Editor: TLMT
Beta: Sói
Tôi đồng ý với câu nói của lão Lư, sau đó cười với hai người họ: "Thật sự tôi không có chuyện gì đâu, không cần lo lắng."
Tôi cười cười để cho họ cảm thấy an tâm, lúc này lão Lư và Lương Triết mới quyến luyến trở về vị trí làm việc.
Mấy ngày nay tinh thần của Lương Triết cũng có chút không ổn, có lẽ bởi vì chuyện người em chung trường tự sát mà cậu ta phiền não.
Trưa hôm ấy, lúc chúng tôi đang ăn cơm, Lương Triết còn chạy ra ngoài nghe điện thoại vài lần.
Tôi yên lặng cúi đầu ăn cơm chiên trên bàn, Lương Triết nghe điện thoại xong đi vào, cậu ta có chút sững sờ nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu lên hỏi: "Làm sao vậy?"
Lương Triết gãi đầu: "Anh Mục, vậy mà anh không hỏi ai gọi cho tôi."
Tôi cười: "Trong mắt cậu tôi chính là người nhiều chuyện thế à?"
Lương Triết tỏ vẻ từ chối cho ý kiến.
Dù cho tôi không hỏi Lương Triết vẫn nói cho tôi nghe nội dung cuộc điện thoại vừa rồi: "Vẫn là chuyện của cậu em chung trường, bạn học cũ muốn dành chút thời gian họp mặt lại để cùng nhau về quê thăm cậu ấy.
Ngày trước chúng tôi đều chơi rất thân, không đi thăm một lần thì trong lòng rất khó chịu."
Tôi gật đầu: "Liên hệ với người nhà cậu ấy trước đi, rồi mang theo một chút gì đó an ủi người nhà cậu ấy.
Nếu trước kia có ảnh chụp chung thì cậu in thêm một ảnh gửi cho người nhà cậu ấy đi."
Lương Triết đang rầu rĩ, nghe tôi nói vậy, cậu ta nặn ra một nụ cười: "Cảm ơn anh Mục."
Sau khi trở về sở cảnh sát, Lương Triết bèn chạy đến văn phòng lão Lư xin nghỉ phép, lão Lư đồng ý, tôi hỏi Lương Triết: "Khi nào thì cậu đi."
Lương Triết đáp: "Ngày mai."
Cậu ấy xích lại gần tôi, lấy điện thoại ra: "Hôm nay bạn học của tôi gửi qua mấy ảnh chụp có mặt cậu ấy, anh muốn nhìn không?"
Tôi gật đầu, Lương Triết mở điện thoại rồi nhấn vào album ảnh, chọn lấy một tấm trong danh sách hình ảnh cho tôi xem.
Tôi nhìn kỹ, thấy trên điện thoại là ảnh chụp một khuôn mặt con trai có vẻ ngây ngô, tóc được chải chỉnh chu, cười thẹn thùng, tuy chỉ nhìn qua ảnh chụp nhưng cũng đủ nhìn ra đó là một đứa trẻ ngoan.
Tôi không nhịn được than một câu: "Thật đáng tiếc."
Lương Triết tiếp tục vuốt qua mấy ảnh chụp khác, có ảnh chụp lễ tốt nghiệp của cậu ta, có ảnh chụp cậu ta đi du lịch, cũng có ảnh chụp của cậu ta cùng với vài người bạn chung trường.
Lương Triết lại tiếp tục vuốt tiếp đến loạt ảnh khác, tiếp theo là ảnh cậu ta chụp cùng một bạn nam khác ở sân bóng, cả hai kề vai nhau chụp, bạn nam đó có gương mặt hơi âm trầm, không cười lên chút nào.
Vài ảnh chụp kế tiếp cũng đều có mặt cậu đó.
Tôi hỏi Lương Triết: "Người này là ai?"
Lương Triết gãi đầu: "Hẳn là bạn đại học của cậu ấy, bạn cùng phòng hay cùng lớp gì đó, những tấm sau này đều là bạn cùng phòng Dương Quang gửi đến."
