Chương : Con mắt của Thượng Đế, bốn.
"Tôi cảm thấy có mấy lúc đi thăm dò mộng cảnh, con người ta cần phải sáng tạo một chút." Trì Thác gật gật đầu, cảm thấy có thể thử ý kiến này xem sao.
"Vậy mấy cậu nhanh nhanh thống nhất một hình ảnh đi thôi." Kim Chanh còn đang ráng ra sức cản ngăn sinh vật kia.
Cái này quá đơn giản, Nhiễm Văn Ninh đề nghị thử một con thỏ nhỏ hay một con kiến nhỏ xem sao, nhưng kết quả là, họ vẫn thất bại, con quái vật kia vẫn giữ nguyên hình thù quái dị của nó.
Lâm Nhất thở dài, đề nghị: "Nơi này có nhiều tượng và tranh hình người, tôi cảm thấy dùng hình ảnh của một người sẽ có cơ hội thành công cao hơn đấy."
Nhưng thống nhất dáng vẻ lại trở thành một việc khó khăn.
Tính ra nếu như họ lấy đại tên người nào đó, trong số đó sẽ luôn có những người mà bốn người họ không quen không biết, vậy nên họ quyết định sử dụng hình ảnh của một người có mặt tại đây.
Chuyện này cũng có một gút mắc, ấn tượng của anh đối với người kia ra sao cũng sẽ ảnh hưởng khá lớn đến hình ảnh cuối cùng của sinh vật trong mộng.
Không thể dùng Trì Thác và Kim Chanh được, hai người này đều là người cấp tông đồ, hình ảnh cuối cùng của sinh vật nọ có thể sẽ khó khăn hơn bây giờ rất nhiều.
Còn Lâm Nhất, đây cũng không thể được, cậu ta quá thần bí, lỡ đâu dính chấu thêm vài năng lực chả hiểu đến từ đâu nữa thì cả bọn chắc phải trực tiếp tỉnh dậy luôn.
Vì vậy, ba người họ đều nhìn Nhiễm Văn Ninh.
Tên này hiện giờ vẫn chưa có năng lực đặc biệt gì, tinh thần lực cũng không cao, là một ứng cử viên rất sáng giá.
Trì Thác và Kim Chanh cảm thấy khá khó xử, nếu chốc nữa cả bọn phải xuống tay với khuôn mặt ấy của Nhiễm Văn Ninh, bọn họ hẳn sẽ cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tàn phá rất rất nhiều.
Cuối cùng, vẫn chỉ có mình Lâm Nhất dám thảy ra một câu, "Anh cũng bị đánh lâu thế rồi mà, vậy cho suông."
What?
Khóe miệng Nhiễm Văn Ninh co giật liên hồi, cậu còn chưa nói được một câu nào thì chuyện đã định luôn rồi.
Thật ra tôi cũng chả có muốn vả mặt bản thân mình đâu, có được chưa.
Nhưng ý kiến này lại vân xuất phát từ Nhiễm Văn Ninh, hơn nữa Kim Chanh đã kiên trì khá là lâu rồi, bà chị trông như sắp nổi khùng tới nơi.
Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể nói: "Dùng thì dùng đi thôi, kết thúc sớm chừng nào hay chừng ấy."
Tất cả mọi người ở đây đều là dân lão làng trong lĩnh vực ý thức.
Rất nhanh sau đó, sinh vật kia lại thật sự thay đổi, theo sự biến hóa của nó, toàn bộ giáo đường cũng vang lên tiếng ca, đó là một loạt các âm điệu hợp xướng nghe rất kì ảo và huyền bí.
Hai pho tượng đá ở hai bên của sinh vật kia cũng mở miệng, trông như đang ca hát.
Những thiên sứ nhỏ trong bức bích họa trên mái vòm xa xa kia cũng bắt đầu bay múa.
Tình trạng này vừa xuất hiện, Kim Chanh và Trì Thác lập tức hiểu được: Cái thứ sinh vật này thế mà lại có ba giai đoạn biến hóa.
Giai đoạn thứ nhất, họ phải đánh thức nó.
Trong giai đoạn này, hai vị đội trưởng đã tiêu phí rất nhiều tinh thần lực.
Giai đoạn thứ hai, đám lâu la xung quanh và bọn họ cùng hợp sức, tạo ra một "nó" giả.
Giai đoạn thứ ba, khi bọn họ nhìn xuyên được chân tướng mọi việc, sinh vật trong mộng này mới thật sự giáng lâm.
Sinh vật vốn đã bị Kim Chanh đánh cho nhừ tử lại từ từ tan ra, hóa thành một màn sương màu tím than, chúng tụ tập, bay về một nơi trên điện thờ, một lần nữa hóa thành hình dạng con người.
Chỉ nhìn bóng lưng của nó, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy mặt mình nóng y chang như bị thảy vào lò thiêu.
Nó thế mà lại mặc trang phục nữ tu?
Đừng mà! Cái mộng cảnh này không có như vậy được! Là ai, là tên ngu ngốc nào đã thảy thêm cho nó cái thiết lập giả nữ này thế!
A! Nó xoay người lại! Hai mươi năm uy phong lẫy lừng của anh đây trời ơi!
Sau khi sinh vật đã giáng lâm lần thứ hai xoay người lại, tuy nhạc nền hợp xướng vẫn đang không ngừng réo rắt bên tai bọn họ, nhưng cả một nơi rộng lớn như thế này lại rơi vào một loại trạng thái yên tĩnh rất quỷ dị.
Có ai rao bán đôi mắt nào chưa nhìn qua cái tình cảnh này không, đắt mấy tôi cũng mua cho bằng được!
Nói sao đây nhỉ.
Nhiễm Văn Ninh không biết cậu nên vui hay nên buồn, nó đúng thật không phải cậu, tuy nó dùng khuôn mặt của cậu nhưng nó cũng đã sửa cả giới tính lại luôn rồi, bây giờ nó trông giống em gái song sinh của Nhiễm Văn Ninh hơn.
Hơn nữa lại có một chuyện ngoài ý muốn, nó thế mà lại rất đẹp mắt, khá giống mẹ Ninh Hiểu của cậu, nhưng thần thái của nó lại hơi đặc biệt hơn mẹ một chút, dù sao cũng là một thứ chuyên chui rúc trong mộng mà.
Nó giữ lại một mái tóc đen huyền, tuy rõ ràng có một khuôn mặt của người Châu Á, màu da của nó lại rất trắng, đôi mắt lại mang theo một chút xanh biếc.
Kim Chanh đứng bên cạnh Trì Thác, vỗ vai Trì Thác một cái, sau đó mới nhìn Nhiễm Văn Ninh: "Nếu như cậu là nữ thì tốt rồi, Trì Thác nhà chúng tôi giao vào tay cậu là chắc cú."
Ha ha ha...!
Trì Thác cũng liếc Nhiễm Văn Ninh: "Bây giờ cậu hối hận chưa?"
Ha ha ha...!
Vì vậy, là cái tên hồ đồ nào đã thêm cái thiết lập này cho nó? Biểu hiện của Trì Thác và Kim Chanh rõ ràng không giống như người đã làm việc này, chẳng lẽ là Lâm Nhất?
Nhiễm Văn Ninh nhìn Lâm Nhất, sau đó nhận ra cậu ta cũng đang ngó ngó cái thứ sinh vật kia, nét mặt cậu ta cũng không có loại biểu cảm kiểu như đang cười nhạo trên sự đau khổ của người khác.
Nhìn xong, cậu ta chỉ thấp giọng thảy ra hai chữ: Bị khùng.
Ha ha ha...!Vì vậy, nó chả có liên quan đến đồng đội cậu, đơn giản chỉ là do "Linh thị" làm ra thôi sao? Không được, tuy cái này không phải lửa xém đến mông, nhưng nó cũng đã là một đốm lửa to chình ình rồi đấy.
Nhiễm Văn Ninh xắn tay áo, định bụng giải quyết nó nhanh nhanh chút, nhưng Lâm Nhất còn nhanh hơn cậu, cậu ta bước lên phía trước.
"Ngươi nói chuyện được không?" Lâm Nhất nhìn thẳng vào "Nhiễm Văn Ninh" bản nữ, hỏi nó như vậy.
Vị nữ tu kia đơ mặt nhìn Lâm Nhất, cuối cùng chỉ nở một nụ cười.
Kim Chanh không ngờ được lần này vào đây lại có thể gặp được một chuyện hi hữu như thế, người ta vốn không thể trò chuyện thật sự cùng với các sinh vật trong mộng cảnh, cô cũng không thể trò chuyện cùng chủ mộng cảnh của mình.
Cho dù Kim Chanh có là tông đồ của nó, cô cũng chỉ có thể sử dụng năng lực mạnh mẽ hơn một chút mà thôi.
Còn mộng cảnh của Trì Thác lại không được ghi lại trên danh sách, đương nhiên rất có thể là do bị bên trên giấu đi mất.
Trì Thác trông thấy nữ tu kia nở nụ cười, nhíu mày, thầm nghĩ rằng mình không nên vào càng sâu trong cái mộng cảnh này nữa.
Nếu như nó có thể trò chuyện được đến mức độ này, đẳng cấp của nó đã rất cao.
Vì "Con mắt của Thượng Đế" có đẳng cấp cao đến như thế này, nếu chủ mộng cảnh của nó mà thật sự tỏ ra hứng thú với bọn họ, tất cả mọi người ở trong này đều sẽ không tỉnh lại được nữa.
Hơn nữa Trì Thác cũng hơi lo lắng rằng cái mộng cảnh này đã chú ý đến bọn họ quá nhiều.
Lần sắp xếp này của Hạng Cảnh Trung còn có nguyên nhân khác hay sao?
Nhưng nữ tu nọ cuối cùng cũng không nói gì.
Nó chỉ vươn tay lên không trung, sau đó loại sương mù màu tím than nhàn nhạt mà mọi người từng thấy kia lại xuất hiện một lần nữa rồi tụ tập trên tay phải của nó, cuối cùng, chúng hóa thành một cái lưỡi hái.
Sinh vật nọ nhảy lên giữa không trung, sau đó chém lưỡi hái xuống đất, từ trong khe đất bị nó đánh nát kia, những tia lửa màu xanh tím lóe lên, bốc cháy âm u.
Rất nhanh sau đó, toàn bộ giáo đường đều bị chùm lửa màu xanh tím cháy hừng hực này bao phủ.
Nhiễm Văn Ninh nhìn mấy pho tượng xung quanh.
Sau khi mặt ngoài của mấy bức tượng gặp được loại lửa này, chúng hệt như đã bị nung chảy, sền sệt chảy xuống đất hệt như bùn lầy.
Sau khi tầng bùn lót ngoài hoàn toàn bị nung đến chảy xuống, thứ được thả vào bên trong các pho tượng này mới lộ mặt, đó là những cái xác đã khô quắt lại hệt như cái xác lúc đầu họ thấy trong nhà thờ.
Sau đó, toàn bộ giáo đường đã không còn bất kì vẻ đẹp thần thánh nào như lúc ban đầu nữa, mà lại trở nên đáng sợ vô cùng, hệt như chốn âm ti địa ngục.
Ngay cả bức bích họa trên mái vòm cũng được tạo thành từ vô số hỗn hợp gồm xác người và xác chết của các loài động vật, ví dụ như, thiên sứ lúc nãy được tạo thành từ một bộ xương người và một bộ khung xương của chim chóc.
Tất cả các thi thể này cũng bắt đầu rục rịch sống dậy.
Nhiễm Văn Ninh không thể nào nghĩ ra làm sao mà những ý thức này lại có thể cất lên những âm điệu hợp xướng hệt như ban nãy cho được, hiện giờ cậu chỉ có thể nghe được vô số tiếng gầm khàn khàn hỗn loạn mà thôi.
Đồng thời, ngọn lửa màu tím xanh kia cũng đang cháy rừng rực.
Nhiễm Văn Ninh không thấy lửa nóng, cũng không thấy nghẹt thở.
Khi ngọn lửa này rực cháy, nó còn phát ra rất nhiều tiếng vang leng keng.
Sau khi cỗ thi thể thứ nhất ngã xuống không một tiếng động, Nhiễm Văn Ninh mới bất tri bất giác nhận ra rằng chúng vốn dĩ là nguyên liệu tiếp sức cho ngọn lửa nọ, giúp nó tiếp tục bốc cháy.
Ở một bên khác, mấy người Trì Thác đã giao chiến với nữ tu kia, tốc độ của họ nhanh đến mơ hồ.
Trì Thác đã cố gắng hết sức để né tránh ngọn lửa kia, thế nhưng lưỡi hái của sinh vật này lại mang theo rất nhiều lửa, Trì Thác vẫn bất cẩn để nó sượt qua người mình một chút.
Trong nháy mắt khi ngọn lửa kia chạm phải mình, ý thức của anh lập tức chịu đựng một cơn đau đớn xuyên tim.
Hơn nữa, những đốm lửa nọ không mang tính thiêu đốt mà lại mang tính xuyên thấu.
Toàn bộ ý thức của người dính phải chúng đều cảm thấy hệt như đã bị chúng đâm xuyên qua vậy.
"Lực" của Kim Chanh căn bản cũng không có đất dụng võ, chỉ có thể tác dụng lên bản thân mình để đề cao tốc độ di chuyển và lực công kích.
Nữ tu nọ cũng không phải là một thực thể bình thường, nó không hề có khái niệm trọng lực, nó chính là "Linh thị", là nhìn chăm chú, nó đang nhìn trộm tất cả những thứ mà anh có.
Nhiễm Văn Ninh không chống đỡ được đám lửa này, một cánh tay của cậu đã bị nó bén phải.
Trong lúc bị đau đớn tra tấn, tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu giảm dần.
Cậu cảm thấy ngọn lửa này hệt như hàng ngàn, hàng vạn những người máy li ti chui vào ý thức của cậu, sau đó lục lọi loạn tùng phèo cả lên chỉ để tìm kiếm thứ ất ơ gì đó vậy.
Hơn nữa, cũng không biết vì sao, trong đầu Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu tua lại những chuyện lặt vặt khi xưa mà cậu vốn đã quên mất, những kí ức phủ bụi chôn sâu nơi tiềm thức kia thế mà lại bị đám lửa này càn quét đến nỗi phải chạy cả ra bên ngoài.
Những công ăn việc làm quay qua quay lại đã quên mất, những tháng ngày còn rong chơi lang bạt thời đại học, cho đến cấp ba, cấp hai, sau đó chuyển đến tiểu học, Nhiễm Văn Ninh lại nhớ đến khung cảnh lớp học thuở nọ.
Trong đau đớn, Nhiễm Văn Ninh nghĩ đến năng lực của "Linh thị", nghĩ đến chuyện có thể thừa dịp bị lửa đốt cháy để biết rõ tường tận những chuyện khi mình còn bé.
Nhưng đùng một cái, ngọn lửa màu xanh tím trên tay Nhiễm Văn Ninh lại tắt ngóm.
Keng! Trước mặt Nhiễm Văn Ninh đột nhiên lại có tiếng lưỡi dao rơi xuống đất, nữ tu rất giống Nhiễm Văn Ninh kia đang nhìn chằm chằm vào cậu với một đôi mắt xanh biếc.
Nhiễm Văn Ninh nhớ rõ mấy người Trì Thác vốn đang kiềm chân nó, vì sao trong nháy mắt nó đã chạy đến đây rồi.
Vì tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh không cao, có rất nhiều lúc Trì Thác và Kim Chanh là hai người đánh chủ lực, trị số thuyên giảm tinh thần lực của họ đã rất khó để nhắm chừng.
Thế nhưng lần này, nữ tu này lại trực tiếp xuất hiện trước mặt cậu.
Nó chống đầu lưỡi hái lên trán Nhiễm Văn Ninh, một giây sau, toàn thân cậu đều bốc cháy hừng hực.
"Nhiễm Văn Ninh!" Trì Thác nhìn không được, nã một phát đạn về phía sinh vật nọ, nhưng nữ tu kia lại trực tiếp ăn phải công kích.
Loạt công kích kia xuyên qua bên thân nó thành những tia sáng li ti, hệt như cánh động vật mọc trên người nó vậy.
Nhiễm Văn Ninh nằm trên đất nôn khan, cậu lúc này là một miếng cam bị người ta ăn xong rồi nhưng chưa được thảy vào trong máy ép nước.
Ý thức của cậu thật sự chẳng có cái gì đáng để nhìn...!Cậu suy yếu ngẩng đầu, nhìn về phía sinh vật kia.
Sắc màu xanh biếc sâu trong đôi mắt nó lạnh lẽo vô cùng.
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh bây giờ chỉ có , cũng may mấy đốm lửa trên người cậu cũng không tiếp tục cháy tiếp, toàn thân cậu lúc này chỉ còn lại mấy tia lửa nhỏ li ti.
Thế lửa hừng hực ở bốn phía giáo đường đã hạ nhỏ xuống tự bao giờ.
Sinh vật kia cất lưỡi hái đi, nói với Nhiễm Văn Ninh: "Ta nhìn không thấy tất cả."
Nhiễm Văn Ninh ngồi bệt trên đất, ngây người trong chốc lát, sau đó mới quay người lại nhìn xung quanh nhưng lại không thấy đồng đội mình đâu.
Giáo đường này vẫn còn một ít ánh lửa le lói, nhưng không nghiêm trọng như ban nãy.
Là ảo giác giống hồi còn ở nhà thờ sao?
