Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

chương 111

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi lái xe về nhà, Lê Khinh Chu chờ Liễu Bạc Hoài xuống xe lại một mình leo lên xe ngồi, làm kiểu cho Liễu Bạc Hoài chụp ảnh.

Đang chụp dở thì cậu đột nhiên nhận được điện thoại của Cát Nhạc.

"A lô?"

"Khinh Chu, xảy ra chuyện rồi!"

Cát Nhạc hét qua điện thoại: "Vu Khôn đánh Lưu Kỷ Trân, bắt cóc Liễu Vân Phỉ rồi!"

Lê Khinh Châu: “A?”

Cậu đã bỏ lỡ mất đoạn cốt truyện quan trọng nào rồi sao?

Sao chuyện này xảy ra bất ngờ vậy? Cậu còn chưa lấy ảnh chụp ra mà Vu Khôn đã đối địch với Lưu Kỷ Trân rồi?

Sao lại thế này?

Cũng may sau đó Cát Nhạc có giải thích——Hóa ra khi Vu Khôn đang có ý đồ xấu, nghĩ cách gây mê Angie, thì bị cậu ta bắt gặp.

Sau đó Reese tiên sinh bị kinh động, suốt đêm bay tới Hoa Quốc, phái người đi bắt Vu Khôn, lại chỉ bắt được bà nội Vu Khôn.

Mẹ Vu nói có Lưu Kỷ Trân hiến kế và giúp đỡ, nếu không sao Vu Khôn có thể thực hiện được kế hoạch gây mê Angie.

Có lẽ là Vu Khôn sợ bị gia tộc Casper trả thù nên đã tìm Lưu Kỷ Trân đòi tiền, muốn rời khỏi Yến Kinh càng sớm càng tốt.

Nhưng mà, chắc là hai người không thống nhất được, Vu Khôn thẹn quá hóa giận liền đánh Lưu Kỷ Trân sau đó bắt Liễu Vân Phỉ đi.

Cát Nhạc: “Lưu Kỷ Trân không có việc gì, chỉ bị gãy chân."

"Vu Khôn gọi điện đến đòi tiền rời khỏi Yến Kinh, hơn nữa còn yêu cầu Casper buông tha anh ta, nếu không anh ta sẽ kéo Liễu Vân Phỉ cùng chết với mình."

Chuyện này liên lụy đến nhà họ Liễu, dù sao Liễu Bạc Hoài cũng phải ra mặt một chút.

Vu Khôn đưa Liễu Vân Phỉ tới vùng ngoại ô.

Nhưng nhà họ Liễu và Casper cũng không phải ăn chay, đặc biệt là Angie Casper suýt nữa bị gây mê thành công, không cần nghĩ cũng biết Reese tiên sinh tức giận thế nào.

Ông không lựa chọn báo cảnh sát, cũng ngăn cản ý định báo cảnh sát của Cát Nhạc và Liễu Cảnh Nguyên.

Reese tiên sinh muốn bắt được Vu Khôn, sau đó đóng gói cả anh ta cùng bà nội ném đến Châu Phi, để bọn họ sống ở đó cả đời, không bao giờ trở về được Hoa Quốc.

Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu trên đường nghe được quyết định của Reese tiên sinh, không có ý kiến gì.

Lê Khinh Chu nói: "Ở Châu Phi, một người đàn ông hình như có thể có vài người, thậm chí mười mấy người vợ."

"Vu Khôn tiểu bạch kiểm như vậy, qua đó chẳng phải sẽ có bảy tám người phụ nữ."

[Á, thế còn không phải lợn giống sao...Khụ.]

Các vê sĩ do Reese tiên sinh đưa tới đã xác định được vị trí của Vu Khôn.

Ô tô phải dừng trên một con đường nhỏ nơi đồng ruộng, tay Vu Khôn cầm dao kề cổ Liễu Vân Phỉ.

Khi Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài xuống xe, lúc anh ta kêu không được lại gần.

Vu Khôn định thông qua nhà họ Liễu khiến Reese tiên sinh thỏa hiệp, buông tha cho mình.

Dù sao trên thực tế, Angie vẫn chưa phải chịu bất kỳ thương tổn nào, Lưu Kỷ Trân cũng không có việc gì, để anh ta đi, anh ta nhất định rời khỏi Yến Kinh, đến nơi xa xôi không bao giờ về nữa.

Reese tiên sinh âm trầm hỏi Liễu Bạc Hoài: "Thái độ của Liễu tiên sinh là gì?"

Liễu Bạc Hoài: "Cho cậu ta tiền, để cậu ta biến đi."

Liễu Cảnh Nguyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta chỉ sợ Liễu Bạc Hoài không bận tâm đến Vân Phỉ, dù sao một bên là gia tộc Casper, một bên là đứa cháu gái quan hệ xa cách.

Reese tiên sinh nheo mắt, không có đông tác, vẫy tay ra lệnh cho mấy vệ sĩ xung quanh lùi về phía sau.

Vu Khôn thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn ôm chặt Liễu Vân Phỉ.

Anh ta nói: "Bây giờ mấy người thả tôi đi, chuyển tiền vào tài khoản của tôi, ngày mai tôi rời khỏi Yến Kinh, Liễu Vân Phi liền trở về."

Liễu Bạc Hoài: "Sao tôi có thể chắc chắn cô ta sẽ an toàn khi ở cạnh cậu, bây giờ thả ra, tôi sẽ để cậu đi."

Reese tiên sinh không nói lời nào, mặt không biểu cảm.

Vu Khôn nói: "Không thể nào."

Liễu Bạc Hoài: "Vậy thì cứ ở đây đi, cậu muốn kéo cô ta cùng chết thì cứ việc."

"Nhà họ Liễu chẳng qua chỉ mất đi một người râu ria."

Vẻ mặt hắn không để ý lắm.

Lê Khinh Chu: "Anh buông Liễu Vân Phỉ ra, chúng tôi sẽ không động vào anh, nói để anh rời đi, đương nhiên sẽ để anh đi."

Vu Khôn không tin, hai bên giằng co.

Liễu Vân Phỉ khóc đến mức mặt toàn là nước mắt, chân mềm nhũn chỉ có thể mượn sức của Vu Khôn để đứng vững, cổ và những nơi khác đầy vết xanh tím.

Liễu Cảnh Nguyên không có quyền lên tiếng, chỉ có thể cầu xin Liễu Bạc Hoài và Reese tiên sinh cứu người.

Cuối cùng, bên Reese tiên sinh nhượng bộ, đưa vệ sĩ rời đi.

Chờ khi bọn họ hoàn toàn đi khỏi, đến ô tô cũng không còn bóng dáng, Vu Khôn mới yên tâm, lại đòi Liễu Bạc Hoài đưa tiền.

Sau khi nhìn thấy thông báo chuyển khoản, Vu Khôn mới bắt đầu tin Liễu Bạc Hoài thật sự sẽ thả anh ta đi.

Vì thế, anh ta chậm rãi buông cổ tay đang bị siết chặt của Liễu Vân Phỉ ra.

Sau khi không còn khống chế, Liễu Vân Phỉ nghiêng ngã lảo đảo chạy về hướng Liễu Cảnh Nguyên.

Còn Vu Khôn lập tức chạy lên xe.

Nhưng vào lúc này, xe của đám người Reese tiên sinh lại xuất hiện, nhanh chóng vây quanh xe Vu Khôn.

Cuối cùng hai chiếc xe va chạm, Vu Khôn bị túm từ trên xe xuống.

Vu Khôn suy sụp hét lớn: "Không phải chúng mày bảo buông tha tao sao?!" Chúng mày nói không giữ lời, chúng mày..."

Liễu Bạc Hoài: "Anh bắt cóc Liễu Vân Phỉ, chúng tôi hứa sẽ tha cho anh."

"Nhưng anh còn gây mê tiểu thư Casper, Reese tiên sinh đâu có nói tha cho anh, đây là hai việc khác nhau."

"Reese tiên sinh rời đi chẳng qua là dành thời gian cho bọn tôi xử lý xong chuyện với anh, đến cái này mà anh còn không hiểu."

[Đúng là kẻ ngốc, chậc chậc.]

——Tiểu bọt khí lắc đầu khinh thường.

"A a a a, đều do chúng mày hại nhà họ Vu phá sản, tao mới rơi vào hoàn cảnh này, chúng mày đi chết đi, chết hết đi!"

Mặt Vu Khôn dữ tợn vặn vẹo cánh tay.

Vệ sĩ gia tộc Casper không thể giữ được anh ta, anh ta tránh thoát, liền đánh về hướng Lê Khinh Chu.

Mặc dù Lê Khinh Chu có mặc khung chống đỡ, có thể đi bộ, nhưng phản ứng lại chậm hơn nửa nhịp.

Cậu tránh về phía sau nhưng vẫn bị đụng vào, trùng hợp phía sau lại là một sườn dốc.

Liễu Bạc Hoài vội vàng tiến lên che chở, hai người cùng ngã, lăn xuống sườn núi phủ kín đá.

Liễu Bạc Hoài che chở Lê Khinh Chu, cơ thể của hắn lại lộ ra ngoài.

Đá bén nhọn trên sườn dốc rất nhiều, thấy một viên đối diện đầu mình, đột nhiên một tia sáng bạc lóe lên, Liễu Bạc Hoài cảm thấy đầu như bị cái gì bao phủ, không có chút đau đớn nào.

Ngay sau đó, hai người liền dừng lăn.

"A Hoài, A Hoài, anh sao rồi?" Âm thanh nôn nóng của Lê Khinh Châu truyền đến từ trong lồng ngực.

Liễu Bạc Hoài hoàn hồn, vội vàng trấn an: "Anh không sao, Khinh Chu."

Vệ sĩ của Reese tiên sinh xuống dưới đưa hai người lên.

Vu Khôn bị khống chế trên mặt đất.

Thấy hai người không sao, Reese tiên sinh thở phào, sau đó mặt xanh mét mang Vu Khôn rời đi—— xem ra kết cục của anh ta và mẹ Vu sẽ không quá tốt.

Điểm đến không thể nghi ngờ chính là Châu Phi.

....

Sau đó, Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài trở lại nhà họ Liễu.

Bác sĩ gia đình kiểm tra xong nói không có vấn đề gì, chỉ có một vài chỗ bị đá làm xanh tím thôi, thoa thuốc là được.

Lúc này Lê Khinh Chu mới yên tâm: "Không có việc gì thì tốt."

Liễu Bạc Hoài nhìn đỉnh đầu của Lê Khinh Chu.

Tối đó, những người đến thăm đều đã trở về, nhà họ Liễu chỉ còn lại hai người Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu.

Trong phòng ngủ, Liễu Bạc Hoài tắm rửa xong đi ra, ôm Lê Khinh Chu hôn hôn.

Một lát sau, hắn trầm giọng nói: "Cục cưng, anh có chuyện muốn nói với em."

"Hả, chuyện gì?" Lê Khinh Chu khó hiểu.

Cậu cầm khăn lông lau mái tóc chưa khô hẳn của Liễu Bạc Hoài.

Chiều nay khi trở về, điều tra rõ nguyên nhân sự việc—— bọn họ mới biết được, Vu Khôn có suy nghĩ như vậy, đều do Lưu Kỷ Trân dụ dỗ.

Hơn nữa, Vu Khôn còn nói Lưu Kỷ Trân muốn họ chết.

Lúc ấy Hạ Thanh Uyển giận không chịu được, nhưng xét thấy Lưu Kỷ Trân đang nằm viện, nên bà tạm thời nhẫn nại, chờ sau này tính sổ.

Lê Khinh Chu nhớ tới việc hôm nay mình lăn dốc, vẻ mặt lạnh lẽo.

Khi Liễu Bạc Hoài đi lắm, cậu tìm một thám tử tư trên mạng, đưa cho người đó một phần tài liệu, yêu cầu người nọ ngày mai mang đến Lưu thị giao cho Lưu Bành.

Chờ đó đi, Vu Khôn chỉ đánh bà một chút thì quá tiện nghi cho bà rồi.

Lê Khinh Chu thầm nghĩ, đúng lúc này, hệ thống đã lâu không có động tĩnh sáng lên.

——Quả cầu nhỏ màu lam theo hệ thống chui ra, xuất hiện trước mắt Lê Khinh Chu.

【 Ký chủ, tôi nhận thấy được bàn tay vàng hộ chủ, bây giờ…… Ủa?! Vì sao bàn tay vàng lại ở trên người đối tượng nhiệm vụ?! 】

【 Ủa?!! Ký chủ, vì sao cậu lại ở cùng phòng với đối tượng nhiệm vụ?! 】

Bàn tay vàng gì cơ?

Lê Khinh Chu khó hiểu.

Lúc này, Liễu Bạc Hoài nói: "Bảo bối, từ lúc anh quen biết em, thật ra anh vẫn luôn nghe thấy nhịp tim của em, thấy..."

【 A —— chẳng lẽ bàn tay vàng ném sai người rồi sao?! 】

Âm thanh của Liễu Bạc Hoài và tiếng thét ngạc nhiên của hệ thống đồng thời vang lên.

