Lâm Nhất biết rằng ảo giác bên mấy người Nhiễm Văn Ninh đã kết thúc, nhưng ảo giác "Linh thị" ở nơi này của cậu ta vẫn chưa kết thúc, nó vẫn duy trì sự hiếu kì với cậu ta như trước.
Lâm Nhất không có ý định tiếp xúc với nó.
Đẳng cấp của "Linh thị" rất khó lợi dụng, vì vậy nên cậu ta cũng không muốn trả lời nó.
Cô gái kia nhìn cậu ta một hồi lâu, cuối cùng mới nhận ra đây vốn là một ý thức mà bản thân mình khó chạm đến được, tuy nó nhìn người nọ chăm chú, nhưng vẫn không nhìn được đến nơi nào sâu xa hơn.
I cant see you.
Ảo giác rốt cuộc cũng biến mất.
Lâm Nhất nhìn Nhiễm Văn Ninh đang thảo luận với mấy người Trì Thác về chuyện chủ mộng cảnh rốt cuộc có ý thức hay không, cảm thấy mục đích vào mộng của họ hơi bị lệch đi rồi, vậy nên cậu ta xen mồm nói một câu:
"Nó chỉ lợi dụng ý thức còn lại của người phụ nữ kia thôi, hơn nữa, khái niệm đó là của các anh nên chỉ có mình các anh có thể sử dụng như vậy."
Nhiễm Văn Ninh phản bác: "Nhưng nếu nó có thể lợi dụng người ta thì rõ ràng nó có suy nghĩ của riêng nó mà."
"Anh nói có thì là có." Lâm Nhất chẳng muốn tranh luận.
Trì Thác đứng một bên suy nghĩ, sau đó hỏi người khác: "Người vào trong mộng đều sẽ nhận được tin tức bị nhìn chăm chú, mấy cậu có nghĩ đến chuyện nó đang nhìn cái gì không?"
"Nhìn chúng ta sau này phải làm cái gì à?" Nhiễm Văn Ninh đoán.
Kim Chanh ngồi trên ghế dài, bắt chéo chân, sau đó nói với mọi người: "Tôi cảm thấy là tất cả mọi thứ.
Những người nắm giữ linh thị kia, tất cả những năng lực biến dị của họ, cùng với càng nhiều thứ nữa, chính là những thứ mà cái mộng cảnh này có thể nhìn chăm chú vào."
Khái niệm "Nhìn chăm chú" này không thể định nghĩa, đúng thật là một năng lực mà chỉ có con mắt của Thượng Đế mới có thể nắm được trong tay.
Nhà thờ này rất nhỏ.
Sau khi tra xét toàn bộ gian nhà, họ cảm thấy không có gì đặc biệt, đành lên đường rời đi.
Sau khi Trì Thác đẩy cửa, mọi người trông thấy cánh rừng bên ngoài đã dày đến không thể thấy rõ ba mét trước mắt.
Vì cửa nhà thờ được mở ra, những chùm sương kia còn đang thong thả bay vào nhà thờ.
Trì Thác biết có gì đó không đúng, bèn mở linh thị, nhưng không nhìn thấy bất kì ý thức nào khác ở xung quanh.
Anh lấy ra một "Người tí hon chạy trốn", ném nó vào trong sương mù, kẻ tí hon kia được thả, phóng đi rất nhanh.
Linh thị của anh tập trung vào kẻ tí hon nọ.
Đúng lí ra thì anh sẽ không mất dấu nó, nhưng ý thức của con slime kia chưa chạy đi được mấy mét đã biến mất tăm mất tích.
Nguyên nhân dẫn đến tình huống như thế này chỉ có hai mà thôi.
"Linh thị của tôi mất dấu kẻ tí hon.
Hoặc là nó bị tiêu diệt hoàn toàn, hoặc là nó đã vào một tầng khác của mộng cảnh, rất có khả năng chuyện này rơi vào trường hợp thứ hai."
Nhiễm Văn Ninh nhìn thấy màn sương này còn đang dày lên, rõ ràng lúc họ mới đi vào mộng, sương mù cũng không dày như thế.
Trì Thác ra hiệu cho họ lui về sau một chút, cụ hiện cây súng lục anh hay sử dụng, nã một phát súng vào trong sương mù.
Chịu tác động từ năng lực, ý thức của anh mạnh mẽ sinh sôi nảy nở trong màn sương dày đặc, nhưng những ánh sáng kia rất nhanh đã bị nuốt chửng, sau đó biến mất.
Kim Chanh biết Trì Thác đã làm việc gì đó, bèn cau mày hỏi anh: "Sao rồi? Là tầng khác?"
Trì Thác nhắm hai mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, anh hơi mệt mỏi trả lời: "Ý thức của tôi phân nhánh đi rất nhiều nơi, trong đám sương mù kia không chỉ có một tầng của mộng cảnh, chúng nó chồng chồng lên nhau, trong đó có một tầng rất mạnh, sau khi năng lực của tôi đi ngang qua nơi ấy, trị số tinh thần lực của tôi bị rớt khá nhiều."
"Đi nơi nào giờ?" Lâm Nhất hỏi ba người còn lại.
Kim Chanh chống nạnh, thật lòng nói: "Anh bạn nhỏ, mấy lúc này tốt nhất là mình nên rời khỏi mộng cảnh."
Lâm Nhất liếc mắt đánh giá Kim Chanh một cái, "Nếu chị là cấp tông đồ thì đi mở đường đi chứ."
Khóe miệng Kim Chanh giật một cái, cảm thấy hơi bị nóng nảy, bèn quay đầu hỏi Trì Thác: "Hồi nãy cậu rớt bao nhiêu trị số tinh thần lực?"
"Cỡ ."
Lần này, đến lượt khóe miệng của Nhiễm Văn Ninh giật một cái, cậu nhấc tay nhanh nhanh nói: "Cái trị số như này tôi chịu không nổi đâu."
Trì Thác giải thích một chút: "Hồi nãy tôi có hơi quá tay, đã đụng đến rất nhiều thứ, vậy nên trị số mới rớt khá là nhiều.
Nhưng cự li xa như thế lại còn có thể phản hồi về đây, đúng thật là nó có hơi bị phiền phức, hẳn là một sinh vật cao cấp trong mộng."
Lâm Nhất không quan tâm lời nói của Nhiễm Văn Ninh, cậu ta hỏi cậu: "Anh dùng bùa hộ mệnh là được rồi, không phải còn một lần à?"
Nhiễm Văn Ninh rất muốn nói đây là cái quần lót cuối cùng của cậu, cởi ra xong thì không còn lại gì nữa.
Thế nhưng nhiệm vụ lần này của họ chỉ là đi tìm ý thức của chị đội trưởng thôi, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình không nên cản trở cả đội, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà gật đầu xuôi theo.
Kim Chanh vì tức tối nên đành đi phía trước, khí thế hung dữ xung phong mở đường.
Trì Thác đi cuối hàng vì muốn đảm bảo an toàn cho toàn đội.
Hàng giữa lần lượt là Lâm Nhất và Nhiễm Văn Ninh.
Thế nhưng chỉ vừa mới ra khỏi nhà thờ chưa được bao lâu, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy có một vấn đề khá lớn.
Lúc bắt đầu, cậu còn có thể cảm thấy đồng đội bên cạnh mình, nhưng dần dần, đừng nói đồng đội, ngay cả cánh tay hay bước chân của mình mà cậu cũng không thể thấy rõ.
Nhiễm Văn Ninh không biết tay mình đã đâm vào thứ gì trong sương mù, cảm giác ấy hệt như đã vói tay vào hư vô, không bắt được bất kì thứ gì cả.
Cậu đột nhiên cảm thấy dường như trong đám sương này, chỉ có một mình cậu.
Nhiễm Văn Ninh bối rối, tinh thần lực cũng thuận thế giảm xuống.
Cậu run lập cập, vươn tay ra, muốn sờ soạng người phía trước, sau đó, tay phải đang duỗi ra của cậu đột nhiên bị người khác bắt được.