Tôi nhanh nhạy bắt được một cái tên: "Ánh mặt trời?"
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi quần tôi rung lên hai lần.
Lương Triết với lấy một cây bút ở trên bàn, viết xuống giấy hai chữ "Dương Quang" rồi nói: "Tên cậu ấy viết thế này."
Tôi hơi kinh ngạc, Lương Triết nói tiếp: "Anh Mục, anh cũng biết người có tên này sao? Mà tên này cũng rất phổ biến nhỉ."
Tôi đáp: "Không có."
Lại hỏi tiếp: "Cậu đi mấy ngày?"
Lương Triết nói ra một địa danh rồi trả lời tôi: "Nơi đó rất thiêng, ngồi xe lửa từ nơi này đi cũng mất cả đêm nên tôi xin sở trưởng nghỉ một tuần, hẳn là đủ rồi."
Tôi dặn dò Lương Triết vài câu, sau đó Lương Triết mới trở về chỗ ngồi của cậu ta.
Tôi lấy chiếc điện thoại vừa rồi rung vài lần ra xem, vừa mở lên liền nhìn thấy "Đạo trưởng của tôi" gửi cho tôi một tin nhắn: "Hôm nay khi nào anh tan làm?"
Phía dưới hiển thị thêm tin nhắn của Ánh Mặt Trời gửi từ WeChat.
"Cậu ở đâu?"
"Muốn nói chuyện với cậu."
"Giúp tôi với."
"Cứu tôi...!Tôi không nghĩ..."
Tôi không biết đây có phải là trò đùa dai trên mạng xã hội hay không, nhưng những hàng chữ trên điện thoại này khiến tôi cảm thấy bất an.
Tôi lập tức nhắn lại: "Tôi đây.
Cậu có chuyện gì muốn nói? Tôi sẽ hỗ trợ cậu."
Ánh Mặt Trời chậm chạp không hồi âm, tôi định tắt điện thoại thì đột nhiên điện thoại trong tay rung lên, nhưng đó không phải là tin nhắn, mà là cuộc gọi thoại từ Ánh Mặt Trời.
Tôi có chút do dự, nhưng vẫn nghe máy: "A lô?"
Trong điện thoại phát ra nhiều tiếng động lớn, có lẽ đối phương đang ở một nơi ồn ào, âm thanh mơ hồ truyền đến tai tôi: "Ngôi sao?" Nghe giọng nói này, là một cậu trai trẻ.
Trong nhất thời tôi không biết nói gì.
Tên WeChat của tôi là Một Ngôi Sao Sáng, vừa vặn có từ giống như tên cậu ta nói, câu này do Ánh Mặt Trời nói ra làm tôi cảm thấy có chút xấu hổ.
Tôi trầm giọng: "Là tôi."
Nhưng đợi một hồi lâu bên kia vẫn ồn ào như cũ, rất lâu vẫn không hồi âm cho tôi, tôi nghĩ rằng cậu ta nghe không rõ nên nói lớn hơn vào mic điện thoại: "Tôi chính là Ngôi Sao đây!! Cậu có nghe được không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, văn phòng vốn đã yên tĩnh càng trở nên tĩnh lặng, Lương Triết ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ dị, lão Lư cũng yên lặng mở ra một khe cửa nhỏ, nhiều chuyện như một kẻ trộm vặt mà từng chút một lắng tai nghe âm thanh bên ngoài.
Tôi vô cùng xấu hổ cúi đầu thấp xuống, vội vàng cầm điện thoại đi ra bên ngoài nói chuyện tiếp.
Một lát sau, bên phía Ánh Mặt Trời đã bớt đi rất nhiều tạp âm.
Tôi mở miệng một lần nữa: "Cậu còn nghe không?"
Cậu ta nói: "Tôi đây."
Tôi hỏi cậu ta: "Sao cậu lại biết tôi?"
Ánh Mặt Trời đáp: "Tôi...!Tôi cũng không biết...!Tôi chỉ cảm thấy anh rất thân thiết, cho nên..."
À? Tôi nghĩ đến đóa sen xinh đẹp trên mũ mình, có lẽ điều đó đem lại cho cậu ta cảm giác an toàn.
Tôi hơi do dự, cuối cùng quyết định trực tiếp đi vào chủ đề chính: "Những tin nhắn mà cậu gửi là như thế nào?"
Ánh Mặt Trời im lặng một lúc, tôi cảm thấy bên phía cậu ta, những âm thanh ồn ào lớn hơn nữa, giọng nói của cậu ta có chút hoảng hốt, hoàn toàn không giống như đang nói chuyện với tôi: "Giáo viên nhằm vào tôi...!Bạn học xa lánh tôi."
"Quá mệt mỏi rồi, cuộc sống này quá mệt mỏi..."
Cậu ta nói rất nhiều câu ủ rũ như vậy, nhiều lần tôi định nói chen vào nhưng đều bị cậu ấy cắt ngang hết lần này đến lần khác.
Tôi cũng hơi nổi cáu, cậu ta cứ như thế thì làm sao mà nghe người khác nói?
Tôi chép miệng nghe cậu ta than vãn.
Chờ đến khi cậu ta dừng lại, tôi mới lạnh nhạt hỏi cậu ta: "Nói xong chưa?"
Cậu ta lúng túng nói: "Xong rồi."
Tôi thở dài: "Những điều cậu nói tôi thật sự chưa từng trải qua nên không hiểu nhiều được.
Nếu cậu ở gần tôi, tôi nghĩ tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài uống chút rượu, giải tỏa một chút."
Ánh Mặt Trời có lẽ không nghĩ tôi sẽ trả lời như vậy, cậu ta nói: "Vậy là xong rồi?"
Tôi bật cười: "Nếu không thì cậu muốn tôi an ủi cậu thế nào đây? Khuyên cậu khóc một hồi sao? Khuyên cậu đừng đặt những lời người kia nói để ở trong lòng, cậu sẽ nghe theo tôi nói sao?"
Ánh Mặt Trời cười phá lên: "Thật là."
Tôi nói: "Có lẽ cậu kìm nén quá rồi, nếu không cũng không tùy tiện kết bạn bừa, còn gọi điện thoại cho người lạ than khổ thế này.
Lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa."
Ánh Mặt Trời nói: "Vậy, tôi không thể gọi điện cho anh lần nữa sao?"
Tôi hít một ngụm khí lạnh, cố gắng ngăn cậu ta lại: "Thôi, cậu đừng sến sẩm thế nữa."
Ánh Mặt Trời lại cười tiếp, dừng một chút, cậu ta như là lơ đãng hỏi: "Anh nói sẽ dẫn tôi đi uống rượu, có thật vậy không?"
Tôi nói: "Đương nhiên." Thuận tiện nói chuyện phiếm với cậu ta vài câu: "Cậu là người nơi nào? Nghe giọng nói không giống người nơi này.
Tôi ở huyện Ban Qua, là một huyện nhỏ, có lẽ cậu chưa từng nghe qua đâu."
Ánh Mặt Trời đáp: "Tôi biết huyện Ban Qua, tôi có người bạn làm ở đó." Sau đó cậu ta nói một địa danh, đáng lẽ tôi phải không biết địa phương này mới đúng, nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra nơi đó chính là nơi Lương Triết muốn đến, đó là quê cậu bạn cùng trường của cậu ta mà?
Tôi trầm mặc, giọng nói của Ánh Mặt Trời dường như đang rất vui vẻ: "Vậy tôi tắt điện thoại trước đây, anh Tinh."
Tôi đồng ý, một tiếng bíp chói tai vang lên, kết nối đã ngắt.
Tôi cầm điện thoại đi vào trong văn phòng, Lương Triết mỉm cười hỏi tôi: "Ai vậy? Sao anh nói chuyện lâu thế?"
"Bạn trên mạng xã hội."
"..."
Tôi trở về chỗ ngồi, Ánh Mặt Trời, Dương Quang, cùng quê quán.
Thật sự có phải là trùng hợp?.