Nhiễm Văn Ninh nhìn một "Nhiễm Văn Ninh" khác, cậu biết đây là một cơ hội rất hiếm có.
Tuy "Con mắt của Thượng Đế" là một mộng cảnh có thể đồng ý trò chuyện với người ta rất dễ dàng, nhưng rất nhiều lúc chỉ là từ một phía, nó chỉ đang biểu đạt một chút ít nghi vấn với những thứ mà năng lực của nó không thể chạm đến được mà thôi.
"Vì...!sao vậy?" Nhiễm Văn Ninh gắng gượng hết sức mới hộc ra được ba chữ này.
Sinh vật kia dừng lại để suy tư rất lâu, sau khi nó sắp xếp xong logic, phiên dịch xong ý thức các kiểu các kiểu, nó mới đáp lời Nhiễm Văn Ninh: "Bị niêm phong."
Sau đó, sinh vật này biến mất trước mặt Nhiễm Văn Ninh.
Lần này nó quay về bên bàn thờ, đồng đội của cậu cũng xuất hiện.
Ba người họ vội chạy đến cạnh Nhiễm Văn Ninh, phủi bớt mấy đốm lửa từ "Linh thị" trên người cậu.
Ngọn lửa trong giáo đường này đã hoàn toàn bị dập tắt.
Những xác chết từ ý thức xung quanh đã bị đốt đến tro cốt cũng không còn, trong không khí vẫn còn mấy hạt tròn trôi lơ lửng.
"Kết thúc rồi sao?" Nhiễm Văn Ninh thấy sinh vật nọ không có ý muốn đánh nhau nữa.
Trì Thác kéo cậu dậy, sau đó nói: "Là do nó không muốn đánh.
Mọi người đều nhìn thấy một vài ảo giác, nó biểu đạt ý như vậy."
Nữ tu bước đến phía dưới cánh cửa sổ hoa hồng nọ, sau đó giơ lên lưỡi hái của nó.
Một giây sau, song cửa sổ kia khôi phục tính chất vốn có của thủy tinh, nó bắt đầu phản xạ ánh nến và ánh sáng bên ngoài, trở nên lấp lánh rực rỡ.
Dưới song cửa sổ nọ, nữ tu ném lưỡi hái của nó vào trong một vòng tròn đầy hoa văn có bán kính mét.
Sau đó, cái lưỡi hái nọ đột nhiên chia thành hai cây kim một dài một ngắn, toàn bộ cả vòng tròn lúc này trông hệt như một cái đồng hồ bình thường.
Hai cây kim kia hợp với nhau tạo thành một góc có hình nón, trông giống như một lối vào trên mặt đồng hồ.
Nữ tu đứng ở ngay lối đi ấy, xoay người nhìn tất cả mọi người, sau đó biến mất.
Còn ảo giác lúc nãy, thật ra mỗi người họ đều nhìn thấy những thứ khác nhau.
Kim Chanh thấy nữ tu kia cất lưỡi hái, sau đó chỉ tay vào mặt mình, nói: "Ngươi có hai thứ."
Nét mặt của Kim Chanh lúc ấy trở nên không đúng lắm, cô nhìn sinh vật nọ, lạnh giọng đáp: "Không liên quan đến ngươi."
Giọng nói của nữ tu kia không mang chút cảm tình gì, nó đáp: "Ta nhìn chăm chú vào đấy."
Còn bên Trì Thác, nữ tu nọ cũng không cất lưỡi hái đi.
Nó cầm chắc lưỡi hái, hỏi Trì Thác: "Ngươi là vị kế tiếp?"
Trong ảo giác, hai người bọn họ đối mặt nhau rồi im lặng rất lâu, cũng không hề trò chuyện thêm.
Bên phía của Lâm Nhất, nữ tu còn chưa kịp mở miệng, Lâm Nhất đã ngắt ngang lời nó: "Ta không trả lời vấn đề của ngươi."
Nét mặt nữ tu kia vốn không hề có cảm xúc, nhưng sau đó nó lại nở một nụ cười kì quái: "Ta không cho đi."
"Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Ngươi là ai?"
Hiện giờ, độ khó của mộng cảnh đã gia tăng đến như vậy, theo lí thì họ phải ngưng thăm dò nó mới phải.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều đồng loạt đi đến trước song cửa sổ hoa hồng kia, sau đó đặt chân vào cánh cửa trắng xóa chứa đựng đầy rẫy hiểm nguy ấy..