Cái tay kia rất dài và nhỏ, Nhiễm Văn Ninh có một loại cảm giác rất quen thuộc.
Là Lâm Nhất sao.
Nhiễm Văn Ninh thẳng thắn vươn tay trái ra phía sau, muốn bắt lấy Trì Thác đang đi sau mình.
"Trì Thác, anh nắm tay tôi một cái."
Nhiễm Văn Ninh có hướng mặt về phía sau rồi gọi một tiếng, nhưng giọng của Trì Thác lại không truyền lại.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy đáy lòng mình căng thẳng.
"Lâm Nhất, Trì Thác không đáp lại, có phải anh ta biến mất rồi không?"
Nhiễm Văn Ninh hướng mặt về phía trước hỏi Lâm Nhất, nhưng giọng nói của Lâm Nhất cũng không truyền lại đây.
Tay phải của Nhiễm Văn Ninh đột nhiên túa ra mồ hôi lạnh, cái tay trước mặt cậu hiện giờ khiến cậu cảm thấy không được an toàn.
Cậu thử siết chặt cái tay dài nhỏ kia.
Cái tay kia cảm nhận được Nhiễm Văn Ninh, cũng siết chặt lại tay cậu để đáp lại.
Sau đó, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy ngón út của Lâm Nhất động đậy, cậu ta dùng nó để viết viết gì đó trên cổ tay cậu.
Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp suy nghĩ Lâm Nhất viết gì trên tay mình, màn sương dày này lại đột nhiên mỏng đi.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình hệt như một vị diễn viên vừa bước ra khỏi băng khô trên sàn nhảy vậy.
Người cầm lấy tay Nhiễm Văn Ninh đúng thật là Lâm Nhất.
Nét mặt của Lâm Nhất rất cạn lời, một cái tay của cậu ta hiện đang bị Kim Chanh kéo lấy.
Kim Chanh nhìn xung quanh một chút, sau đó quay người lại nói với hai người "Ánh sáng": "Tôi cảm thấy màn sương này là một hình thức phân chia số tầng của mộng cảnh.
Loại hình thức này rất dễ khiến mọi người tách ra, cho nên tốt nhất vẫn là nắm tay nhau."
Nhiễm Văn Ninh nói với Lâm Nhất: "Mới nãy tôi có gọi cậu, cậu cũng không thèm đáp lại."
"Tôi không nghe thấy." Lâm Nhất nói.
"Đúng rồi, tôi không nắm được tay Trì Thác, cũng không nghe thấy ổng nói gì." Nhiễm Văn Ninh vội vàng quay đầu lại muốn tìm Trì Thác, nhưng màn sương kia khiến cậu cảm thấy rất quái dị.
Mấy người họ chờ trong chốc lát, một bóng người quen thuộc mới chui ra khỏi màn sương nọ.
Trì Thác trông thấy nét mặt của Nhiễm Văn Ninh không tốt lắm, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Nhiễm Văn Ninh đáp lời anh: "Tụi tôi tưởng anh tách khỏi hàng rồi."
Trì Thác cười một cái: "Tôi không sao." Sau đó, anh đi ngang qua Nhiễm Văn Ninh, đi đến chỗ hai người khác.
Nhiễm Văn Ninh sửng sốt một chút, cậu luôn cảm thấy là lạ, bèn quay đầu lại nhìn Trì Thác.
Rõ ràng mọi thứ đều bình thường, nhưng vì sao cậu lại cảm thấy hơi sợ hãi.
Thật ra thì, chỗ lợi hại nhất của người trong nghề như bọn họ chính là giác quan thứ sáu.
Tính ra thì Nhiễm Văn Ninh còn quên mất một chuyện, cậu đến bên cạnh Lâm Nhất, hỏi cậu ta: "Cậu vừa mới viết cái gì vậy?"
Lâm Nhất liếc mắt nhìn cậu: "Không có gì cả, tôi muốn anh cẩn thận một chút." Sau đó, Lâm Nhất xoay người lại, thảo luận với mấy người Trì Thác.
Nhiễm Văn Ninh ngây ra tại chỗ, vì sao đồng đội cậu đều ở cạnh cậu nhưng cậu lại cảm thấy càng ngày càng sợ hãi, tinh thần lực của cậu cũng đang thay đổi, quan trọng nhất là..., cậu còn không thể nói được vì sao.
Cậu cúi đầu, không tham gia thảo luận mà liên tục hồi tưởng xúc cảm lúc nãy, sau đó tự mình dùng ngón trỏ để vẽ lại theo dấu vết.
Nhiễm Văn Ninh vẽ vẽ rất lâu rồi mới phát hiện, lúc nãy Lâm Nhất không viết chữ trên tay cậu, mà lại vẽ ra một con mắt.
Con mắt này trông khá lạ lẫm; Lâm Nhất vẽ một đường dọc thẳng xuống con ngươi, cắt ngang ra cả phía ngoài của nó.
Là sao? Ý là để mình cẩn thận một chút à?
"Lâm Nhất, cậu vẽ lại cái hình trên tay tôi lúc nãy đi, tôi có hơi không hiểu." Nhiễm Văn Ninh vỗ vỗ vai Lâm Nhất.
Lâm Nhất lại hờ hững đáp: "Nếu đã không có chuyện gì rồi thì anh để ý làm chi."
"Tôi cảm thấy không yên tâm lắm, cậu vẽ lại một lần thôi mà."
Lâm Nhất không chịu được Nhiễm Văn Ninh nài nỉ, bèn kéo tay cậu qua, vươn ngón tay chấm một cái trên lòng bàn tay Nhiễm Văn Ninh, sau đó nói với cậu: "Tôi quên mất hồi nãy mình vẽ gì rồi."
Nhiễm Văn Ninh nói với cậu ta: "Hồi nãy tôi chả biết cậu đang vẽ cái gì cả, nó trông khá giống một con mắt."
Sau khi nghe Nhiễm Văn Ninh nói câu này xong, Lâm Nhất dừng lại trước mặt cậu rất lâu, mãi sau một lát, cậu ta mới bóng gió nói với cậu: "Nếu anh đã biết nó là con mắt rồi thì tôi cũng chẳng cần vẽ lại làm gì." Lâm Nhất buông tay Nhiễm Văn Ninh ra, không nói chuyện với cậu nữa.
Nhiễm Văn Ninh lui về sau hai bước, cậu nhìn ba người trước mắt mình, rốt cuộc cũng nhận ra được chỗ quái lạ.
Cậu không hiểu quá rõ Kim Chanh, cho nên cũng không nhìn ra được có chỗ nào không hợp lí.
Vì chuyện của mộng cảnh và chị gái, đã rất lâu rồi cậu chưa từng thấy Trì Thác cười, mà ban nãy, lúc Nhiễm Văn Ninh lo cho anh nên có hỏi thăm một chút, Trì Thác lại cười rất dễ dàng.
Còn Lâm Nhất, cậu ta sẽ rất ít khi làm mấy chuyện vớ vẩn, nếu có vẽ thứ gì trong màn sương, đấy chắc chắn sẽ là một thứ gì đó rất có ý nghĩa, nhưng Lâm Nhất ban nãy vẫn đang cố xem nhẹ việc kia.
Mà nội dung thảo luận của mấy người nọ lại luôn mãi xoay quanh một vấn đề, lượng tin tức trong lời họ rất ít, nhưng số lần lặp lại rất nhiều.
Nhiễm Văn Ninh hiện đang ở trong một tòa nhà, cửa sổ của nó được xây rất cao so với mặt đất khiến bên trong này rất âm u, không thể nhìn rõ xung quanh.
Cậu sờ sờ mặt đất một chút, tìm được một cục đá sắc nhọn, nhưng vừa nghĩ đến thương tổn từ mộng cảnh sẽ khiến người hóa sương trắng, cậu lại thả nó lại trên đất.
Nhiễm Văn Ninh hạ quyết tâm, cắn nát ngón tay mình, vì chịu đúng tổn thương từ bản thân mình nên ngón tay cậu ứa ra máu tươi ngay lập tức.
Nhiễm Văn Ninh dùng ngón tay mình để vẽ lại hình vẽ ban nãy trong lòng bàn tay: Một con mắt, có một đường dọc xuống, cắt con ngươi ra làm đôi.
Cậu thả tay xuống đặt xuôi theo người mình, cẩn thận hướng con mắt trên tay mình về phía ba người trước mặt, nhưng lại không thấy có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Không có chuyện gì à? Trái tim của Nhiễm Văn Ninh hiện giờ đang nhảy bình bịch trong lồng ngực, cậu nghi ngờ rằng những đồng đội trước mắt mình không phải là con người.
Cố nhớ nào cố nhớ nào, có chỗ nào không đúng đây? Lâm Nhất ban nãy không muốn giúp cậu vẽ mắt...!Không lẽ là do như vậy?
Nhiễm Văn Ninh nhẹ nhàng đi về phía trước, vỗ vai Lâm Nhất bằng cái tay kia, hỏi cậu ta: "Mấy cậu thảo luận như nào rồi?" Sau khi Nhiễm Văn Ninh buông tay ra, vết máu kia đã dính vào người Lâm Nhất.
Thế nhưng, chuyện xảy ra lúc sau lại hoàn toàn vượt ngoài ý muốn của Nhiễm Văn Ninh.
Một giây sau đó, cậu trông thấy được bản thân mình, hơn nữa tầm mắt của cậu lúc này cũng rất thấp, chỉ có thể nhìn được vai mình.
Sau đó, tầm mắt của cậu lại run run thay đổi, dịch chuyển, cậu lại trông thấy Trì Thác ở tầm mắt thấp ban nãy.
Nhưng đấy không phải là Trì Thác, thay vào đó, Nhiễm Văn Ninh lại trông thấy một bức tượng đá hệt như thứ được đặt trong phòng thi vẽ tả thực hồi cậu còn đi thi đại học đang trò chuyện với một phiên bản khác của cậu.
Nó cũng không nói tiếng người, chỉ thấp giọng phát ra một đơn âm đơn giản vô cùng, hệt như người câm, chỉ phát ra được một âm tiết "A".
Đột nhiên, tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh lại quay về trên người mình.
Cậu hoảng sợ thở hổn hển, không rõ mình rơi vào tầng này của mộng cảnh từ khi nào, cũng may cậu không tin chúng nó, nếu không thì đã sớm lạc lối đến mức độ nào rồi.
Nhưng sau khi tầm mắt cậu quay về, những sinh vật kia lại một lần nữa biến thành dáng vẻ đồng đội của cậu.
Nếu đã là kẻ địch, cậu cũng không cần khách sáo làm gì.
Nhiễm Văn Ninh chạy đến bên tường, đập hình vẽ vào trên ấy.
Một giây sau, tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh lại hòa làm một với bức tường, lần này, cậu mới xem như là thấy rõ bộ dạng của ba người kia.
Chúng là ba pho tượng đá cũ nát, trông rất cổ điển, hệt như phong cách của bức tượng Venus không tay vậy.
Chất liệu làm nên bọn chúng dường như không phải đá, nhưng cũng không hoàn toàn không có tính dẻo dai.
Tuy trong tầm mắt giả ban nãy của cậu, chúng trông hệt như đang cử động như người bình thường, nhưng sau khi cậu thay một tầm mắt khác, cậu lại phát hiện tốc độ chuyển động của chúng quá chậm, hệt như đang dùng G xem video vậy.
Lần thứ hai cậu quay về tầm mắt của mình, Nhiễm Văn Ninh lạnh giọng nói với chúng nó: "Ta thấy rõ các ngươi."
Ba "người" kia nghe được lời của Nhiễm Văn Ninh, cảm thấy kì lạ.
Kim Chanh nghi ngờ hỏi cậu: "Cậu đang nói gì đấy, tụi tôi vẫn luôn như thế mà."
"Rõ ràng các ngươi đã giả làm đồng đội của ta, cái đám sinh vật này." Nhiễm Văn Ninh vươn tay ra, muốn thả ra công kích ý thức.
"Trì Thác" nhìn thấy vết máu trên vai "Lâm Nhất", đột nhiên như vỡ lẽ ra chuyện gì, nó bèn nói với cậu: "Vốn là như thế mà.
Cậu đang tự biên tự diễn, chúng tôi cũng không có nói gì cả."
Nhiễm Văn Ninh đã tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Ba sinh vật kia không tiếp tục nói nữa.
Vào lúc này, nơi xa xa lại có tiếng bước chân.
Nhiễm Văn Ninh tăng năng lực nhận biết, nhìn về phía bên kia, kết quả là, cậu trông thấy Giang Tuyết Đào đang bước đến đây.
"Giang Tuyết Đào" liếc nhìn hình vẽ con mắt trên người "Lâm Nhất", nói với cậu: "Cậu tưởng tượng tôi thành ai?"
Lúc này, tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh là , sau khi cậu nghe xong câu này, trị số tinh thần lực của cậu lại vèo một cái rơi xuống .
Đáng sợ nhất không phải chuyện sinh vật trong mộng biến thành đồng đội mình, mà là lúc sinh vật trong mộng hỏi ngược lại cậu rằng cậu đã nhìn thấy gì trên người nó.
Trong tầm mắt lúc nãy, Nhiễm Văn Ninh rõ ràng nhìn thấy một đống tượng đá đang khản cổ kêu gào.
"Giang Tuyết Đào" nói tiếp: "Ta nghĩ cậu sẽ muốn nhìn những thứ này."
Lúc ấy, đầu Nhiễm Văn Ninh trở nên đau nhói, những bức tượng này biến thành những hình dạng khó nói như vậy là do bản thân cậu sao? Vì cậu muốn thấy đồng đội xung quanh mình đúng không? Hơn nữa, vì sao, vì sao bọn chúng lại có thể trò chuyện cùng cậu?
Đây không phải bất kì một sinh vật trong mộng nào cả!
"Ngươi là thứ gì?" Toàn thân Nhiễm Văn Ninh rét run, cậu nhìn chăm chú vào "Giang Tuyết Đào" trước mặt mình, hỏi một câu như vậy.
"Giang Tuyết Đào" suy nghĩ một chút, nhưng nó còn chưa nói xong, những "người" kia lại bắt đầu biến dạng trong tầm mắt Nhiễm Văn Ninh, cuối cùng, cậu chỉ nghe được một câu: "Dù sao ngươi cũng không muốn nhìn."
Sau khi hồi thần, Nhiễm Văn Ninh mới trông thấy mình cũng không dựa vào tường, mà lại đang nằm trên một đống vật liệu bằng đá.
Sau khi ngồi dậy, cậu còn kéo đi một miếng vải trắng.
Dưới miếng vải nọ là ba pho tượng bằng đá kia, chúng là ba "người" mà Nhiễm Văn Ninh nhìn thấy ban nãy, nhưng lúc này chúng chỉ là ba pho tượng bình thường mà thôi, không mang theo bất kì hình thù quái dị nào.
Cậu vội vàng nhảy khỏi đám tượng này, sau đó mới thấy bản thân hiện đang ở trong một kho để đồ, nơi này chất đầy tượng đá, có tượng đã được hoàn thành, cũng có tượng còn đang được đẽo dang dở.
Cậu có nhận ra được vài bức tượng thường thường được dùng để trưng bày trên cung Thánh, ví dụ như tượng Đức Mẹ Maria.
Nhiễm Văn Ninh nhớ lại cái người "Giang Tuyết Đào" mà cậu gặp lúc cuối cùng, nhưng trừ ba pho tượng đá kia, Nhiễm Văn Ninh cũng không tìm được bức tượng thứ tư nào bên cạnh mình.
Cậu cố gắng khiến tinh thần lực của mình bình ổn trở lại, "Linh thị" của cái mộng cảnh này thật sự khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì nó là một sự pha trộn giữa logic và thực tiễn, người ta cũng không thể thật sự phủ định sự tồn tại của nó..