Đặc biệt là ngày mùa tiến đến, mọi nhà ở nông thôn đều bận thu hoạch lương thực, người nhà họ Hạ cũng đang rất bận nên không có ai tới thôn Thất Tỉnh tìm mẹ có Hạ Hiểu Lan gây sự.Hạ Hiểu Lan mang trứng gà vào trong huyện bán, chưa tới hai ngày đã rất là quen thuộc, cô nói chuyện lanh lẹ, lại còn rất đẹp, làm buôn bán có nguyên tắc, nhưng rồi lại rất rộng rãi trong mấy chi tiết nhỏ.Công nhân của xưởng máy móc và xưởng chế biến thịt đều biết mấy ngày nay ở bên ngoài xưởng nhiều thêm một vị Tây Thi trứng gà, bán trứng gà rất mới mẻ.Mỗi ngày đều đi một chuyến tới huyện An Khánh, chỉ trong ngày cô đã bán được gần . quả trứng gà.
Tuy rằng mỗi ngày đều phải đạp xe đi lại giữa nông thôn và trong huyện rất vất vả, nhưng sự vất vả này rất có hiệu quả, trung bình một ngày có thể kiếm được khối.Có ít tiền vốn lại không có quan hệ, dù cho Hạ Hiểu Lan có rất nhiều ý tưởng kiếm tiền thì cũng chỉ có thể đi từng bước một.
Mỗi ngày có thể kiếm từng đấy tiền, Hạ Hiểu Lan không cảm thấy nhiều, nhưng Lưu Phân lại rất vừa lòng.Tới buổi tối, Hạ Hiểu Lan về đến nhà, hai mẹ con kiểm kê số tiền bán được hôm nay.
Đổ hết tiền trong túi lên trên bàn, phần lớn đều là tiền lẻ, một khối, mao, nhỏ nhất là phân.
Hạ Hiểu Lan thể tất cả tờ tiền có giá trị là phân mà đời trước cô gặp thêm lên đều không nhiều bằng số tiền phân mà cô thấy mấy ngày nay.Lưu Phân xếp gọn lại tiền, chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy:“Tiền thật sự dễ kiếm như vậy ư, người khác không biết sao?”Vấn đề của Lưu Phân rất hay, chứng minh Lưu Phân đã bắt đầu tự hỏi.Hạ Hiểu Lan liền cười: “Dù biết có thể kiếm tiền, thì công việc này cũng không phải ai đều có thể làm”Ở niên đại đương nhiên là khắp nơi đều có kỳ ngộ, nhưng mà không phải ai cũng có thể biến thành phú ông có gia sản hàng tỷ.
Khi cơ hội đến cũng cần phải có can đảm để nắm bắt và còn phải có vận may!Giống như công việc bán trứng của Hạ Hiểu Lan, thôn Thất Tỉnh khẳng định cũng có người xem đến đỏ mắt.Nhưng việc thu hoạch lương thực không thể bỏ bê.
Dù có gia đình đông người, có thể bỏ bớt người ra để làm chuyện này thì cũng cần phải có dũng khí đập nồi dìm thuyền giống Hạ Hiểu Lan.Chuyện làm ăn có thể có lãi cũng có thể có lỗ, chuyện đi bán trứng gà này không chỉ vất vả mà còn có nguy hiểm rất lớn.
Bán không hết trứng gà làm sao bây giờ? Khi vân chuyển trứng đi bán bị vỡ hết thì phải làm sao? Gần trăm khối tiền vốn, không cẩn thận sẽ mất hết cả vốn.Hạ Hiểu Lan dù cho bị lỗ hết, thì lại làm lại từ đầu, cô có thể bò lên đến vị trí quản lý cấp cao của công ty đa quốc gia, chút thất bại nhỏ này không thể ảnh hưởng đến cô được.Nhưng đối với người dân quê của năm này, lỗ vốn gần khối, đó là số tiền hơn nửa năm mới có thể tích góp được, nói mất là mất, có ai dám mạo hiểm lớn như vậy?Hạ Hiểu Lan cất tiền lại nói:“Việc bán trứng gà này lại qua mấy ngày sẽ không dễ bán như vậy nữa, không phải con nhờ cậu thu lươn giúp sao? Con muốn mang vào trong huyện bán thử xem sao.”Chỉ riêng ruộng lúa nhà họ Lưu cũng đã có thể bắt được mấy chục cân cá chạch, cá trích và lươn, ở nông thôn không thiếu mấy thứ này.Cá chạch nếu không sơ chế cẩn thận sẽ có mùi tanh của đất.Cá trích nuôi trong ruộng lúa chỉ đến sau này mới được ưa chuộng, còn bây giờ không có ai muốn ăn nó? Tốn dầu, nhiều xương, ít thịt,…Nó còn không được xếp vào “ loại cá nhà” là có thể thấy thứ này không hề được chào đón thế nào rồi.
