Tây Vệ quốc, vùng đất đứng đầu về luyện kim.
Nghiêm Thần cùng Liễu Doanh Doanh đi song song trên đường lớn. Cả hai hiện giờ đều đổi một bộ y phục gọn gàng hơn, bên ngoài khoác áo choàng dài che kín người.
Nga Lạc thành của Tây Vệ quốc nằm kề bên một vùng sa mạc rộng lớn. Nơi đây quanh năm nắng nóng, thường có bão cát, bão bụi thổi từ sa mạc vào thành gây mù mịt khắp nơi. Người dân nơi đây khá hiền hậu và vui vẻ, lúc nãy cô và Liễu Doanh Doanh còn được một vài người trong thành tặng cho mấy cái khăn choàng đầu nữa.
Đi thẳng ra cửa bắc của thành, người của Thất Sát điện đã chờ sẵn ở đó.
”Thiếu chủ!” Một nữ ba nam ăn mặc kín kẽ như Nghiêm Thần cúi chào cô.
Từ khi Nghiêm Thần khôi phục linh hồn lúc nhận Ấn, Lam Phượng Khuynh đã mang nàng đi rêu rao khắp nơi với mấy bằng hữu trên giang hồ. Đến hiện tại ai cũng biết được, Diệu vương Vũ Đình Nghiêm Thần chính là thiếu chủ của Thất Sát điện, người thừa kế của Đế Lam.
”Đi thôi!”
Bước ra khỏi cửa bắc, cảnh vật hai bên đã biến thành những đồi cát vàng trập trùng. Dọc theo con đường vào sa mạc, hiếm hoi lắm mới gặp những cây bụi thấp mọc lên từ cát nóng. Leo lên lưng một con lạc đà, đoàn người của Nghiêm Thần bắt đầu hướng về phía khu mỏ mà đi.
”Đây là quặng tách ra từ khoáng vật. Người của chúng ta vẫn chưa xác định được nó thuộc loại nào. Trước mắt chỉ mới thử nghiệm ra nó cứng hơn tinh thiếc.”
Nghiêm Thần quan sát khối quặng trong tay. Tinh thiếc được xem là thứ cứng nhất hiện nay ở Thương Khung, cứ so sánh nó với Graphene là được, thứ được mệnh danh cứng hơn sắt thép lần và bề hơn kim cương rất nhiều. Không ngờ quặng mới này còn lợi hại hơn tinh thiếc. Không biết độ bền của nó ra sao đây? Nếu các tính chất đều vượt trội, chờ sau khi chiết tách quặng, dùng thứ này luyện thành binh khí thì tuyệt vời.
”Bên hoàng thất Tây Vệ thế nào?” Nghiêm Thần đưa khối quặng về cho người quản sự và hỏi. Việc khai thác quặng ở đây, ưu tiên hàng đầu vẫn là hoàng thất Tây Vệ, sau đó mới đến Thất Sát điện.
”Họ vẫn như chúng ta.”
”Vậy là được rồi. Các ngươi cứ tiếp tục làm việc.” Nghiêm Thần gật đầu.
Chờ khi các quản sự lui xuống, Nghiêm Thần mới quay sang nhìn Liễu Doanh Doanh.
”Sao thế? Từ lúc vào thành tỷ cứ một mực im lặng.”
”Muội là Diệu vương của Đông Ly quốc.”
”Vậy thì sao?”
Nghiêm Thần xoay người đứng đối diện, nhìn thẳng vào ánh mắt của Liễu Doanh Doanh mà hỏi. Từ lúc gặp nhau, chỉ trừ việc không nói tên thật thì cô không hề che giấu gì về những hành động có thể làm lộ thân phận của mình. Ngày hôm nay chẳng qua là thẳng thắn phơi bày thôi.
Liễu Doanh Doanh, ngươi sẽ cho ta thấy những gì trong đôi con ngươi sâu thẳm đó đâu?
Liễu Doanh Doanh thực sự không thích ánh mắt mà Nghiêm Thần nhìn bản thân lúc này. Nó khiến nàng cảm thấy mọi che dấu của chính mình đều bị phơi bày dưới ánh nhìn đầy nhiếp chấn đó. Liễu Doanh Doanh rũ mắt xuống.
”Ta chỉ sợ làm rơi chậm lại thân phận của muội.” Ta sợ bản thân mình không xứng đứng bên cạnh muội. Ta sợ muội biết thân phận của ta sẽ khinh bỉ thóa mạ ta. Ta sợ...
”Liễu Doanh Doanh!”
Liễu Doanh Doanh sửng sốt ngẩng đầu lên.
”Nhìn vào mắt ta, nói cho ta biết. Ngươi xem ta là loại người gì?”
”Ta...”
”Là hạng người hời hợt trọng danh tiếng?”
”Không...”
”Là loại người không biết suy nghĩ chỉ tin vào lời đàm tiếu của thiên hạ?”
”Không...”
”Vậy nói cho ta biết ngươi đang lo sợ cái gì? Ngươi có còn là Liễu Doanh Doanh mà ta quen thuộc hơn nửa tháng nay hay không?” Nghiêm Thần tức giận lớn tiếng.
”Ta... thật xin lỗi!”
Đúng vậy, Lam Thanh Nghiêm mà nàng biết vốn không phải loại người như vậy. Cho dù có là Vũ Đình Nghiêm Thần thì con người đó vẫn không hề thay đổi. Cho nên, tiểu Nghiêm nhi, ta có thể hy vọng cho chính mình sao?
”Hừ!”
Nghiêm Thần liếc nhìn thần thái hiện tại của Liễu Doanh Doanh mà hừ nhẹ một cái. Khó khăn lắm mới tìm được một khuê mật hợp ý dễ gì cô chịu buông tay. Dù đầu óc nàng ta đột nhiên mọc đầy cỏ dại thì cô cũng sẽ mổ nó ra mà dọn sạch hết đám cỏ đó.
”Tiểu Nghiêm nhi, đừng giận nữa mà!” Liễu Doanh Doanh vui tươi trở lại, bắt đầu ôm lấy cánh tay của Nghiêm Thần làm nũng.
”Tỷ có còn là nữ nhân không đây? Suốt ngày lo được lo mất giống hệt nam nhân.”
“...”
Cả người Liễu Doanh Doanh cứng lại trong tích tắc.
Đưa mắt nhìn về khu khai thác một lần nữa, Nghiêm Thần xoay người bước đi. Đến nơi đây cũng chỉ vì tò mò xem nó có khác gì so với ở kiếp trước hay không thôi. Ngoại trừ dụng cụ và phương tiện thì còn lại cũng y hệt. Cho nên cô không cần nấn ná ở lại làm gì. Dù sao trong lĩnh vực này, cô cũng chẳng hiểu biết được bao nhiêu.
Bây giờ chắc nên đi kiếm ốc đảo mà tham quan thôi.
--- ------ -------
Những cồn cát dốc khổng lồ bao trùm cả không gian. Gió bụi nóng rát vẫn thổi đều đều trên sa mạc vàng óng này. Những cơn gió tạo ra vô số đụn cát hình sóng trên sa mạc, kéo dài vô tận. Người dân nơi đây thường gọi chúng là 'biển cát'.
Nghiêm Thần vẫn cho rằng cướp bóc thì chỉ gặp ở thành trấn, rừng rậm hoặc ngoài biển. Không ngờ hôm nay cô lại gặp cướp bóc giữa vùng sa mạc cằn cỗi này.
”Vụ Nhiên, cướp bóc ở sa mạc thường gặp sao?” Nghiêm Thần nhìn một đám người hung thần ác sát trước mắt mà hỏi hộ vệ tạm thời của mình.
”Không đâu, thiếu chủ. Ngài rất may mắn!”
”Đúng đó tiểu Nghiêm nhi. Từ khi ta đi lịch luyện tới nay thì đây là lần đầu tiên gặp cướp bóc sa mạc đấy.”
”Thiếu chủ, điện chủ cũng chưa từng gặp đâu.”
Lăng Vân: “...”
Tốt lắm Lăng Vân, không hổ là thiếp thân ám vệ của ta!
Còn ba tên đang khinh bỉ vận khí của cô, hừ, cứ chờ đó!
”Các ngươi còn chít chít méo mó cái gì? Nhanh giao hết tiền tài vật phẩm quý giá ra đây!” Tên thủ lĩnh huy đao một vòng hăm dọa đám người Nghiêm Thần.
Bọn này thấy ngu chưa, ai đời vào sa mạc lại đem theo mấy thứ đó. Cho nên, năm người bọn Nghiêm Thần cứ đứng trơ ra không nhúc nhích.
”Mẹ kiếp! Lên! Nữ nhân thì giết, nam nhân giữ lại làm nam sủng.”
Ngay lập tức, gần hai mươi nữ nhân thô kệch cầm đao xông đến chỗ của Nghiêm Thần.
”Ta tới.”
Nói rồi, Nghiêm Thần rút kiếm xông lên. Thực lực những người này cũng chỉ ở giai đoạn hoàn thành luyện thể, còn chưa đến được cánh cửa luyện hồn. Đối với người nhận Thường Ấn, nếu không có thiên phú tốt và cần mẫn khắc khổ thì rất khó tu luyện lên cao.
Hơn nữa, bọn cướp bóc này ra tay không có chiêu thức gì cả, đơn giản chỉ là dùng lực cánh tay huy đao thôi. Cho nên chỉ một phút là đủ rồi.
Tra kiếm trở lại vào vỏ, Nghiêm Thần phủi phủi tay nhìn mười mấy người đang nằm lăn lộn trên cát.
”Tính sao đây?”
”Để bọn thuộc hạ giết chúng là được.”
Vụ Kiếm lạnh lẽo nói. Thiếu chủ không hạ sát thủ khẳng định vì bọn người này không xứng, sợ làm dơ kiếm của mình. Cho nên, mấy việc lặt vặt kiểu này cứ để bọn họ làm.