Cuối cùng, Lê Khinh Chu cũng hiểu rốt cuộc chuyện là thế nào——trước khi đi, hệ thống ném cho cậu một bàn tay vàng tên là "nhận thức hoạt động tinh thần".

Nhưng không biết vì sao bàn tay vàng này lại dùng trên người A Hoài.

Từ lúc đó, A Hoài có thể nhìn thấy tiểu bọt khí trên đỉnh đầu cậu trong vòng 10 mét, trong vòng 3 mét có thể nghe thấy âm thanh trong lòng cậu.

Nhưng hôm nay, bàn tay vàng kia không hiểu sao lại biến mất.

Có lẽ là sau khi họ lăn xuống sườn dốc, bàn tay vàng bảo vệ bọn họ nên mới biến mất. - App truyện tytnovel.com -

——Chuyện này không khác gì sét đánh giữa trời quang.

Toàn thân Lê Khinh Chu cứng đờ, ngơ ngác.

Liễu Bạc Hoài ôm chặt cậu, thấp giọng nói: “Bảo bối, em đừng giận anh được không?”

Một lúc lâu sau, Lê Khinh Chu suy yếu nói: "Cho nên...bình thường em suy nghĩ gì, anh đều biết sao, A Hoài?"

Bao nhiêu vở kịch diễn ra trong đầu em, anh đều xem như xem livestream?!

Quả bóng nhỏ màu lam bay lên bay xuống: 【 Ký chủ, bàn tay vàng sẽ không đề cập đến nhiệm vụ, cốt truyện trong nguyên tác, hay là chuyện cậu đến từ thế giới khác. 】

Liễu Bạc Hoài nói: "Phải, ví dụ như lần lái xe motor, em có suy nghĩ muốn sờ anh, ôm anh một cái, còn có... Ứ ừ."

"...."

Hoảng hốt.

Lê Khinh Chu bỗng chốc rên lên một tiếng, cơ thể ngả về phía sau, chống cằm hét lên: "Em rời khỏi trái đất đến mặt trăng đây! Để em đi! Để em đi!"

"Mua cho em một vé phi thuyền bay lên vũ trụ ngay bây giờ! A a a a——”

Liễu Bạc Hoài nâng eo và đầu Lê Khinh Chu lên, dịu dàng dỗ: "Bảo bối, ngoan, như vậy dễ bị đau hông, mau đứng lên."

"Em không!"

Lê Khinh Chu khóc thút thít, vặn vẹo người, ý đồ tìm chăn chui vào.

Liễu Bạc Hoài bất đắc dĩ, sợ cậu làm mình bị thương, cuốn chăn cho cậu, nhìn cậu tự bế vùi cả người vào.

Quả cầu nhỏ màu làm chui vào chăn lải nhải: 【 Ký chủ, chẳng lẽ cậu yêu đương với đối tượng nhiệm vụ? Quan hệ của hai người tiến đến bước nào rồi? 】

【Để tôi kiểm tra xem nào....Tâm liền tâm, nước sữa hòa nhau, á, chỉ còn thiếu kết hôn.】

【 Ký chủ, sau khi kết hôn chân cậu sẽ khỏi hẳn. 】

【Tuy nhiên vì để thế giới vận động hợp lí, không xuất hiện nhận thức lệch lạc, chúng tôi sẽ đưa ra phương án hợp lí để chữa khỏi chân cho ký chủ, ví dụ như……】

Lê Khinh Chu đột nhiên xốc chăn lên, quả bóng nhỏ màu lam không kịp đề phòng, bắn vào đầu gường.

"Nếu chân tôi lành lặn trở lại, không thể gạt A Hoài, tôi có thể nói ra không?"

Quả bóng nhỏ màu lam lăn từ đầu giường xuống, lảo đảo lắc lư, bay đến trước mặt Lê Khinh Châu: 【Sau khi kết hôn ký chủ có thể nói.】

【Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thế giới trong sách này cũng ổn định, sau đó sẽ trở thành một trong những thế giới nhỏ thật sự. 】

Liễu Bạc Hoài thấy Lê Khinh Chu chui ra, ôm cậu vào lòng, vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán câu, nói: "Bảo bối, em suy nghĩ gì vậy?"

Lê Khinh Chu nhìn hắn, hừ nói: "Anh đoán xem, không biết chứ gì."

"À mà, đến bàn tay vàng cậu còn đưa sai người, cấp trên không phạt à?"

【 Cái này, cái này…… Trở về tôi sẽ viết báo cáo nhận lỗi, xin lỗi, ký chủ. 】 Quả cầu nhỏ màu lam uể oải lắc lư.

"Ngoại trừ nhận sai, cậu còn phải bồi thường cho tôi, tôi muốn sử dụng bàn tay vàng này một ngày, không quá đáng chứ?"

Quả cầu nhỏ màu lam ngẩn ngơ: 【 Nhưng mà ký chủ, bàn tay vàng này bởi vì bảo vệ chủ nhân mà hỏng rồi, phải mang về sửa một chút mới có thể dùng tiếp. 】

【 Ký chủ muốn sử dụng một ngày đúng là không quá đáng, nhưng phải chờ một chút mới được……】

"Không sao, chờ bao lâu cũng được." Tâm trạng Lê Khinh Chu trở nên tốt hơn.

Liễu Bạc Hoài nhéo nhéo cằm cậu, để sát vào nói: "Bảo bối, em lại đang nghĩ chuyện xấu gì?"

Lê Khinh Chu dảo mắt: "Em có nghĩ gì đâu, em có thể nghĩ chuyện xấu gì chứ, anh đừng đổ oan cho em."

Hì hì, em có nghĩ anh cũng không biết, lêu lêu lêu.

Liễu Bạc Hoài lắc đầu bất đắc dĩ, vẻ mặt này vừa nhìn là biết đang nghĩ chuyện xấu muốn chỉnh hắn, được, hắn đuối lý, đành chịu vậy.

Sự việc bàn tay vàng tạm thời hạ màn, hệ thống chờ hai người kết hôn xong mới đi.

Hai ngày sau, Yến Kinh lại xảy ra một chuyện.

——Lưu Bành đánh em gái mình, cũng chính là Lưu Kỷ Trân.

Nghe người chứng kiến nói là ông ta đến tận bệnh viện túm tóc Lưu Kỷ Trân, kéo bà ta xuống khỏi giường bệnh đánh.

Không ai cản được, đánh đến mặt mũi Lưu Kỷ Trân bầm dập, máu me giàn dụa mới thôi.

Mà lý do khiến ông ta ồn ào khiến một vài người không biết có nên ngăn cản hay không.

Phía dưới của Lưu Bành không được, nhiều năm như vậy ngoài trừ một đứa con gái riêng bên ngoài thì không sinh được con.

Nhưng gần đây ông ta mới biết được sự thật——sở dĩ ông ta không được, tất cả là do Lưu Kỷ Trân bỏ thuốc ông ta.

Lưu Bành không sinh được con, nhà họ Lưu cũng sắp tuyệt hậu.

Không có gì đáng ngạc nhiên nếu Lưu Bành muốn đánh chết Lưu Kỷ Trân.

"Con gái nhà họ Lưu tàn nhẫn thật, đến cả anh trai ruột của mình mà cũng..."

" Xứng đáng bị đánh, bỏ thuốc cho anh ruột của mình chỉ vì tiền."

Cuối cùng vẫn là Liễu Cảnh Nguyên cùng Liễu Nhạc Thừa tiến lên ngăn Lưu Bành lại, nếu không Lưu Kỷ Trân cũng không sống nỗi.

Về sau—— Lưu Bách trực tiếp cướp đoạt quyền lợi của Lưu Kỷ Trân ở công ty, Lưu Bành và Lưu Kỷ Trân cũng cạch mặt nhau từ đây.

Hạ Thanh Uyển vẫn muốn tính sổ với Lưu Kỷ Trân, vì bà ta dám dắt mũi Vu Khôn, muốn Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu phải chết.

Một nhà Liễu Cảnh Nguyên cuối cùng cũng không sống nỗi ở Yến Kinh nữa, chỉ đành theo ý Hạ Thanh Uyển ra nước ngoài, không bao giờ trở về.

Lê Khinh Chu ở nhà tự bế hai ngày mới hồi phục.

Cậu dựa lên lưng Liễu Bạc Hoài, nắm tóc hắn hỏi tiểu bọt khí trên đỉnh đầu mình trông như thế nào.

Liễu Bạc Hoài thỏa mãn cậu, tự tay vẽ tranh.

"Xấu hoắc." Lê Khinh Chu suýt khóc khi thấy bức vẽ đầu tay của hắn.

Liễu Bạc Hoài hiếm khi cảm thấy quẫn bách, nói: "Anh sẽ luyện thêm mà bảo bối."

Lê Khinh Chu: Hừ ~ lúc này mà có bàn tay vàng thì tốt rồi, mình muốn xem trong lòng A Hoài đang nghĩ gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio