Lý Ngạn Thanh đẩy cửa phòng đặt riêng ra, khi nhìn thấy nam nhân đang đứng cạnh cửa sổ, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“A Thanh, sao giờ con mới đến?” nữ nhân ngồi cạnh bàn ăn vẫy vẫy tay gọi cậu: “Nhìn con này, đầu toàn mồ hôi, tới đây, tới ngồi cạnh mẹ, uống chút trà rồi nói sau.”
Lý Ngạn Thanh không để ý tới bà, ánh mắt như trước nhìn chằm chằm nam nhân đang đứng cạnh cửa sổ, ngữ khí thản nhiên gọi một tiếng: “Chú Trương cũng ở đây?”
Nam nhân bên cửa sổ quay người lại, cho cậu một nụ cười ôn hòa: “A, ngại quá, vừa rồi chú đang mải suy nghĩ, không phát hiện Ngan Thanh đã tới, cháu đói chưa?”
Lý Ngạn Thanh không hé răng.
Nam nhân này đã nhiều năm làm hàng xóm với mẹ con họ, thi thoảng cũng có chút qua lại. nhưng cậu thực sự không biết ông ta và mẹ cậu đã quen thân tới dạng này. Tuy rằng nghe nói nam nhân này ở một mình, còn mẹ cậu trên thực tế cũng là người độc thân… đúng là gặp quỷ, hôm nay lúc ăn sáng cậu còn nhận được một chén cháo hải sản từ cha, làm gì có đứa con nào trong tình huống như vậy sẽ thích nhìn mẹ nó thân mật ngồi ăn cơm trong một phòng riêng với một gã đàn ông đơn thân khác chứ?
Lý Ngạn Thanh thầm hy vọng bản thân đã đoán sai. Cậu hướng ánh mắt thắc mắc nhìn Trương Minh Nghiên, hy vọng mẹ sẽ cho cậu một đáp án chấp nhận được.
“Ngồi đi.” Trương Minh Nghiên gọi cậu tới ngồi cạnh mình, lại nói với nhân viên phục vụ đứng ở gần cửa: “Người đã tới đông đủ, có thể mang đồ ăn lên.”
Nhân viên phục vụ cúi người, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Lý Ngạn Thanh tiếp nhận chén trà từ mẹ cậu, khó khăn bày ra biểu tình như không có việc gì: “Chú Trương cũng tới, có chuyện gì không ạ?”
Trương Minh Nghiên cười nói: “Đương nhiên là có chuyện rồi, còn là chuyện tốt nữa! nếu không sao mẹ phải nóng lòng như lửa đốt mà gọi con tới? huh?” vừa nói vừa dùng cặp mắt được chau chuốt dán lông mi dày khiến đôi mắt to thật to lấp lánh nhìn cậu. bà đã quen cách nói chuyện mang đầy hương vị nũng nịu như mỗi khi nói chuyện với Lý Thừa Vận, nên đôi khi nói chuyện với người khác cũng sẽ vô tình mà lộ ra sự nũng nịu đó, điều này khiến Lý Ngạn Thanh đặc biệt thấy bất đắc dĩ.
Trước kia sinh hoạt cùng một chỗ với nhau, không tránh khỏi phải thấy thường xuyên nhưng từ sau khi được vào ở Lý gia, thấy Trình Du phong thái quý phu nhân khí chất cao sang thanh lịch liền cảm thấy chút diễn xuất này của mẹ mình cũng chả đáng là gì. Thậm chí cậu có thể nhìn ra ý tứ chỉ qua một ánh mắt của Trình Du, ánh mắt kia cất giấu sự khinh thị, chán ghét cùng khinh thường, giống như việc cậu xuất hiện trước mặt bà ta là một sự ban ân đặc biệt nào đó.
Trên thực tế quả thật là vậy, Trình Du là nữ chủ nhân Lý gia, cho dù quyết định nhận cậu vào ở Lý gia là ý của Lý lão gia, nhưng nếu Trình Du phản ứng quá mức kịch liệt, Lý gia cũng sẽ nể mặt Trình gia. Lý Ngạn Thanh đoán Lý lão gia hẳn đã chấp nhận cho Trình Du một ích lợi nào đó, hoặc cũng có thể là liên quan tới hai thằng con trai của bà ta.