Nghiêm Thần mà biết suy nghĩ này của Vụ Kiếm khẳng định sẽ kêu oan uổng. Cô cũng không phải sát nhân cuồng ma, hễ chút là chém, đụng chút là giết có được không.
Đúng lúc này, một đoàn người cưỡi lạc đà đang nhanh chóng hướng về phía bọn họ chạy tới.
”Xin các vị dừng tay!”
Một nữ nhân hô to rồi lập tức nhảy xuống lạc đà đi nhanh về phía Nghiêm Thần. Nàng ta chắp tay thành khẩn nói.
”Bọn người này là tù nhân vượt ngục của bộ lạc Thiết Sa. Chúng ta được thôn dân ủy thác mang bọn họ về hành quyết. Mong các vị nể tình giao họ cho chúng ta.”
”Bộ lạc Thiết Sa?”
”Đúng vậy, từ đây đi thêm mười dặm sẽ đến được b... Aaaaaa!”
Nữ nhân đang nói chuyện đột ngột ngẩn đầu lên, sau đó hốt hoảng la to một tiếng thụt lùi về sau.
Nghiêm Thần buồn bực trong lòng. Bộ dạng của cô có kinh khủng đến vậy sao?
”Diệu.... Diệu vương?”
Hả?
Nghiêm Thần và bốn người còn lại giờ mới bắt đầu đưa mắt đánh giá đoàn người này.
Ở đối diện, từng tiếng 'Diệu vương' truyền đi xôn xao khắp mọi ngóc ngách của đoàn người.
”Tham kiếm Diệu vương!” Tập thể đồng thanh hô to.
??? Nghiêm Thần có thể khẳng định họ không phải con dân Đông Ly.
”Có gì đứng thẳng lên rồi nói.” Nghiêm Thần bất đắc dĩ lên tiếng.
”Thưa Diệu vương, bộ lạc Thiết Sa cách đây mười dặm cư trú ở ốc đảo Xanh. Xin cho phép chúng ta mang những người này về.”
”À...”
”Đa tạ Diệu vương!”
”Ừ...”
”Nhanh! Nhanh! Nhanh!”
Dưới sự chỉ huy của nữ nhân đi đầu, đoàn người nhanh chóng trói hết đám cướp bóc lại vác lên lưng lạc đà. Động tác nhanh gọn dứt khoát, thuần thục như đã làm đi làm lại cả trăm lần. Sau đó, xoay người bỏ chạy thục mạng!
“...”
Nơi sa mạc rộng lớn cũng chỉ còn những vết chân lạc đà và lớp khói bụi mịt mù xa xa chứng minh có người từng ở đây.
”Khụ khụ, thiếu chủ, hình như lúc nãy thuộc hạ nhìn thấy tộc huy của Vệ gia.”
Mặt của Nghiêm Thần lập tức đen lại như nhọ nồi. Đứng ở bên cạnh, Liễu Doanh Doanh kinh ngạc nhìn Nghiêm Thần.
”Nói vậy bài đăng 'Hoàng thất Đông Ly và Vệ gia - tình thù khó lý giải!' là thật sao? Muội đã làm gì để họ thấy muội còn hơn thấy cả hoàng đế của mình thế? Có phải giống như trong báo viết cái gì mà lóc xương, đốt mù mắt, ngũ mã phanh thây...”
”Tỷ nói thêm lời nào nữa là ta chôn tỷ xuống cát nóng ở đây đấy.” Nghiêm Thần thâm trầm đáp lại. Ánh mắt rợn người lúc này của cô làm Liễu Doanh Doanh run lên một cái.
Vệ gia! Xem ra thời gian qua bản thân chơi đùa có chút quá lố. Nếu không làm sao bọn họ lại nhìn bản thân cứ như chuột thấy mèo như vậy.
Haizz...
Mặc khác, đạo đức nghề nghiệp nhà báo ở Thương Khung còn cần phải được nâng cao.
Đoan Mộc Ẩn, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại!!!
--- ------ -------
Đoàn lịch luyện của Vệ gia.
”Haizzz, làm ta sợ hết cả hồn.” Nữ tử ngồi trên lưng lạc đà vỗ ngực vài cái thở ra nhẹ nhõm.
”Nhị trưởng lão, tiếp theo làm sao đây?”
”Còn trăng sao gì nữa. Nhanh chóng đưa tin về bổn gia nói Diệu vương đến rồi. Sau đó chúng ta tiếp tục trốn ở sa mạc này.”
”Là!”
”Giao nhiệm vụ cho bộ lạc Thiết Sa rồi chúng ta đến cao nguyên đá ở sa mạc lạnh đi.” Nhị trưởng lão Vệ gia nhìn về phương xa lên tiếng.
”Ngài có cần liều mạng vậy không?” Một người đi bên cạnh than thở.
”Chứ chẳng lẽ các ngươi muốn chờ người của Thất Sát đến đem chúng ta quăng vào ổ bò cạp chơi đùa tiếp sao? Hay các ngươi muốn ngủ cùng với rắn vẫn là thích bị chôn trong cát ngắm mặt trời ở sa mạc này?”