Hơn nữa người ta thườn dùng câu “ cá diếc qua sông”, chỉ cần nghĩ thôi cũng có thể thấy số lượng cá trích nhiều như thế nào!Lươn thì khác, nó thứ đại bổ, dù là thời đại nào cũng có thể bán với giá tốt.Hiện tại lươn cũng bán được giá gần bằng giá thịt lợn, nhưng mà ở huyện An Khánh cũng không dễ bán, trừ khi mang lên tận tỉnh.Giá cá trích và cá chạch rất rẻ, Hạ Hiểu Lan lười lăn lộn chúng nó, nên cô nhờ Lưu Dũng nói cho người trong thôn Thất Tỉnh.
Cô không chỉ thu mua trứng gà, mà còn thu mua cả lươn nữa.
Nhưng mà mọi người hiện tại đều đang bận gặt lúa, chỉ có rải rác có mấy đứa trẻ tới bán vài cân lương mà thôi.
Cô cũng không vội, đến tận tháng vẫn còn bắt được lươn cơ mà.Dù cho người khác ghét bỏ cá trích và cá chạch thì Hạ Hiểu Lan cũng có cách ăn.Tài nấu ăn của Hạ Hiểu Lan chỉ là bình thường, nhưng kiến thức của cô rất rộng, vì chiêu đãi khách hàng, các món ăn đặc sản từ Nam ra Bắc còn có món nào mà cô chưa ăn?Số cá chạch và cá trích mà Lưu Dũng lấy về lần trước, đều cho nó phun sạch bùn, cho vào chảo dán, chiên đến mặt đều giòn, sau đó cho nước vào hầm với lửa nhỏ.Canh cá được hầm đến nhừ, cũng chỉ tốn chút công sức mà thôi, Hạ Hiểu Lan làm mỗi người trong nhà đều uống canh cá.
Cô trọng điểm chăm sóc cho Lưu Phân cùng Đào Đào, Lưu Phân gầy giống như dân chạy nạn Châu Phi, còn Đào Đào thì phải bồi bổ nhiều canxi, nếu không lại di truyền theo chiều cao nhà họ Lưu thì lại trở thành nấm nùn mất.Cá chạch thì cho thêm tương, ớt nấu, lại cho thêm chút đậu hũ, lúc sắp bắc ra thì cho thêm vài cọng hoa tỏi non.Thức ăn của nhà họ Lưu đã được xem là khá tốt, mợ Lưu Phượng Mai rất là vừa lòng với Hạ Hiểu Lan.Nhưng mà hai ngày tiếp theo, Lưu Phân không thể đi cùng với Hạ Hiểu Lan vào thành, hai mẹ con ở nhờ nhà Lưu Dũng, nên không thể để hai vợ chồng Lưu Dũng đi gặt thóc một mình, Lưu Phân cũng cần phải đi hỗ trợ.“Ngày mai con đi một mình vào trong huyện, cần phải cẩn thận”Trước khi Hạ Hiểu Lan ra cửa, Lưu Phân cũng phải đi ra đồng, phải cắt lúa xong trước khi mặt trời mọc, còn phải tuốt hạt, hiện tại không có máy móc, tất cả đều dựa vào sức người cả.“Con biết rồi, mẹ! Mẹ cũng đừng để mình quá mệt”Hạ Hiểu Lan đạp xe đạp đi vào trong huyện, mấy ngày nay thị trường trứng gà của hai cái xưởng đã sắp bão hòa rồi, không có khả năng mỗi ngày đều có người mua nhiều trứng gà như vậy.Một lần chở hơn quả trứng gà, một ngày chạy hai chuyến tới huyện An Khánh huyện.
Lần thứ hai tới bán trứng ở trước xưởng máy móc, cô đứng rất lâu mà vẫn thừa khoảng quả trứng gà.Hạ Hiểu Lan nghĩ mai sẽ đổi sang chỗ khác.Ngày bình thường cô sẽ không đi đường tắt, nhưng hôm nay bán trứng mất khá nhiều thời gian, cô liền lái xe đi xuyên qua một cái hẻm nhỏ.Nhưng cô không hề biết rằng, chỉ trong mấy ngày bán trứng ở trong huyện, mà thanh danh “Tây Thi Trứng gà” của cô đã truyền ra ngoài.
Lớn lên xinh đẹp, mỗi ngày còn mang theo tiền mặt bán trứng gà, có người đã cân nhắc chuyện xuống tay với Hạ Hiểu Lan.Hạ Hiểu Lan vẫn còn đắc ý vênh váo vì cái kéo to cô cất trong người vẫn chưa phải dùng đến lần nào, chưa từng gặp phải lưu manh.Ở phía bên kia con ngõ nhỏ chính là đường cái, cô dùng sức đạp xe định phóng lên thì đột nhiên cái sọt trứng trên xe lại bị người túm lấy:“Em gái, đi nhanh như vậy làm gì, các anh muốn mua trứng gà!”Đột nhiên bị người làm cho phải phanh gấp, Hạ Hiểu Lan không bị ngã xuống đất.
Nhưng cái sọt phía sau đã rơi xuống đất rồi, Hạ Hiểu Lan rất là đau lòng, không biết trứng gà bị vỡ bao nhiêu quả.Một người nhanh chóng lẻn đến phía trước, chặn đường đi của cô.Hai người còn lại thì túm lấy xe đạp của cô, Hạ Hiểu Lan đứng thẳng thân thể, một tay luồn vào trong áo cầm chắc cây kéo.Tình huống có chút không ổn, ba người đàn ông này đều có dáng vẻ lưu manh, tầm mắt bỉ ổi kia đánh giá cô từ đầu đến chân, rõ ràng vì để chống nắng nên cô có mặc áo dài kín mít từ đầu tới chân, vậy mà ánh mắt của mấy tên này cứ trần trụi như cô không hề mặc gì cả.Hôm nay không thể làm người lương thiện được rồi, Hạ Hiểu Lan không giống như các cô gái bình thường, sẽ bị dọa đến chân mềm nhũn không nghĩ được gì, cô không thèm nói mấy lời vô nghĩa với mấy tên này,, mở miệng kêu to:“Cứu mạng a!! Có người chơi lưu manh, sàm sỡ con gái nhà lành! Cứu mạng a, bọn họ chặn tôi ở trong ngõ nhỏ!”Thanh âm bén nhọn của Hạ Hiểu Lan khiến ba tên lưu manh bị dọa sợ.Một người vội vàng bước tới định che lấy miệng Hạ Hiểu Lan, cô cầm lấy kéo hung hăng thọc xuống, tên kia đau đến nhe răng nhếch miệng:“Kỹ nữ thối, cho rằng bọn tao chưa hỏi thăm rõ chi tiết của mày? Hai người các ngươi mau đè nó lại, kỹ nữ thối, còn dám lấy kéo thọc tao!”Hạ Hiểu Lan dựa lưng vào tường, cầm kéo trong tay khua lên, trong miệng vẫn không ngừng kêu to, dù sao không cho chúng tới gần người, trong miệng kêu “Lưu manh sàm sỡ con gái nhà lành” cùng “Cứu mạng”, lại có xe đạp chắn ở trước người, nhất thời thật đúng là không có ai có thể tới gần cô.Một kẻ lưu manh đã không còn kiên nhẫn, kéo xe đạp ra.Hạ Hiểu Lan vừa tiếp tục kêu to, vừa cười lạnh, có người bắt lấy tay cô, cô nhìn chuẩn đôi mắt của hắn, cầm kéo thọc xuống.Người nọ lùi lại rất nhanh nhưng mí mắt vẫn bị mũi kéo sắc nhọn xẹt qua.Hắn chịu đựng đau đớn, túm chặt lấy bím tóc của Hạ Hiểu Lan.
Kéo cô tới trước mặt, một tên khác thì nhân cơ hội đoạt lấy kéo của Hạ Hiểu Lan.“Kỹ nữ thối, còn muốn giả bộ trinh tiết liệt phụ hả, ai không biết mày là cái giày rách? Hạ Hiểu Lan của thôn Đại Hà!”.....