Dịch giả: Chu Cường
"Cứ như thế mà để cho nó đi?"
Hủy Diệt Giả có bộ dạng không cam lòng nói:
"Ngươi vẫn chưa hứa hẹn thực sự với nó, cho dù có thay đổi cũng không sao. Ngươi không phải là bộ máy phải tuân theo ràng buộc. Muốn thay đổi là được. Bản thể thực sự của nó đang ở trong di tích. Nó sẽ không làm gì được chúng ta."
Lâm Siêu nhìn về hướng người máy vừa đi, thần sắc bình tĩnh nói:
"Ngươi nghĩ xem, chẳng lẽ nó lại chưa tính đến trường hợp đấy? Ta đoán, có lẽ nó đã tính toán được chuyện đó sẽ xảy ra. Khả năng ta đổi ý có lẽ chiếm đến hơn 90%, vì thế có lẽ nó đã có phương án đối phó."
"Không sai!"
Anubis cười khẩy một cái, nói với Hủy Diệt Giả:
"Tại sao ngươi lại không động não gì vậy? Ai biết được có hay không nó đã cài sẵn một quả bom trong cơ thể người máy. Nếu như ngươi ra tay công kích thì chính là muốn chết. May mà ta gặp được tên yêu quái này trước, còn nếu để cái tên đần độn nhà ngươi thì có lẽ đã sớm đi tới địa ngục rồi."
Hủy Diệt Giả khi nghe Lâm Siêu nói đã tỉnh ngộ, lúc này lại thấy Anubis muốn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nhất thời giận dữ nói:
"Mã hậu pháo, ngươi có tư cách gì để nói ta. Muốn khảo nghiệm trí lực của ta. Xem ai cao hơn ai?"
"Đúng vậy!"
Anubis thản nhiên nhìn nó nói:
"Bản thể của ta chỉ là một cánh tay, nếu ngươi thua ta thì chứng tỏ ngươi chẳng bằng một cánh tay của ta. Lần sau nói chuyện với ta thì cẩn thận cái mồm! Còn nếu ngươi thắng ta, khà khà, vậy thì chúc mừng, trí thông mình của người rốt cuộc đã có thểhơn một cánh tay của ta. Ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi nữa."
"…"
Lâm Siêu không để ý hai đứa chúng nó cãi nhau, mau chóng rời khỏi cửa hàng. Ra ngoài phố hắn đã không thấy bóng dáng của người máy đâu nữa.Trên đường phố vắng lặng chỉ còn đám lá khô bị cuốn bay theo gió. Trên bậc cầu thang của cửa hàng đối diện, Lãnh Chân và Tằng Phi Vũ đang ngồi hóng gió. Lúc này, trên gương mặt bọn họ đang lộ vẻ kinh ngạc.
Vừa nhìn thấy Lâm Siêu đi ra, hai mắt Lãnh Chân sáng lên. Vội chạy tới.
Tằng Phi Vũ cũng đi tới, dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi hắn:
"Đứa trẻ con vừa rồi là gì thế, ta nhớ rõ bên trong cửa hàng không có người sống sót kia mà. Hơn nữa, tốc độ của nó nhanh đến mức ta không nhìn thấy nó biến mất lúc nào. Chuyện gì vậy?"
Lâm Siêu lạnh nhạt liếc hắn một cái, nói:
"Ngoại trừ thí nghiệm của ngươi ra, những thứ khác ngươi không có quyền đặt câu hỏi cho ta."
Tằng Phi Vũ sửng sốt, rồi sau đó tức giận nói:
"Tuy ta là tù binh của ngươi, những sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"
"Mọi việc đã xong.Đi về thôi."
Lâm Siêu không để ý đến hắn, xoay người quay lại con đường vừa tới, cũng không thèm quay đầu, chỉ nói:
"Đi nào."
Lãnh Chân ngoan ngoãn ôm súng chạy đuổi theo, đi ở ngay đằng sau lưng Lâm Siêu.
Tằng Phi Vũ nhìn bóng lưng Lâm Siêu, vẻ tức giận trong mắt đã biến mất, thay vào đó là dáng vẻ suy tư. Đứa bé nãy đi ra khỏi cửa hàng, hiên nhiên là có quan hệ sâu với Lâm Siêu. Trên người người thanh niên này có rất nhiều bí mật mà hắn nhìn không thấu.
Phốc!
Một đồng tiền xu rít lên bay tới, bắn xuống trước mũi chân của Tằng Phi Vũ.Xuyên xuyên thủng một lỗ sâu năm, sáu thốn*.
Thốn: đơn vị đo lường của Trung Quốc, 1 thốn = 3,33 cm.
Tằng Phi Vũ giật bắn mình, nhanh chóng tỉnh lại từ trong suy nghĩ. Liếc nhìn đồng xu nằm trong hố. Con ngươi của hắn co rút lại, có thể bắn một động xu xuyên thủng mặt đường đến năm, sáu thốn. Rốt cuộc lực ngón tay phải mạnh như thế nào thì mới làm được? Hắn cố nén sự kinh hãi, vác ba lô lên lưng, vội bước nhanh đuổi tới sau lưng Lâm Siêu. Hắn biết người đàn ông này là một chủ nhân không dễ chịu chút nào. Nếu chậm trễ, có khả năng đồng xu tiếp theo sẽ ghim vào thân thể.
……
Mười mấy tiếng sau, mấy người Lâm Siêu một lần nữa quay trở lại cứ điểm của Tằng Phi Vũ.
Đã qua ba ngày, nơi này không phát sinh thay đổi gì. Chỉ là bên ngoài nhà xưởng xuất hiện mười mấy con xác thối và chó biến dị mà thôi. Không có bóng dáng của bất cứ con quái vật cỡ lớn nào.
Đầu tiên, Lâm Siêu sử dụng năng lực 'Thương đế Lĩnh vực' quan sát bên trong khu nhà xường, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Mới mang theo Lãnh Chân và Tằng Phi Vũ từ cửa lớn tiến vào.
Những người lính đặc nhiệm trốn ở trong nhà xưởng, ngay lập tức nhận ra được Lâm Siêu. Người thanh niên này ba ngảy trước đã vượt qua vòng cảnh giới của hơn 100 người bọn họ, bắt thủ lĩnh, rồi nghênh ngang rời đi, đã để lại cho bọn họ ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Khi nhìn thấy Tằng Phi Vũ ở bên cạnh Lâm Siêu thì tất cả bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Lập tức có hai, ba người tiến đến nghênh tiếp.
Lâm Siêu xua tay có ý tứ không cần thiết, nói với Tắng Phi Vũ:
"Ta cho các ngươi một tiếng đồng hồ, tất cả các ngươi nhanh chóng thu thập đồ đạc, thiết bị theo ta rời khỏi nơi này."
Tằng Phi Vũ thấy Lâm Siêu khi đứng trước mặt bộ hạ của mình vẫn lên giọng sai khiến, lửa giận trong lòng bốc lên. Thế nhưng hắn không dám biểu lộ điều gì, cười ha hả nói:
"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm lỡ thời gian ra đi của ngươi."
Khi nói đến hai từ 'Ra đi'thì khóe miệng hắn hơi nhếch lên, trong mắt lộ ra vài phần trào phùng.
Lâm Siếu liếc hắn một cái, không nói thêm gì, mang theo Lãnh Chân đi về phía phòng thí nghiệm.
Cửa phòng thí nghiệm đóng chặt. Lâm Siêu nhẹ nhàng đẩy một cái, cánh của đang bị đóng chặt mở tung ra.Bên trong phòng thí nghiệm, xếp đầy tất cả các thiết bị thí nghiệm. Có một người đàn ông trung niên đang pha chế một thứ chất lỏng màu đỏ nào đó.
"Ta đã nói rồi, trong lúc ta đang làm thí nghiệm, ta không muốn bị người khác quấy rầy."
Người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn chăm chú vào ống chất lỏng của mình, cất giọng khàn khàn nói.
Lâm Siêu quét mắt nhìn một vòng, nhìn thấy mấy cái lồng sắt cỡ lớn, dường như lấy từ trong cửa hàng thú cưng. Bên trong đó có nhốt những vật biến dị như chuột, thỏ trắng. Đây là những loài động vật thích hợp để tiến hành thí nghiệm.
"Tiến độ thể nào rồi?"
Lâm Siêu một bên vừa đánh giá vừa cất giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên đang tập trung tinh thần tiến hành pha chế chất lỏng màu đỏ.Sau khi hoàn thành ông ta mới nhẹ nhàng thở ra. Dùng ngón tay trỏ đẩy gọng kích lên, quay đầu nhìn về phía Lâm Siêu.Khi nhìn thấy Lâm Siêu, lời của ông ta vừa định nói ra đã thu lại, cau mày đánh giá Lâm Siêu một lúc, mới nói:
"Ngươi là người của tổ chức kia?"
Lâm Siêu nhìn ông ta, rồi nói:
"Ông không lo lắng sao?"
"Tại sao lại lo lắng?"
Người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng thu hổi ánh mắt, một lần nữa quay lại với thí nghiệm của mình. Ông ta lấy cuốn sổ nhỏ ra, ghi chép lại kết quả của lần thí nghiệm vựa rồi.
"Tại sao không lo lắng?"
Lâm Siêu mỉm cười nói.
Người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng dừng bút, sau đó nghiêng đầu nhìn Lâm Siêu, dùng ánh mắt vô cùng thâm thúy bình tĩnh nói:
"Tuy rằng thí nghiệm này là do ăn cắp từ tổ chức. Thế nhưng ta chỉ quan tâm đến thí nghiệm của bản thân. Còn thí nghiệm này từ đâu ra không quan hệ gì đến ta.Nếu như ngươi muốn giết hoặc tra tấn ta thì tùy ngươi. Còn nếu không, thì xin mời ra khỏi phòng thí nghiệm, không nên tiếp tục quấy rầy ta làm việc."
Nói xong, không để ý đến Lâm Siêu nữa, tiếp tục cúi đầu ghi chép số liệu.
Lâm Siêu hơi nhướng mày, từ nhịp đập trái tìm và nhịp thở. Xem ra người đàn ông trung niên này không nói dối. Cũng không phải cố ý sử dụng phương thức như này để giữ được tính mạng.Mà thật sự ông ta không sợ hãi gì cả.
Lúc này, Tằng Phi Vũ mới mang theo một vài lính đặc nhiệm tới, rồi nói với người đàn ông trung niên:
"Lão Phong, ông nên nghỉ tay một lúc, chúng tôi muốn dọn nhà."