Trương Minh Nghiên vươn bàn tay được sơn vẽ móng tỉ mỉ ra trước mặt cậu quơ quơ, không chút cao hứng chu môi với cậu: “Mẹ đang nói chuyện với con đấy, thất thần cái gì vầy nè?”
Lý Ngạn Thanh nháy mắt mấy cái, hơi có chút không vui nhìn bà, cậu đặc biệt không thích nhìn thấy bộ dạng Trương Minh Nghiên cố ý làm nũng vì điều đó càng khiến cậu cảm thấy bà thật đáng thương, muốn được nam nhân kia chú ý, lại còn bày ra lắm trò tiểu tâm như vậy.
“Sao ạ?”
Trương Minh Nghiên khẽ thở dài, mắt to liếc nhìn Trương Hách ngồi một bên cười nói: “Là thế này, mẹ đã đầu tư một ít tiền vào nhà máy của chú Trương, hiện tại chúng ta coi như tiểu cổ đông của Trương gia.”
Lý Ngạn Thanh lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, mẹ cậu trước giờ chỉ biết tiêu tiền vào việc mua quần áo phấn son nước hoa… hiện tại còn biết đầu tư? Chuyện này ba có biết không? Hay đó là ý của Trương Hách? Là ông ta thấy mẹ cậu ngốc nên muốn lừa tiền?
Trương Hách từ ánh mắt cảnh giác của Lý Ngạn Thanh cũng nhìn thấu suy nghĩ của cậu, áp chế sự trào phúng nơi đáy mắt, mỉm cười với cậu: “Mẹ cháu là muốn chú hướng dẫn chỉ bảo thêm cho cháu, nghe nói về sau cháu muốn vào Lý thị? Đây là một tập đoàn tài chính nổi danh, cháu nên học thêm một chút kiến thức về phương diện quản lý, tích lũy kinh nghiệm từ bây giờ, đối với tương lai của cháu rất hữu dụng.”
Lý Ngạn Thanh bị ông ta nhìn thấu tâm tư, hơi có chút ngại ngùng: “Chú Trương, vậy… làm phiền chú.”
Trương Hách cười đến vẻ mặt ấm áp: “Có phiền toái gì đâu, chúng ta là hàng xóm bao nhiêu năm với nhau, chú cũng coi như nhìn cháu lớn lên. Chú nhớ hồi cháu mới chuyển đến chỉ cao thế này…” nói xong còn khoa chân múa tay áng chừng độ cao: “Khi đó chắc cháu mới học tiểu học đi?”
Trương Minh Nghiên cũng tươi cười theo: “Cũng phải, bất tri bất giác đã mấy năm trôi qua.”
Trương Hách cũng cảm khái nói một câu: “Đúng vậy, Ngạn Thanh giờ cũng đã trở thành một thanh niên rồi, qua một hai năm nữa sẽ vào Lý thị, càng có tiền đồ.”
Trương Minh Nghiên nghe ông ta nói như vậy liền cao hứng hơn.
Cửa phòng được mở ra, đồ ăn ngon lành từng món từng món được mang lên, nhân viên phục vụ khui rượu cho bọn họ, rồi bị Trương Minh Nghiên phất tay đuổi ra ngoài.
Trương Minh Nghiên tự mình rót rượu mời Trương Hách một chén: “Anh Trương, chén rượu này tôi mời anh. A Thanh nhà tôi tuổi còn nhỏ, cha nó lại không thường xuyên ở bên cạnh, nó là bị tôi nuông chiều, rất nhiều chuyện đều không biết gì, về sau đi theo anh mong anh chỉ bảo cháu nó nhiều hơn.”
Lý Ngạn Thanh nghe mẹ mình nói như vậy, trong lòng có chút không cao hứng. Cậu là con cháu Lý gia, hiện tại mỗi ngày đều được Lý lão gia tử dẫn theo bên người, muốn dạy dỗ cậu nào đến phiên tiểu thương gia như Trương Hách tới dạy? Khi Lý lão gia tử dẫn cậu tới công ty, đều kêu cậu đi theo mấy vị giám đốc học tập, chẳng lẽ quản lý cấp cao của Lý thị trình độ còn không bằng một tiểu lão bản chỉ mở được mỗi cái nhà máy hóa chất thôi sao?
Trương Minh Nghiên ở dưới gầm bàn khẽ đá chân cậu một cái.
Lý Ngạn Thanh không thể làm xấu mặt mẹ mình liền thuận theo mà bưng chén rượu trước mặt lên, khách khách khí khí nói một câu: “Chú Trương, chú đừng trách, trước kia mẹ cháu không cho cháu uống rượu, hôm nay lại chủ động cho phép, cháu thật sự cảm thấy ngoài ý muốn, vừa rồi thật sự có hơi thất thần.”
Trương Minh Nghiên cười nói: “Hôm nay có chút đặc biệt, có thể cho tiểu mao đầu con uống một chút.”
Trương Hách bất động thanh sắc cầm chén rượu lên cụng chén với hai mẹ con, miệng thản nhiên nói rằng: “Tình huống của Ngạn Thanh có chút đặc biệt, bên trên có mấy người anh trai khá lợi hại, nếu không có người dốc lòng giáo dục, về sau sẽ khó sống yên trong Lý thị. Cũng khó trách mẹ cháu lại sốt ruột như vậy.”
Lý Ngạn Thanh giật mình. Hiện tại thân phận của cậu trong Lý gia có chút xấu hổ, Trình Du không nói, Lý lão gia tâm tư khó lường, mà cha cậu… Lý Thừa Vận bắt đầu chuyển giao một phần công việc cho con cả là Lý Duyên Kỳ, sao có thể tốn nhiều tâm tư lên người cậu chứ? Muốn nói dốc lòng giáo dục, dựa vào người trong Lý gia là không đủ. Còn nam nhân Trương Hách này, có khi đúng là quân sư do mẹ mời tới cho mình.
Biểu tình của Lý Ngạn Thanh trở nên chân thành hơn rất nhiều: “Chuyện kinh doanh cháu thật sự không hiểu gì, về sau còn nhờ chú Trương chỉ dạy thêm.”
Nụ cười trên mặt Trương Hách càng sâu: “Nhà chú không có trẻ con, nên chú rất thích những đứa trẻ hiểu chuyện như Ngạn Thanh. Ngạn Thanh, về sau chú sẽ coi cháu là học trò của mình.”
Lý Ngạn Thanh vội đứng dậy, đi qua rót rượu cho Trương Hách, Trương Minh Nghiên ngồi một bên cũng liên tục nhờ vả hắn hao tâm tổn trí vì con trai mình.
Rượu quá ba tuần, Trương Hách vẻ mặt trịnh trọng nói với Lý Ngạn Thanh: “Ngạn Thanh, tình hình của cháu ở Lý gia mẹ cháu đã nói qua với chú. Nhưng dù sao cũng là nghe nói, nếu cháu tin tưởng chú, có thể kể với chú tình hình hiện tại của cháu không?”
Lý Ngạn Thanh liếc mắt nhìn sang mẹ mình thần sắc có chút khẩn trương, cảm thấy cũng không có gì không thể nói, nếu mẹ biết được tình cảnh thực tế của mình ở Lý gia, nói không chừng về sau có thể sẽ thu liễm một chút, đừng có rước lấy đại phiền toái gì về cho bọn họ.
“Trước kia không nói, là bởi vì cháu sợ mẹ lo lắng.” Lý Ngạn Thanh liếc mắt nhìn Trương Minh Nghiên, thấy thần sắc trên mặt bà quả nhiên có chút thay đổi, vừa lòng tiếp tục nói: “Lý gia hiện tại kỳ thật là do ông nội định đoạt, ba cháu tuy rằng đã tiếp quản tập đoàn, nhưng rất nhiều chuyện vẫn phải hỏi ý kiến của ông.”
Trương Hách khen ngợi gật đầu: “Ngạn Thanh tuổi còn nhỏ mà đã có thể quan sát được như thế, đã rất giỏi rồi. cháu là một đứa nhỏ thông minh.”
Trương Minh Nghiên nghe thấy hắn khích lệ Lý Ngạn Thanh, lại cao hứng vô cùng.
Lý Ngạn Thanh cười nói: “Chức vụ của Lý Duyên Kỳ ở công ty là giám đốc hành chính, cụ thể anh ta quản lý cái gì, cháu không rõ lắm, nhưng ba cháu không thường xuyên tới công ty, đa số mọi việc đều do anh ta xử lý. Sau khi anh ta chỉnh lý xong sẽ cầm tới cho ba và ông nội xem. Quyền lợi của anh ta vẫn là rất lớn.”
Trương Hách do dự nhìn cậu: “Chú nghe nói Lý gia có tổng cộng người con trai phải không?”
Lý Ngạn Thanh sắc mặt hơi trầm xuống, mím môi, gật gật đầu.
Trương Hách cười nói: “Trong nhà có nhiều con, nhưng đứa nhỏ được lão nhân sủng ái nhất thường là con út.”
Sắc mặt của Trương Minh Nghiên và Lý Ngạn Thanh lúc này mới tốt trở lại.
“Cũng không phải rất được sủng ái.” Lý Ngạn Thanh nhớ Lý lão gia tử luôn dẫn cậu đi cùng tới công ty, trên mặt bất giác toát ra thần sắc đắc ý: “Nhưng mà, dường như ba cháu đối xử rất tốt với đứa con riêng mới đón trở về kia. Sau khi anh ta rời khỏi Đức Ôn, ba còn cố ý cho anh ta một số tiền.”
Trương Hách khẽ nhướn mày: “Sao cháu biết?”
“Ôn Hạo nói.” Lý Ngạn Thanh nói: “Ban giám đốc của Đức Ôn cháu cũng đã gặp. trước đó Trình Du nói là Trọng Nham nhượng lại một phần cổ phần công ty, nhưng khi họp mặt ban giám đốc cháu mới biết anh ta đã rút ra hoàn toàn.”
Trương Hách trầm mặc.
Lý Ngạn Thanh không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của hắn, tiếp tục nói: “Nghe nói anh ta thành lập một công ty kinh doanh cây cỏ riêng. ừm, không biết là làm gì, bán hoa chăng?”
Trương Hách ý tứ hàm xúc không rõ mà nhíu nhíu khóe miệng.
Trương Minh Nghiên cũng không hiểu chuyện làm ăn buông bán, nghe được hai chữ “bán hoa” cũng khinh thường bĩu môi: “Bán hoa thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? còn bày đặt thành lập công ty? Chắc là tốn rất nhiều tiền phải không?”
Trương Hách hỏi Lý Ngạn Thanh: “Đăng kí tài chính của cậu ta đều do ba cháu chi?”
Lý Ngạn Thanh lắc đầu: “Chú hai nói là tự anh ta kiếm được.”
Trương Minh Nghiên sửng sốt một chút, lộ ra biểu tình bất khả tư nghị, “Nó chỉ là một thằng nhóc, chỉ lớn hơn con vài tuổi đi? Nó kiếm tiền được từ đâu?”
Lý Ngạn Thanh đối với vấn đề này cũng rất hoang mang: “Mọi người trong nhà đều nói Trọng Nham tự mình đầu tư tương lai, nghe nói kiếm được không ít tiền.”
“Đầu tư tương lai?” Trương Hách lộ ra biểu tình hứng thú: “Cậu ta làm lâu chưa?”
“Hình như chỉ mới mấy tháng.” Lý Ngạn Thanh nhớ lại lời Ôn Hạo từng nói: “Tiền vốn công ty mới thành lập kia một phần là tiền chuyển nhượng cổ phần, một phần là tiền lãi đầu tư tương lai của anh ta.” Cậu không hiểu đầu tư tương lai là cái gì, cũng không biết cái đó có dễ kiếm tiền như vậy không, nhưng nghe được người khác khen anh ta, trong lòng Lý Ngạn Thanh có chút không thoải mái.
Trương Hách nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, an ủi: “Không khó mấy đâu, cái này giống như chơi cổ phiếu thôi, đều mang tính chất đầu cơ nhất định, cũng không chứng minh được cái gì.”
Lý Ngạn Thanh trong lòng dễ chịu hơn chút, cảm giác với Trương Hách cũng không còn bài xích như lúc đầu.
Trương Hách còn nói: “Đầu tư tương lai chú cũng đang làm, nếu Ngạn Thanh có hứng thú, có thể đầu tư cùng chú. Không cần đầu tư quá nhiều, một hai vạn là được, chủ yếu để rèn luyện nhãn lực.”
Trương Minh Nghiên mừng rỡ: “Vậy thì hay quá.”
Lý Ngạn Thanh cũng thật cao hứng: “Cám ơn chú Trương. Trước đây cháu rất có hứng thú với cái này, nhưng không có người hướng dẫn, một mình không dám đầu tư bừa. giờ có chú Trương chỉ điểm, cháu cũng không còn thấy lo lắng nữa.”
Cậu vẫn cảm thấy không cao hứng khi Trương Hách và mẹ cậu qua lại gần gũi như vậy, nhưng Trương Hách đồng ý hao tâm tổn trí dạy cho cậu, khiến cậu không cách nào cự tuyệt. Nhất thời trong lòng có chút mẫu thuẫn.
Trương Minh Nghiên nói: “Đúng vậy, lúc trước vẫn chưa có người thích hợp để chỉ dạy cho thằng bé. Hiện giờ giao A Thanh cho anh, tôi cũng thấy an tâm.”
Trương Hách cười nói: “Được chỉ bảo anh tài cũng là một chuyện vui, chúng ta hợp tác, hai người đừng có cảm ơn tới cảm ơn lui nữa, càng nói càng xa lạ đó.”
Trương Minh Nghiên cười nói: “Phải phải, tôi cũng không khách khí với anh nữa. A Thanh, rót cho chú Trương một chén đi, về sau phải chăm chỉ theo chú Trương học tập.”
Lý Ngạn Thanh lên tiếng đáp ứng, lại đứng lên giúp hắn rót rượu. Trương Minh Nghiên ngồi một bên cười tủm tỉm, nhất thời trong phòng ăn vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
Trọng Nham không biết có người ở sau lưng hỏi thăm về mình, hai ngày nay cậu vẫn ngoan ngoãn ở nhà chăm chỉ làm bài tập hè, nhàm chán muốn mốc meo luôn, cuối cùng chạy theo Lâm Bồi tới sau thôn.
Lúc này ngoại trừ nhóm bọn cậu ra còn có thêm hai người mới, một là sư tỷ Từ Viện của Lâm Bồi, một người khác là bạn học của Từ Viện, Lý Lập Quốc. từ trước Từ Viện đã cùng giáo sư hướng dẫn mình nghiên cứu gây giống hoa thược dược mới, chuyên môn vững vàng cũng coi như có chút danh tiếng. tính cách cô tương đối dịu dàng nho nhã, lại là một cô gái vô cùng sáng tạo, điều mong muốn nhất đó là có một phòng nghiên cứu riêng. Lý Lập Quốc trước đây học cùng trường Lâm nghiệp với Từ Viện, khoa thiết kế cây cảnh, anh có hứng thú với chế tác chậu cây cảnh.
Trọng Nham đương nhiên không hiểu cái gì là nghệ thuật, nhưng Lý Lập Quốc xuất hiện lại đột nhiên thức tỉnh cậu, một chậu hoa thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nếu trồng vào chậu lớn, thêm vài cái tượng sứ nhỏ, hoặc đá, sỏi gì đó, sắp xếp sao cho đẹp mắt, giá trị sẽ tăng lên vài lần. đúng là so với trực tiếp bán hoa không càng lời hơn nhiều.
Cứ như vậy, hai người kia cậu đều nói Lâm Bồi giữ lại công ty. Lâm Bồi nói Từ Viện có thể phụ trách một tổ nghiên cứu riêng, hai người bọn họ còn cần tuyển thêm vài trợ lý. Còn về Lý Lập Quốc, anh ta càng thích hợp đi theo Lâm Quyền nơi nơi chạy — người này đối với việc sưu tầm tài liệu, sau đó đem chúng kết hợp với những chậu hoa sẽ tạo một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Những công nhân Lâm Quyền tìm tới đều đã bắt tay vào việc xây dựng, họ đang xây nền móng ở trên sườn đồi.
Trọng Nham đứng ở ven bờ suối, xa xa đánh giá khu sườn đồi đang thi công cùng vùng đất rộng lớn xung quanh, trong lòng tràn đầy cảm giác tự hào. Trong nháy mắt, cậu tựa hồ hiểu được cái gì là tình yêu với đất đai và lao động như trong các tiểu thuyết thường miêu tả.
Hết