Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

chương 88: c88: chiếc váy anh tặng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【Đôi mắt hạnh của cô long lanh sáng bừng, không kìm nổi mà kiễng mũi chân hôn lên môi Bùi Ôn Du một cái.】

***

Tiết Huệ Vũ bị người từ phía sau ôm lấy và che đi đôi mắt.

Ngón tay thon dài mềm mại đặt trên mắt cô, nhiệt độ ấm áp truyền đến từng chút từng chút một, cô đi theo đối phương tiến về phía trước, lòng hiếu kỳ cũng bị khơi dậy.

“Làm gì mà bí ẩn thế? Nếu mà làm em thất vọng……”

Tiết Huệ Vũ còn chưa nói xong, hai tay đang che mắt cô nhẹ nhàng hạ xuống, đập vào mắt chính là phòng ngủ của cô.

Một chiếc váy ba lê trắng ngần xinh đẹp đang đặt trên giường cô.

Mỗi cô gái đều có một giấc mộng trở thành công chúa, đều muốn mặc vào một chiếc váy công chúa xinh đẹp.

Mà đối với những vũ công dành tất cả nhiệt tình yêu thương cho ba lê, chiếc váy voan ngắn cũn bồng bềnh chính là bắt đầu của giấc mơ.

Nó nhẹ nhàng xinh đẹp, lắc lư theo điệu nhảy, hồi ấy Tiết Huệ Vũ yêu ba lê cũng bởi vì váy múa ba lê xinh đẹp.

Mà sau khi trở thành múa chính, Tiết Huệ Vũ cũng đã từng mặc rất nhiều bộ váy múa ba lê xinh đẹp và tinh tế, có váy TUTU mang tính biểu tượng của ba lê cổ điển, ngoài ra còn có váy dài mang tính biểu tượng của chủ nghĩa ba lê lãng mạn.

Vốn tưởng rằng Bùi Ôn Du sẽ hỏi dò ý kiến của cô, ai ngờ Bùi Ôn Du vẫn một mực không chịu tiết lộ bản thiết kế của mình cho cô biết.

Lúc này, váy voan màu trắng trải trên giường, chiếc váy ba lê bó sát không dây nhấn mạnh thêm đường cong của vòng eo, làn váy voan hình chuông dài đến đầu gối, ngoài ra còn có từng tầng vải sa bồng bềnh xếp chồng tầng tầng lớp lớp lên nhau, làm cho làn váy phồng ra hoàn mỹ.

Tầng voan mỏng màu trắng được tỉ mỉ đính đầy những hạt ngọc và thủy tinh, vừa nhìn liền biết ngay là tác phẩm thủ công được khâu bằng tay tinh xảo.

“Hừm…… Nhìn qua thì hơi nặng và bình thường.” Tiết Huệ Vũ sờ sờ làn váy, cố ý xoi mói đâm chọt.

Thật ra dù Bùi Ôn Du có thiết kế ra váy ba lê có hình dạng thế nào, cô đều sẽ dạt dào vui mừng.

Thấy Tiết Huệ Vũ không phát hiện, mắt Bùi Ôn Du cong cong, cầm lấy chiếc váy đang đặt trên giường, nới một vài chiếc cúc ẩn trên eo, và nói, “Bây giờ là thời khắc chứng kiến điều kỳ diệu ——”

Lời của anh vừa dứt, làn váy “Soạt” hạ xuống một lớp, bắt đầu từ thắt lưng, màu trắng chuyển sang màu đen sẫm như mực loang, gấu váy toàn màu đen khiến chiếc váy múa này xuất hiện một cảm giác nặng nề.

Bình thường các nhà thiết kế sẽ không thiết kế kiểu đầu nặng gốc nhẹ như vậy, cái gọi là thiết kế làn váy thay đổi dần dần màu sắc, cũng chỉ là chuyển màu từ đậm sang nhạt, bởi vì màu nhạt có thể lợi dụng hiệu ứng thị giác lập thể để tiến hành xử lý độ rủ, cũng làm cho toàn bộ trang phục thoạt nhìn có cảm giác vô cùng nhiều lớp.

Tuy nhiên, khi Tiết Huệ Vũ chưa hiểu rõ chiếc váy đổi màu như thế nào, thì lại thấy Bùi Ôn Du nới một vài chiếc cúc áo trên thắt lưng.

“Lớp này cũng có thể cởi xuống được…… Sau khi cởi ra hết chính là hình dạng cuối cùng của chiếc váy múa…… Nó được thiết kế dựa theo cốt truyện bài múa đơn của em, là chiếc váy múa độc nhất vô nhị.”

Từ váy ngắn biến thành váy dài màu trắng tinh khôi, Tiết Huệ Vũ không dám tin hết sờ rồi lại sờ, kinh ngạc nói: “Anh đang thiết kế chiếc váy ma thuật biến hóa trăm kiểu sao?”

Chiếc váy khiêu vũ trước mặt lúc này không phải là váy múa ba lê truyền thống, nó kết hợp vẻ đẹp của ba lê cổ điển và ba lê lãng mạn, toàn bộ chiếc váy được làm bằng lông vũ màu trắng, trong mỗi chiếc lông vũ đều ẩn giấu một hạt ngọc trai giống như sương mai, tạo ra một chiếc múa ba lê voan mỏng màu trắng thêu lông chim độc đáo.

Quả thực đẹp đến mức khiến Tiết Huệ Vũ không nói nên lời……

“Cảm thấy được không?” Thấy Tiết Huệ Vũ nhìn chăm chú ngắm nghía chiếc váy, ký ức về việc trước đây bị cô liên tục xoi mói bản thảo thiết kế lại nổi lên trong lòng, Bùi Ôn Du vốn tự tin ngập tràn lại có một nửa thấp thỏm liệu cô có thích loại váy biến hóa lòe loẹt như thế này không, một nửa kia thì mong chờ Tiết Huệ Vũ có thể thích, trái tim không tự giác mà hồi hộp.

“Được, đương nhiên là được rồi —— Quả thực là chiếc váy múa ba lê xinh đẹp và độc đáo nhất mà em từng thấy.”

Tiết Huệ Vũ liên tục cảm thán khen ngợi: “Khó trách mọi người đều nói, Loe vừa ra tay, đã biết là có hay không. Không hổ danh là nhà thiết kế hàng đầu ở đất nước chúng ta…… Em siêu hài lòng!”

Đôi mắt hạnh của cô long lanh sáng bừng, không kìm nổi mà kiễng mũi chân hôn lên môi Bùi Ôn Du một cái.

“Ôn Du, cảm ơn anh, khoảng thời gian này đã vất vả rồi.”

Bùi Ôn Du được khen ngợi liên tục, chiếc đuôi nhỏ kiêu ngạo yêu kiều vểnh lên, nào ngờ giây tiếp theo, đôi môi đã nhẹ nhàng bị chạm một chút.

“Rất vất vả…… Cũng chỉ hôn một cái thôi sao……”

Anh kìm không được mà nhếch khóe môi lên, cố tình tủi thân, sau khi lại được Tiết Huệ Vũ hôn thêm một cái, liền nhịn không được nữa mà hôn đáp trả đòi cả vốn lẫn lời.

“Không vất vả, một chút cũng không vất vả.” Gục đầu nhẹ nhàng gác trên vai Tiết Huệ Vũ, Bùi Ôn Du nhẹ nhàng nói, “Anh rất hạnh phúc khi được thiết kế những thứ liên quan đến em. Lúc đó anh đã hứa với em, nhất định sẽ thiết kế ra những bộ quần áo làm em hài lòng.”

“Bây giờ có thể mặc vào cho anh xem không? Anh tiến hành điều chỉnh lại một số chi tiết.”

Khi Tiết Huệ Vũ mặc váy bước ra, Bùi Ôn Du thật sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.

Váy voan mỏng lay động theo gót sen của cô, đôi chân dài trắng nõn thấp thoáng trong tà váy dài thướt tha, mũi chân cô điểm nhẹ, vòng eo uyển chuyển như nước nhảy múa như bức họa, giống như một tiên tử đang phi thăng, không thể tả hết sự đẹp đẽ mềm mại này, tiên khí phiêu bồng.

Bùi Ôn Du quả thực không thể rời mắt, dường như hô hấp cũng ngừng lại.

“Đẹp không?” Tiết Huệ Vũ lại xoay mấy vòng trước mặt Bùi Ôn Du.

Khuôn mặt của cô bây giờ chỉ có 50% vẻ đẹp ban đầu, chiếc váy dài mỹ mạo này không biết là hoa thêu trên gấm, hay là sẽ trở thành sự tồn tại mà giọng khách át giọng chủ đây.

“Đẹp nhất.” Bùi Ôn Du vừa hoàn hồn lại, lập tức bước tới và đội một chiếc vương miện pha lê đính những chiếc lông vũ nhỏ, hoa và ngọc trai cho Tiết Huệ Vũ. Sau đó lại ngồi xổm xuống điều chỉnh gấu váy cho cô.

“Những người khác mặc chiếc váy này có thể không kiểm soát được sức nặng của váy khi quay vòng, nhưng anh tin rằng kỹ năng và khả năng kiểm soát cốt lõi của em chắc chắn sẽ lột tả được toàn bộ vẻ đẹp của chiếc váy này và chủ đề mà em muốn diễn giải.”

Tuy nhiên Tiết Huệ Vũ lại chú ý tới vết chai và lỗ kim trên tay anh.

“Sao trên tay là nhiều vết thương như vậy?” Không để cho Bùi Ôn Du có cơ hội tránh né, Tiết Huệ Vũ đau lòng cầm tay anh.

Khi thử quần áo, Tiết Huệ Vũ nhận thấy chất liệu và công nghệ may của chiếc váy múa này có yêu cầu rất cao. Dù là những hạt pha lê trước đó hay là từng chiếc lông vũ bây giờ, Bùi Ôn Du đều cần phải khâu chúng bằng tay.

Ngoài ra còn có thiết kế tay áo và họa tiết ở chân váy, nơi nào cũng đầy những chi tiết tinh tế, có thể thấy, Bùi Ôn Du đã đổ rất nhiều tâm huyết vào việc thiết kế váy múa, để cô có thể thể hiện tốt hơn dáng múa của mình trên sân khấu.

Nhưng nhiều khi khán giả ở khán đài hoàn toàn không thể nhìn thấy những chi tiết của chiếc váy múa này, nhưng Bùi Ôn Du vẫn tỉ mỉ đến từng đường kim, từng sợi lông nhỏ……

“Anh đã không thiết kế quần áo hơn ba năm rồi, có hơi không quen và run tay……” Bùi Ôn Du ho nhẹ một tiếng, không để ý nói, “Bây giờ đã quen tay trở lại, cho nên sẽ không bị thương nữa…… Nếu như người khác biết nhà thiết kế hàng đầu Loe may quần áo mà còn bị kim đâm tay…… Nhất định sẽ rất mất mặt……”

Bùi Ôn Du vừa dứt lời, bàn tay vừa buông xuống lại được nâng lên và nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

Xúc cảm mềm mại ấm áp làm cho Bùi Ôn Du ngẩn ra, chợt nghe Tiết Huệ Vũ dùng giọng nói nhẹ nhàng nói từng từ một: “Cảm ơn anh, vì đã hoàn thành ước định của chúng ta. Cảm ơn anh, vì đã cho em đứng trên sân khấu một lần nữa. Em nhất định, nhất định sẽ sống lại.”

“Tương lai, còn muốn mặc quần áo thiết kế của anh, đi lưu diễn vòng quanh thế giới, tham gia các loại lễ trao giải, buổi biểu diễn, dạ hội.”

“Giống như trước đây em đã hứa với anh, em nhất định sẽ đứng trên đỉnh của thế giới, nhất định sẽ thành công.”

Hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, sau những lời tâm tình rả rích, Bùi Ôn Du bắt đầu chỉnh lại váy.

Một người đàn ông nghiêm túc và tận tâm đặc biệt hấp dẫn. Tiết Huệ Vũ không kìm được mà nhìn rồi lại nhìn, sau đó dứt khoát ngẩng đầu lên, vờ như thản nhiên hỏi: “Loe nổi tiếng về thiết kế đồ trang sức, anh thiết kế quần áo đẹp như vậy, tại sao vẫn luôn không thiết kế quần áo……”

“Bởi vì muốn dành lần đầu tiên cho em. Nếu bị người khác biết anh cũng có thể thiết kế quần áo thì sẽ rất phiền.” Những phiền não của nhà thiết kế danh tiếng người ngoài không hiểu được đâu.

Nhưng Tiết Huệ Vũ lại đỏ mặt trước những lời nói ám muội của Bùi Ôn Du, cô gãi gãi cổ, ngượng nghịu hỏi: “Vậy thì…… Bộ váy cưới mà em mặc khi chúng ta kết hôn là do anh thiết kế đúng không?”

Bùi Ôn Du mỉm cười gật đầu: “Lúc ấy em khen anh mua váy cưới đẹp, anh còn rất hạnh phúc.”

“Thật sự rất đẹp mà……” Tiết Huệ Vũ giận dỗi đẩy tay anh, “Anh không nói sớm một chút, mặt nạ đeo chặt như vậy. Em thấy tủ quần áo của anh đầy những màu sắc cũ kỹ đơn điệu, còn tưởng rằng thẩm mỹ của anh có vấn đề…… Thẩm mỹ của nhà thiết kế danh tiếng mà lại kém cỏi như vậy, thật sự làm cho người ta bất ngờ……”

“Như vậy em mới mua quần áo cho anh……” Nghĩ đến suy nghĩ của mình lúc đó, Bùi Ôn Du không khỏi nhếch khóe môi, “Ánh mắt lựa chọn quần áo của em rất tốt, luôn đi đầu xu hướng thời trang, hỏi có muốn mua quần áo giúp anh không, anh đương nhiên sẽ giả vờ thẩm mỹ của mình rất kém mới được……”

Tiết Huệ Vũ không ngờ mình bị lừa, cô trợn tròn mắt, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào anh, nói: “Nhưng…… Nhưng quần áo của bé con cũng rất già dặn, màu sắc tối tăm…… Khiếu thẩm mỹ đẹp chỗ nào chứ……? Anh xem em mua quần áo cho con, đáng yêu xinh đẹp hoạt bát cỡ nào……”

Bùi Ôn Du đau lòng: “Là vì Dục Kỳ không mặc những bộ quần áo trẻ em thời trang xinh đẹp mà anh mua…… Hồi đó thằng bé có sự chống đối với màu sắc rất cao, cho nên dần dà đều mua cho thằng bé những bộ quần áo thuần tối màu……”

Bùi Ôn Du nhỏ giọng nói thêm: “Thật ra khi em mang thai, anh đã lén thiết kế những bộ quần áo trẻ em cho Dục Kỳ. Những bộ quần áo nhỏ mà Dục Kỳ mặc khi thằng bé vừa chào đời thực ra đều do anh làm.”

Khi đó, anh cố ý bế đứa trẻ tới trước mặt Tiết Huệ Vũ, nhưng Tiết Huệ Vũ lúc đó đang bận phục hồi sức khỏe nên hoàn toàn không để ý đến những chi tiết nhỏ này.

“Sau đó di chứng của vụ tai nạn ô tô quá nghiêm trọng, cộng thêm việc không có thời gian…… Nên không làm tiếp nữa. Bây giờ, tay anh đã có làm cảm giác, anh sẽ may nhiều quần áo đẹp hơn cho Dục Kỳ trong tương lai, để con của chúng ta đi đầu xu hướng thời trang! “

Hai vợ chồng cứ tâm sự như thế, trong tim đều tràn ngập cảm giác áy náy đối với con mình trong suốt những năm qua.

Tiết Huệ Vũ vỗ vỗ vai anh, quả quyết nói: “Hãy làm cho bé con của chúng ta trở thành đứa trẻ xinh đẹp nhất trường học!”

Nhắc đến bé con hiểu chuyện khôn ngoan nhà mình, chủ đề đột ngột thay đổi khiến trái tim mẹ già của Tiết Huệ Vũ bỗng kiêu ngạo muốn chết.

“Anh có biết không, bé con nhà chúng ta gần đây rất nổi tiếng ở trường mẫu giáo đó……”

Từ ngày 1 tháng 9, bé con mỗi ngày đều đeo một chiếc cặp nhỏ trên lưng chính thức đi học.

Lớp chồi ở nhà trẻ có một cái tên nghe rất hay, gọi là lớp hoa anh đào.

Dưới sự dặn dò của Bùi Ôn Du, cô giáo đã đặc cách phân cho Bùi Dục Kỳ học cùng lớp với Thôi Thiến Thiến.

Bùi Dục Kỳ trong khóa học mùa hè đã kết giao được với một vài người bạn tốt, tích cực chia đồ ăn, chia sẻ đồ chơi với bạn cùng lớp, nhanh chóng hòa nhập với môi trường của lớp học mới, thậm chí mới bắt đầu đi học được một tuần, đã trở thành giáo thảo nổi tiếng nhất nhà trẻ. Rất nhiều người bạn nhỏ nghe tiếng tăm mà đến, lén lút ghé người vào cửa nhìn lén Bùi Dục Kỳ.

Tiết Huệ Vũ cũng rất bất ngờ trước hiện tượng dậy thì sớm của những người bạn nhỏ ở trường mẫu giáo hiện giờ, cô luôn nghĩ rằng tất cả những cô cậu bé đều khờ dại hồn nhiên, thuần khiết ngây thơ, nào biết mê sắc đẹp so với người trưởng thành chỉ có hơn chứ không có kém……

Thậm chí, khi cùng tán dóc với mẹ Thôi Thiến Thiến mới biết được, bé con nhà mình còn ba tháng nữa mới tròn bốn tuổi, lại bị một đàn chị năm tuổi học lớp lá đẩy vào vách tường, bé con sợ tới mức chạy trối chết, mỗi lần ra khỏi cửa đều phải túm các bạn học đi cùng.

Mẹ Thôi Thiến Thiến hung hăng bóc phốt, nói rằng trẻ em ngày nay quá dễ dàng tiếp xúc với những điều mới mẻ từ các bộ phim truyền hình và trò chơi, ví dụ như mới tí tuổi đầu mà đã biết “hôn hôn” rồi, thậm chí một vài đứa trẻ thông minh còn bắt chước những hành động của người lớn cực kỳ dễ dàng, mới tí tuổi đầu đã nói đến chuyện bạn trai bạn gái…… Tóm lại, không được để cho những đứa trẻ tuổi còn nhỏ đi chệch hướng, điều quan trọng là bố mẹ phải đưa ra hướng dẫn đúng đắn.

Tiết Huệ Vũ đồng ý sâu sắc với điều này, cô gần đây cũng phát hiện bé con thường xuyên học cách cô nói chuyện, rõ ràng là không biết những từ này, lại còn học theo giọng nói và ngữ điệu của cô rất gì và này nọ —— Bố thật là trâu bò.

Tiết Huệ Vũ cảm thấy thật hổ thẹn, tỏ vẻ làm bố mẹ, họ phải luôn chú ý đến lời ăn tiếng nói và hành vi của mình, phải làm gương tốt trước mặt con cái, không tiếp xúc thân mật quá mức trước mặt con cái.

Bé con thích bắt chước cô như vậy……

Nếu bé con cũng học tập những điều này và động tay động chân với những cô bé khác, vậy thì không xong rồi.

Bùi Ôn Du còn tưởng vợ mình muốn nói gì: “……”

“Vậy bây giờ…… Con không ở đây…… Có thể động tay động chân…… Được không?” Bùi Ôn Du lặng lẽ duỗi móng vuốt qua.

Tiết Huệ Vũ vỗ bay cái tay anh: “…… Chuyên tâm sửa quần áo đi.”

Bùi · người công cụ · Ôn Du: qvq

Trong bệnh viện, Hạ Lan Chi cố tình tìm paparazzi chụp lén, đang nằm rạp trên giường bệnh gào khóc.

“Khánh Vũ hu hu hu…… Sao ông lại nhẫn tâm như thế, vì sao bây giờ vẫn không chịu tỉnh lại…… Sao ông lại nhẫn tâm khiến chúng tôi trở thành mẹ góa con côi thế này……”

Bác sĩ cho biết mặc dù ca mổ của Tiết Khánh Vũ thành công nhưng bảy đến mười ngày sau ca mổ là thời kỳ nguy hiểm, trong thời kỳ này rất dễ xảy ra các biến chứng nghiêm trọng như nhiễm trùng phổi, suy tim, trong đó nhiễm trùng phổi chính là nguyên nhân gây xuất huyết não. Một trong những biến chứng và là một trong những nguyên nhân chính gây tử vong, thường trong vòng ba đến năm ngày kể từ khi xuất huyết não, nếu không chịu đựng nổi nữa thì bệnh nhân sẽ chết hoặc chuyển sang trạng thái thực vật.

Trong bảy ngày ngắn ngủi, biến chứng của Tiết Huệ Vũ ngày càng nghiêm trọng, ông lại bị xuất huyết não, nhiễm trùng phổi, chảy máu đường tiêu hóa trên, ngoài ra bản thân Tiết Khánh Vũ còn bị cao huyết áp và tăng nhãn áp, nên đã được bác sĩ uyển chuyển thông báo, ước tính chỉ còn vài ngày nữa thôi, để bà ta chuẩn bị tâm lý……

Hạ Lan Chi ngoài miệng nói nhất định phải cố gắng hết sức cứu chữa, tuyệt đối không thể từ bỏ, nhưng trong lòng lại tính thời gian, cảm thấy thời gian vài ngày thì có thể đợi, vì thế không hề kiên quyết mở đại hội cổ đông lâm thời, chờ sau khi Tiết Khánh Vũ qua đời, con mình thừa kế tài sản, trở thành chủ nhân danh chính ngôn thuận của tập đoàn Tiết Thị.

Hôm nay đặc biệt đến bệnh viện chăm sóc bên cạnh, cũng là để mọi người chụp ảnh đưa tin bà ta đang chăm sóc chồng không ăn không ngủ trong lúc chồng đang hấp hối, đề phòng để cho đám người Bùi Ôn Du nói ra nói vào.

Ngay khi cánh săn ảnh rời đi, Hạ Lan Chi đang giúp Tiết Khánh Vũ lau người liền ném chiếc khăn sang một bên. Bà ta biết phòng bệnh VIP không có người theo dõi, bèn đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại: “Ừ, mấy ngày nay tôi đều qua đêm ở bệnh viện…… Chỉ hai ba ngày thôi, cũng có thể hôm nay đã không xong rồi.”

“Mấy ngày nay Bùi Ôn Du không đến…… Mấy ngày đầu tích cực lắm, đã tìm kiếm tất cả các chuyên gia và chủ nhiệm trong thành phố. Bây giờ bác sĩ cũng không tìm nữa, xem ra cũng biết bố vợ không thể cứu nổi, chỉ lên mạng bịa đặt nói Tiết Huệ Vũ đã trở về, sẽ không thực sự nghĩ rằng tạo ra một con hàng giả liền có thể đóng giả thành Tiết Huệ Vũ đó chứ.”

“Này, không lẽ cậu thật sự nghĩ rằng Tiết Huệ Vũ còn sống sao? Xét nghiệm quan hệ bố con cũng có thể được làm giả, hơn phân nửa là cái cô Thẩm Tuyết kia. Nếu Tiết Huệ Vũ còn sống, sao bây giờ không đến thăm bố cô ta, lại đi tham gia chương trình tạp kỹ kia? Vậy cô ta cũng thật sự không có lương tâm mà.”

Trong lúc Hạ Lan Chi đang gọi điện thoại, Tiết Khánh Vũ đang nằm trên giường bệnh khẽ cử động ngón tay.

Trái tim Hạ Lan Chi gần như đập lỡ một nhịp, bà ta lập tức im lặng.

Bà ta cau mày lặng lẽ bước lại bên giường, nhìn chằm chằm thật lâu, Tiết Khánh Vũ vẫn nằm bất động trên giường như trước, giống như ngón tay khẽ động đậy vừa rồi chỉ là ảo giác của bà ta.

“Vừa rồi thấy ngón tay của Tiết Khánh Vũ động đậy một chút, làm tôi giật cả mình, còn tưởng rằng ông ta sắp tỉnh……”

Nhưng một giờ sau, Hạ Lan Chi cười không nổi nữa.

“Hạ phu nhân, vừa mới kiểm tra toàn thân cho Chủ tịch Tiết. Tôi có một tin vui muốn nói với bà, các biến chứng khác nhau của Tiết tổng đã được giảm bớt rõ ràng, tình trạng viêm nhiễm trong cơ thể cũng được kiểm soát đáng kể. Nói chung nhiễm trùng phổi nặng rất khó điều trị bằng thuốc kháng sinh, Chủ tịch Tiết quả thực đã gặp được kỳ tích…… Chủ tịch Tiết khi hôn mê quả thực rất cố gắng chống chọi với bệnh tật liên miên, chúng tôi cũng sẽ không từ bỏ! Xin Hạ phu nhân yên tâm!

Hạ Lan Chi: “……”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Lan Chi vốn tưởng rằng sắp mau chóng về nhà: Không cần phải tiếp tục điều trị nữa……

Tôi đã tìm kiếm thông tin về váy múa ba lê, nhưng trên thực tế, vẫn là bịa thôi, chiếc váy múa thay đổi trăm kiểu đừng cho là thật…… Tất cả đều là tưởng tượng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio