nhận ra nhau chỉ cần có một cơ hội mặt đối mặt nói chuyện.

Anh biết Tiết Huệ Vũ không bỏ xuống được mặt mũi, cho nên anh quyết định chủ động ra chiêu.

“Nếu em không tiện mở miệng, cứ để anh nói với bố cho. Trong tay anh có báo cáo giám định DNA giữa em với Dục Kỳ, hơn nữa giữa bọn em có ký ức độc quyền, bố chắc chắn sẽ tin tưởng. Cùng lắm thì, nhổ một sợi tóc ngay tại chỗ cho bố, để tự bố làm giám định DNA.”

Tâm trạng Tiết Huệ Vũ vô cùng phức tạp.

Khoảng thời gian trước, cô quả thật chú ý đến tin tức bố nhập viện trên hotsearch.

Nhưng cô vạn lần không ngờ tới, chuyện Tiết Hoành Tuấn bị bắt giam lại khiến bố sốc đến vậy, vậy mà bệnh đến như núi đổ, nằm trong bệnh viện trọn vẹn hai tuần lễ……

“Cùng nhau đi đi.”

Dự định như vậy, Bùi Ôn Du cùng Tiết Huệ Vũ mang theo Bùi Dục Kỳ cùng đi đến nhà họ Tiết.

Hai người chuẩn bị chu toàn, không ngờ tới trận bệnh này của bố dẫn đến phát bệnh tăng nhãn áp, mặc dù không bị mù giống Bùi Ôn Du lúc trước, nhưng khi nhìn đồ vật đã có chút mơ hồ không rõ.

Nhìn sắc mặt suy yếu trắng bệch, tròng mắt có hơi lồi ra của bố, tim Tiết Huệ Vũ cùng Bùi Ôn Du đều rơi lộp cộp xuống đáy cốc.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bé con: Gần đây bố mẹ không còn nói nhỏ với con nữa, họ chuyển qua bắt đầu nói nhỏ sau lưng con.

***

Đăng hôm nay không biết có ai xem không? Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé! 🥰🥰🥰

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio