Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm Tạ Lam Sơn đi gặp lão Đào chính là khi đội trưởng Tiểu Đào ở cục thành phố nhận được thông báo từ tỉnh, yêu cầu lập tức vây bắt Tạ Lam Sơn, một khi chống lại lệnh bắt giữ thì được phép bắn chết tại chỗ.
Đây là hành động cần đến súng lục, súng của cục thành phố được quản lý riêng nên đội trọng án phải tới kho thiết bị để được cấp súng.
Tiểu Lương đi theo Đào Long Dược tới kho lấy súng, không ngừng lẩm bẩm suốt dọc đường đi. Sau khi tốt nghiệp, cậu chàng vào làm việc tại cục thành phố, sau đó thì được chuyển đến tổ trọng án nhờ thành tích xuất sắc. Mặc dù cậu chàng đã từng phá các vụ án lớn như giết người và buôn bán ma t úy nhưng bình thường cũng không có nhiều cơ hội sử dụng súng. Lần gần đây nhất là hồi truy bắt Kiều Huy mấy tháng trước, nhưng dù sao thì đợt đó người họ phải đối đầu là một tên giết người hàng loạt bin thái tàn bạo. Vậy nên trước khi chạm vào súng thật, cậu chàng vẫn không tin lần bắt giữ này lại cần dùng đến súng lục, cậu chàng ngây người rồi quyết định hỏi Đào Long Dược: “Đội trưởng Đào, thế này là sao? Chẳng phải chúng ta đi mời đàn anh Tạ về thẩm vấn mà, sao lại dùng đến súng?”
“Cậu nghĩ tôi muốn mang súng chắc?” Mặt Đào Long Dược xanh mét như bôi thêm một lớp mực chàm, “Bên trên nói chống lại lệnh bắt giữ sẽ bị cảnh cáo, không nghe cảnh cáo thì bắn chết.”
“Hả? Bắn… bắn chết? Nhưng mà anh ấy đâu phải… kẻ giết người khốn nạn kia?” Tiểu Lương kinh hãi, xét từ góc độ pháp luật thì nếu một phạm nhân tử hình trốn thoát và chống lại lệnh bắt giữ thì bắn chết là chuyện đương nhiên. Nhưng suy cho cùng vẫn là chiến hữu đồng hành suốt ba năm trời, tuy hiện tại cảm tình của Tiểu Lương dành cho Tạ Lam Sơn hơi phức tạp nhưng cậu chàng cũng không muốn anh chết ngay trước mắt mình.
Dường như thấy Tiểu Lương quá phiền, Đào Long Dược nghiêm mặt nhíu mày không đáp một lời, chỉ đanh mặt nhét đạn vào súng. Súng lục Type có ngoại hình đẹp hơn Type đã lỗi thời rất nhiều, tiếng súng nổ cũng vang hơn và uy lực của đạn bắn cũng lớn hơn, tóm lại là rất phù hợp với cảnh sát chấp hành nhiệm vụ tuyến đầu. Đào Long Dược vẫn nhớ rõ cảm giác hưng phấn khi lần đầu có khẩu súng mới, anh hùng phải có vũ khí xứng tầm, không có Huyền Thiết Kiếm thì Dương Quá cũng chẳng ngầu như vậy. Nhưng hắn không bao giờ ngờ được lại có một ngày bản thân sẽ dùng khẩu súng này để nhắm thẳng vào người bạn nối khố Tạ Lam Sơn của mình.
Trên gác xép nhà cũ của nhà họ Đào, ánh đèn vàng vọt như phải dầm mưa, cả hai đều chìm trong cơn mưa rả rích này, tầm mắt mờ nhòe không rõ, tâm trạng cũng ẩm ướt và u ám theo.
Người cảnh sát hình sự già đứng thẳng lưng, đầu hơi ngẩng lên nhìn chàng trai một tay ông ta nuôi lớn. Đây là lần đầu tiên ông ta ý thức được đối phương đã là một người đàn ông trưởng thành, điển trai dũng mãnh, đường nét gương mặt rõ ràng cùng ánh mắt sắc sảo toát lên sức mạnh phi thường.
Một lát sau, Đào Quân thở dài, bước từng bước về phía Tạ Lam Sơn rồi bình thản gật đầu với anh: “Từ năm ấy tôi đã biết rồi sẽ có một ngày cậu đến hỏi tôi.”
Thế này là thừa nhận à? Tạ Lam Sơn kinh hãi không thôi, anh vốn đã chuẩn bị tâm lý ông ta sẽ liều chết không nhận.
Mặc dù lòng đau nhói như bị ong đốt, nhưng vì mối nghi ngờ đã tồn tại từ lâu nên Tạ Lam Sơn vẫn kiềm chế để bản thân không gục ngã. Anh không giấu giếm nữa mà hỏi thẳng: “Vậy nên chú chính là Môn Đồ?”
Đào Quân lắc đầu, con ngươi già nua đục ngầu nhìn anh đầy chân thành: “Không, tôi không phải Môn Đồ.”
Tạ Lam Sơn nheo mắt không tin, anh lại hỏi: “Chẳng nhẽ là Lưu Diễm Ba?”
Đào Quân lại lắc đầu: “Cũng không phải lão Lưu.”
“Vậy thì còn có thể là ai?” Suy nghĩ của Tạ Lam Sơn bỗng tắc nghẽn, mãi lâu sau mới ngộ ra, anh kinh hãi mở to mắt, lời nói ra cũng lộn xộn, “Chú, chú… Ý chú là… ý chú là ba tôi?”
Đào Quân lại thở dài rồi thẳng thắn thừa nhận: “Lão Tạ chính là Môn Đồ, năm ấy tôi chính là người đã bắn một phát súng vào lưng cậu ấy.”
“Chú lừa tôi!” Kịch bản hoàn toàn khác xa tưởng tượng, Tạ Lam Sơn không thể chấp nhận sự thật này, anh run lên bần bật, thậm chí gương mặt tuấn tú cũng trở nên méo mó kỳ quặc, anh dốc hết sức mình gào lên phủ nhận, “Không thể nào… Ba tôi không thể là Môn Đồ!”
“Khi đó tôi và lão Lưu đã phát hiện ra lão Tạ chính là Môn Đồ, lão Lưu đã đánh nhau với cậu ấy, có thêm cả một tên buôn ma t úy khác nhúng tay vào, tình hình nguy cấp nên tôi đã bắn một phát súng vào sau lưng cậu ấy…” Gương mặt Đào Quân đầy bi thương, ông ta lắc đầu liên tục, “Trước khi chết, cậu ấy nói với tôi bản thân nhất thời hồ đồ, mẹ cậu cưới cậu ấy đã phải chịu thiệt thòi, cậu ấy muốn cô ấy và cậu có một cuộc sống tốt hơn…”
Cẩn thận ngẫm lại thì hình như trước khi lão Tạ gặp nạn, tình hình trong nhà thật sự đã được cải thiện nhiều, sự oán hận phẫn uất trên mặt Cao Châu Âm chẳng còn nữa, biểu cảm cũng vui vẻ hơn, bà nói đây là tiền thưởng lão Tạ lập công, nhưng cho đến khi chính mình lập công thì anh mới phát hiện tiền thưởng sao có thể nhiều như vậy?
“Dù gì cũng là anh em vào sinh ra tử suốt ngần ấy năm, chúng tôi không nỡ để thanh danh anh hùng cả đời của cậu ấy bị hủy hoại, đã chết còn phải gánh tội danh ‘kẻ phản bội’, tôi cũng không muốn mẹ cậu đau khổ, càng không muốn để cậu mất đi tín ngưỡng và tấm gương của mình. Vậy nên chúng tôi quyết định giấu giếm sự thật, coi như là cậu ấy đã hi sinh trong nhiệm vụ truy quét tội phạm ma t úy…”
Tạ Lam Sơn không nói gì, thậm chí còn không nhúc nhích, mắt nhìn lom lom không chớp. Linh hồn của anh đã rời khỏi cơ thể, chỉ còn lại cái xác rỗng biết đi.
“Cục trưởng Bành cũng biết chuyện này, chúng tôi đã nộp bằng chứng cho ông ấy, nếu cậu không tin thì có thể đi hỏi ông ấy…” Đào Quân nói thêm, “Tôi vẫn luôn hối hận vì đã nổ súng vào cha cậu, dù gì cậu ấy cũng từng là người anh em tốt nhất của tôi… Mẹ cậu còn có vấn đề thần kinh vì chuyện của cha cậu, vậy nên tôi vẫn luôn phải gánh áp lực tâm lý nặng nề, về sau bị đâm xe khi chấp hành nhiệm vụ nên cũng lùi xuống tuyến hai.”
Đây là đánh giá của vị cảnh sát già Chu Minh Vũ về ông ta: “Không thể cứu vãn, hại người hại mình”?
“Chú lừa tôi… Chú lừa tôi… Ba luôn dạy tôi phải làm người tốt, phải làm cảnh sát tốt, ông ấy không thể… ông ấy không thể là Môn Đồ…” Toàn bộ tín ngưỡng của anh đều sụp đổ trong thời khắc này. Tuy Tạ Lam Sơn vẫn đứng trước mặt người đàn ông nhưng anh biết mình chỉ hơi động thôi là sẽ vỡ vụn thành mảnh nhỏ, sau đó gió sẽ cuốn đi sạch bách. Anh lắc đầu lặp lại một cách máy móc, miệng thều thào, “Vì ông ấy đã chết nên chú mới bôi xấu đổ tội cho ông ấy, hủy hoại sự trong sạch của ông ấy, đổ hết tất cả sai lầm lên người ông ấy…”
Trong chớp mắt, cơn đau đầu khủng khiếp phát tác, anh run bần bật, bắt đầu gặp và nghe thấy ảo giác, những bóng người chớp tắt ngập đầy trong mắt, những tạp âm sắc nhọn lùng bùng trong tai. Tạ Lam Sơn đưa hai tay lên ôm chặt cái đầu sắp nứt toác ra của mình, sau đó cất lên tiếng gào từ sâu trong phổi, phát ra tiếng khóc đáng sợ và tuyệt vọng hoàn toàn không phải của con người.
Sau đó anh vớ lấy con dao gọt hoa quả trên nóc tủ rồi dồn lực đẩy Đào Quân vào tường, kề dao lên cổ ông ta. Mắt anh đỏ ngầu, sắc mặt dữ tợn, tiếp tục kháng cự trong vô nghĩa: “Chú mau nói là chú lừa tôi đi! Chú mau nói ba tôi là người tốt đi!”
Đúng lúc này Đào Long Dược dẫn người xông lên tầng. Kinh hãi tột độ trước cảnh tượng trước mắt, hắn lập tức nổ súng cảnh cáo. Sau tiếng nổ vang trời, hắn quát to với Tạ Lam Sơn: “Tạ Lam Sơn, bỏ dao xuống!”
“Cậu không biết chuyện gì xảy ra đâu… Cha cậu là một kẻ lừa đảo bẩn thỉu…” Tạ Lam Sơn quay đầu về phía Đào Long Dược, con dao sáng loáng trong tay lại càng áp sát vào Đào Quân, một vệt máu rỉ ra trên cổ ông ta, “Ông ta lừa tôi, lừa cậu, lừa tất cả mọi người…”
“Đoàng”, tiếng súng vang lên.
Đào Long Dược thật sự không muốn làm Tạ Lam Sơn bị thương, nhưng hắn không thể mặc cho anh ra tay với cha mình, vậy nên mới quyết định dứt khoát nổ súng, không bắn vào vị trí quan trọng mà chỉ cọ qua da thịt.
Nhưng vì nổ súng từ cự ly quá gần, dù viên đạn chỉ sượt qua bả vai nhưng sức nóng vẫn thiêu cháy áo sơ mi của Tạ Lam Sơn, lực đẩy quá mạnh xé toạc một mảng da thịt lớn, gần như thấy được cả xương.
Con dao sắc trong tay rơi xuống đất, chấn động quá lớn ở cánh tay và lồ ng ngực suýt nữa làm anh không đứng nổi, Tạ Lam Sơn hộc máu và giữ chặt bả vai đang chảy máu ròng ròng, miệng ngập trong mùi tanh ngọt. Anh nhìn Đào Long Dược, dường như không ngờ rằng hắn sẽ nổ súng với mình.
Anh vẫn còn nhớ rõ mình đã bới đến mức bật cả mười đầu móng tay để cứu thằng nhãi này ra từ trong đống đổ nát, thằng nhóc ấy gào khóc thề rằng sẽ phải làm anh em tốt của anh cả đời.
Nhưng anh cũng nhanh chóng nhận ra, đây cùng lắm chỉ là những ký ức được lưu trữ trong vỏ não mà thôi, là những ký ức không thuộc về anh.
Những họng súng tối om đồng loạt nhắm vào mình, Tạ Lam Sơn buông Đào Quân ra, dùng bàn tay nhuốm đầy máu tươi lau mặt, sau đó cứ thế lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Đào Long Dược và mọi người.
Mới vừa rồi ánh mắt của anh còn như phát điên triệt để, nhưng lúc này lại yên tĩnh lạ thường, làm người ta rùng mình sợ hãi.
Kể từ khi biết về cuộc phẫu thuật hoang đường này, anh đã liều mạng giữ gìn ranh giới của cái thiện. Con người sinh ra mang theo nguồn gốc tội lỗi. Tôn giáo nói con người ra đời đã bị tách khỏi Thượng Đế, Darwin thì cho rằng kẻ phù hợp nhất sẽ sống sót, một con tnh trùng buộc phải git chết cả chục ngàn đồng loại mới có thể giành được cơ hội thoát khỏi bụng mẹ, vậy nên bản chất của con người là phức tạp và tối tăm, leo lên thì khó khăn chật vật nhưng ngã xuống lại dễ vô cùng, vì thế mà anh đã kiên trì hết sức vất vả, cũng quá đỗi đau khổ.
Nhưng vào thời khắc này, cuối cùng anh cũng hiểu được rằng làm Tạ Lam Sơn rất đau khổ, làm người tốt rất đau khổ, mà khi bản thân không còn phải gìn giữ ranh giới hão huyền ấy nữa, tất thảy khổ đau cũng theo đó mà biến mất.
Cảm giác này giống như anh đã giãy giụa thoát khỏi bọc nước ối và dây rốn của mẹ, tái sinh một cách đầy rực rỡ sau khi trải qua đau đớn tột cùng như chết đuối.
Nhìn nhau một hồi, Đào Long Dược nhận ra không chỉ có thần thái thay đổi mà thậm chí toàn bộ con người trước mặt đều đổi thay. Ánh mắt Tạ Lam Sơn dần trở nên rõ ràng hơn, diêm dúa hơn, đường mày nét mắt đong đầy tình tứ và ý cười, quyến rũ đến mức như không phải là người trước đó.
“Đội trưởng Đào, các đồng chí cảnh sát, mọi người muốn tìm Diệp Thâm phải không?” Tạ Lam Sơn giơ hai tay nhuốm máu lên, rõ ràng là tư thế đầu hàng nhưng lại tao nhã như đang đứng trên sân khấu gửi lời chào cảm ơn khán giả.
Không chờ đám người còn đang bàng hoàng đưa ra đáp án, anh mỉm cười nói: “Là tôi đây.”Hết chương .
Súng lục Type là súng lục bán tự động được thiết kế bởi China North Industries Group Corporation Limited với cấu trúc cơ khí kế thừa thiết kế của Beretta .
Haiz đã đến giai đoạn chối bỏ mọi thứ kể cả bản thân mình rồi.