Trọng Khải Mạt Thế

quyển 5 chương 152: hủy diệt giả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Chu Cường

Trong bóng tối, Lâm Siêu không ngừng rơi xuống.

Lâm Siêu có cảm giác mình đang rơi vào một cái hang sâu không đáy.

Hắn rơi mãi, rơi mãi cho đến khi có một luồng ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện chói lóa trước mắt, hắn nhìn thấy cả một thảo nguyên rộng lớn hiện ra trước mắt mình, ở tận cùng của thảo nguyên là một ngọn núi tuyết cao chót vót.

"Nơi này là…"

Lâm Siêu quan sát xung quanh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sửng sốt, nơi này là một mảng thiên địa khác.

"Bên trong bệ đá không ngờ là có tồn tại không gian thứ nguyên."

Lâm Siêu không khỏi trầm trồ thán phục.

Bỗng nhiên, có một giọng nói quen thuộc truyền đến tai hắn.

"Không ngờ đó chính là đại tuyết sơn Amos, ngọn núi đó chính là thuộc về di tích văn minh số chín, thật là quá lãng phí, không ngờ lại có thể di chuyển là một ngọn núi tuyết vào bên trong này."

Lâm Siêu nhìn thấy một cái miệng xuất hiện trên mu bàn tay phải của mình, phía trên gương mặt đó xuất hiện một con mắt to tròn, con ngươi của nó không ngừng xoay chuyển khắp xung quanh, nếu người bình thưởng ở chỗ này chứng kiến , đảm bảo sẽ bị dọa cho sợ phát khiếp.

"Phù, cuối cùng cũng tránh xa được người phụ nữ kia."

Anubis thở dài một cái, dường như hắn đã phải nín nhịn rất lâu.

"Người phụ nữ kia?"

Âm thanh của Lâm Siêu hơi chút ngạc nhiên.

Con mắt hiện ra trên mu bàn tay phải của hắn ngay lập tức liếc về phía Lâm Siêu, nói:

"Chính là người phụ nữ mà ngươi mang từ bên trong quan tài thủy tinh ra, ngoại trừ người phụ nữ đó thì còn ai, còn có ai có thể khiến cho Anubis ta phải sợ hãi đến như vậy. Kể từ khi người phụ nữ đó xuất hiện, ta bị bắt buộc phải tiến vào trạng thái ngủ sâu. Chỉ để lại một tia ý thức vô cùng nhỏ bé bám vào cánh tay phải của ngươi, mới tránh không để người phụ nữ đó chú ý. Nếu không, một khi người phụ nữ đó cảm ứng được sự tồn tại của ta, cánh tay này của ngươi chắc chắn sẽ bị bẻ gãy."

"Cô ấy tại sao lại muốn giết ngươi?"

Lâm Siêu hỏi.

"Ta nào có biết!"

Anubis ai oán trả lời:

"Ta dù sao cũng chỉ là một cánh tay, lượng ký ức còn giữ lại được quá ít không đủ để đưa ra thông tin chính xác.Nếu cái đầu ta có ở đây, nhất định sẽ cho ngươi biết được người phụ nữ đó rốt cuộc là sinh vật gì!. Giác quan thứ sáu nói cho ta biết, người phụ nữ đó vô cùng nguy hiểm, không có bất cứ người nào có thể bảo vệ được ta."

"Người ngươi nói chính là nhân cách thứ hai của cô ấy?"

Ánh mắt Lâm Siêu lập lòe nói.

Anubis liền kêu lên:

"Đương nhiên, chính là cái thứ nhân cách vặn vẹo kia, trong thời gian này, ta luôn có cảm giác nó không ngừng tìm kiếm sự tồn tại của ta, có lẽ nó đã phát hiện ra điều gì đó. Chỉ là nó vẫn chưa xác nhận chính xác được mà thôi. May mà đây chỉ là nhân cách thứ hai, ẩn ở sâu bên trong tâm trí của nhân cách thứ nhất. Không phải là nhân cách chính điều khiển, nếu không, chúng ta đã sớm bị giết."

Lâm Siêu rơi vào đăm chiêu, suy nghĩ.

"Đúng rồi, còn một việc nữa."

Anubis đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nó hét lên:

"Lúc các ngươi nói chuyện với ông lão kia, trên người ông ta xuất hiện một khí tức giống hệt ta. Nếu nó không dùng Đôi mắt Do thám để tra xét ngươi thì ta đã không có cách nào phát hiện ra nó. May mà lúc đó ta đã rơi vào trạng thái ngủ sâu, nên nó mới không có cách nào phát hiện ra ta, nếu không thì sẽ có phiền phức lớn."

Lâm Siêu nghe nó nói, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi:

"Người ngươi nói chính là Hứa Tư lệnh ư? Trên người ông ta cũng xuất hiện khí tức cùng loại giống như của ngươi…Chẳng lẽ ông ta cũng có Dẫn Đạo Giả giúp đỡ?"

"Cái này ta cũng không chắc."

Anubis rên nhẹ một tiếng, nói:

"Ta nói 'Khí tức tương đồng' chính là khí tức của tế bào thần tính, nó có thể là Dẫn Đạo Giả mà cũng có thể là Hủy Diệt Giả!"

"Hủy Diệt Giả?"

Giọng của Lâm Siêu vô cùng sửng sốt.

Anubis trả lời.

"Không sai. Ở bên trong những nền văn tiền sử khác nhau, có rất nhiều kẻ phạm phải những tội danh lớn, bị nhốt vào bên trong di tích, bọn họ chỉ có một lựa chọn, chính là trở thành Dẫn Đạo Giả. Nếu một người thức tỉnh ở bên trong một nên văn minh mới, sẽ lựa chọn trợ giúp người của nền văn minh đó sống sót bên trong đại nạn. Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ liền có thể rửa sạch được tội trạng của mình, có được cơ hội được phong làm thần."

"Nhưng, có một số người do sát niệm quá lớn, tự mình đọa lạc, không muốn được phong thần!"

"Vì lẽ đó bọn họ tiếp tục lựa chọn giết chóc, lấy việc hủy diệt nền văn mình tiếp theo làm lạc thú, những người như thế gọi là Hủy Diệt Giả."

Anubis nói :

"Lúc trước ta muốn trở thành Hủy Diệt Giả, thế nhưng sau đó nghĩ lại, ta thấy việc hủy diệt thế giới quá tẻ nhạt, trước đây khi còn sống, số người ta giết nhiều không đếm xuể, quả thực giết đến phát chán, vì thế ta mới nghĩ đến cách khác, chính là kí sinh vào cơ thể của một tân nhân loại, sau khi hoàn toàn xâm chiếm cơ thể kẻ đó, ta sẽ vứt bỏ tế bào thần tính, chỉ để lại ý thức. Tuy rằng, nếu ta làm như thế có thể sẽ phải làm lại từ đầu, nhưng dựa vào tri thức ta có được, ta sẽ dễ dàng tu luyện đến trình đó trước đây."

"Nhưng mà, việc ta mong muốn lại không trở thành sự thật."

Con mắt duy nhất trên cánh tay phải của Lâm Siêu dùng ánh mắt u oán nhìn hắn nói:

"Vốn tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong kế hoạch, kết quả lại gặp một kẻ quái thai như ngươi, không ngờ ở thế giới mới này lại có một kẻ có ý chí mạnh mẽ biến thái đến như vậy, ta thật không biết tại sao ngươi có thể tu luyện được, khiến cho bản thân ta biến thành một kẻ thật đáng thương, thật sự là quá xui xẻo mà."

Lâm Siêu cũng không thèm để ý đến sự oán trách của nó, trầm ngâm nói:

"Ông già kia quyền cao chức trọng, khống chế được ông ta, liền có thể khống chế tính mạng của mấy trăm nghìn người."

Lâm Siêu nhíu mày, không nói gì.

Grào!

Đúng lúc này, một âm thanh gáo rú dữ tợn từ xa truyền đến.

Nghe thấy âm thanh gào rú đó, Lâm Siêu cảm thấy hơi kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên trong thảo nguyên xanh ngát xuất hiện một đàn sói ma, thân hình của những con sói này to cao như một con ngựa nhỏ, bộ lông của chúng chỉ toàn một màu đen, da thịt bọn chúng rữa nát. Có con cái đầu hoàn toàn rữa nát, có con một bên mặt không có một sợi lông nào, tất cả chỉ toàn là máu thịt rữa nát, đang phân hủy, thối rữa.

"Chạy mau!"

Anubis vội vàng kêu lên.

Lâm Siêu không để ý đến nó, mà vung thương giết tới.

Ầm ầm ầm!

Trường thương giận dữ, mỗi thương đánh ra như một vòi rồng khổng lồ đang xoáy tròn, đón đầu một vài con Sói ma, mỗi thương đánh ra sức mạnh như hủy thiên diệt địa, dễ dàng xuyên thủng cơ thể của lũ sói ma này, những con bị đầu mũi thương đâm vào, cơ thể của bọn chúng đếu bị nổ tung thành những mảnh vụn, biến thành một đám máu thịt nát bét.

Nhân Thương Hợp Nhất!

Dù Lâm Siêu không toàn lực ra đòn, thế nhưng một thương đâm tới đều đã đạt tới ý cảnh Nhân Thương Hợp Nhất, cổ thương kết hợp với sức mạnh bên trong cơ thể hắn, đạt tới trạng thái cộng hưởng vô cùng hoàn mỹ. Khả năng hủy diệt của mỗi đòn đánh đã đạt hiệu suất cao.

Ầm!

Lại một thương đâm thẳng mà tới, đâm thủng đầu một con sói ma, toàn thân con sói chấn động, miệng nó gào lên thảm thiết, sau đó cơ thể nó nổ tung thành mảnh vụn.

Giết giết giết!

Cổ thương nặng nghìn cân ở trong tay Lâm Siêu trở nên vô cùng nhẹ nhàng, linh hoạt, giống như một con Giao Long màu đen, mỗi thương biến hóa thành đủ các chiêu thức khác nhau, quét ngang, đâm thẳng, xiên chéo, bạo kích…Mỗi một thương đánh ra sẽ cướp đi sinh mạng của một con sói ma.

"Chạy mau!"

Giọng của Anubis trở nên vô cùng lo lắng, hắn nói:

"Nơi này chính là đại thảo nguyên Amos, ngươi có biết ở bên dưới thảo nguyên này có gì không? Có vô số quái vật! Ngươi không bao giờ giết hết được bọn chúng đâu, chỉ tốn khí lực mà thôi!"

Tinh thần Lâm Siêu hơi chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy số lượng đàn sói ma vẫn liên miên không ngớt lao tới. Đợt sói ma thứ hai tràn tới số lượng ít nhất một trăm con. Tuy thể chất mỗi con chỉ đạt cấp ba mươi, hắn có thể dễ dàng giết chết bọn chúng, thế nhưng số lượng quá nhiều, thời gian trôi qua, sức lực của mình sẽ bị tiêu hao hết!

"Chạy!"

Trường thương quét ngang đánh bay một con sói ma đang lao tới, sau đó Lâm Siêu quay người về phía ngọn núi tuyết sau lưng chạy tới.

"Chạy mau, mau chạy tới ngọn núi tuyết Amos, nơi đó có lẽ có thành trì của nhân loại, bên trong có thể vẫn còn người sống sót. Những con quái vật bên trong thảo nguyên bởi vì một lí do nào đó mà bọn chúng không dám xâm nhập vào bên trong thành trí đó, chỉ cần chạy tới nơi đó sẽ được an toàn."

Anubis hét lớn.

Bàn tay Lâm Siêu nắm chặt lấy cổ thương, hai chân không ngừng tăng tốc.

Những con sói ma này rất nhanh đã bị bỏ lại phía sau, tuy rằng cấu tạo cơ thể bọn chúng rất thích hợp với việc chạy trốn, thế nhưng tối đa chỉ có thể phát huy tốc độ đạt tới cấp bốn mươi. Mà thể chất hiện tại của Lâm Siêu đã đạt cấp 57, cho dù không cần mở ra năng lực 'Tốc độ tăng cường' hắn cũng dễ dàng bỏ xa chúng nó.

Đột nhiên, Lâm Siêu cảm thấy mặt đất dưới chân mình chấn động, theo bản năng, hắn phản ứng vội vàng nhảy lên cao.

Ầm!

Khi hắn vừa nhảy lên cao, thì bãi cỏ phía dưới xuất hiện một cái xúc tu đen xì, tựa như một cái rễ cây to lớn, sau đó trên mặt đất xuất hiện môt cái miệng đầy răng lởm chởm vô cùng kì dị, chỉ chậm một chút thôi là Lâm Siêu đã bị nuốt chửng.

Lâm Siêu nhìn thấy cảnh đó thầm thở phảo một hơi, sau đó mở ra năng lực 'Tốc độ tăng cường' nhanh chóng bỏ chạy.

Hấp!

Thân thể hắn dường như biến thành một con gió, bàn chân dường như không chạm đất, tốc độ nhanh vô cùng.

Theo một đường Lâm Siêu di chuyển, lũ quái vật đang ngủ say bên dưới lòng đất liên tục bị đánh thức, giống như hiệu ứng domino vậy, bọn chúng không ngừng tỉnh dậy theo mỗi bước Lâm Siêu di chuyển. Từ bên trong bò ra vô số các loại quái vật khác nhau, như sói ma, bông hoa ăn thịt người, có hình dáng chiều cao vô cùng khổng lồ, cùng với những thi thể mục nát, tất ca cùng phát ra tiếng kêu gào nhức óc, chen lấn, xô đẩy, lúc nhúc đuổi theo sau lưng hắn.

Chạy chạy chạy!

Lâm Siêu như biến thành một đạo tàn ảnh, lao nhanh về phía ngọn núi tuyết.

Dọc đường đi lên núi tuyết mỗi một bước chân hắn chạy qua là vô số quái vật tỉnh giấc, phía sau lưng hắn là một bầy quái vật đông đúc không ngừng truy đuổi, giống như hàng nghìn hàng vạn con ngựa đang cùng chạy, thanh thế cuồn cuộn không dứt.

"Quả nhiên có thành trì."

Lâm Siêu leo lên ngọn núi tuyết, ngay lập tức nhìn thấy thấp thoáng phía trên đỉnh ngọn núi tuyết, có một tòa thành có kiến trúc vô cùng kỳ dị, những kiến trúc này có hình thú giống như các bộ phận trên cơ thể của nhân loại.

"Tín ngưỡng của nền văn mình này chính là sinh mệnh, phong cách kiến trúc của bọn họ lựa chọn hình dáng của sinh mệnh mà thiết kế ra."

Anubis liền nói:

"Nhanh, chạy vào bên trong đi."

Lâm Siêu không đợi nó nói hết, gia tốc chạy tới.

Ầm!

Đột nhiên, cơ thể hắn va chạm vào một bức tường trong suốt vô cùng đàn hồi, cơ thể hắn lún sâu vào bức tường đó rồi bị phản chấn bay ngược ra sau. Hắn nhẹ nhàng khống chế cơ thể hạ xuống đất, sau đó giơ bàn tay lên rồi từ từ tiến về phía trươc, cho đến khi bàn tay hắn chạm vào một thứ gì đó vô cùng đàn hồi

Bàn tay Lâm Siêu vội vàng chạm vào bề mặt bức tướng đó.

Hóa ra đó là tường phòng hộ bên ngoài của tòa thành.

"Gay rồi, đây chính là Lồng năng lượng."

Giọng Anubis ảo não:

"Ta đúng là quên mất, thật đáng chết. Hiện tại chỉ có thể liều mạng, có gắng duy trì chịu đựng trong hai mươi tư giờ, trải qua hai mươi tư giờ, trí thông minh nhân tạo của tòa di tích này sẽ phán định ngươi vượt qua thử thách, sẽ tặng ngươi một bộ Thủy thần Chiến giáp. Bởi vì ngươi phát động ra hệ thống phòng thủ an toàn cấp hai, vì thế đẳng cấp bộ Chiến giáp cũng cao hơn.

"Thủy thần Chiến giáp?"

Ánh mắt Lâm Siêu sáng ngời, bộ chiến giáp này trước đây hắn đã từng nghe nói tới, hiệu quả của nó gấp đôi bộ Hỏa diễm Chiến giáp, có thể chống đỡ đòn tấn công vật lý tương đương sáu tấn, hơn nữa còn có tác dụng chống lửa, chống bị chôn xuống lòng đất. Ngoài ra bộ Thủy thần Chiến giáp này có hệ thống cung cấp nước, cho dù rơi vào tuyệt cảnh, chỉ cần xung quanh vẫn còn không khí duy trì hô hấp, bộ Thủy thần Chiến giáp có thể hút khí oxi vào bên trong, sau đó chuyển hóa lượng khí oxi này biến thành nước, cung cấp cho cơ thể, giúp cơ thể duy trì khả năng sống sót.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio