---•---
Thẩm Việt câu nệ ngồi trên sô pha, cậu ta thậm chí không dám nhìn thẳng vào Trương Thanh Dữ, thân thể căng chặt đến cực điểm.
Vừa rồi đánh nhau với Cố Thăng, khi chạy ra khỏi phòng thì Cố Thăng lại đê tiện nói cậu trộm đồ của gã. Vốn dĩ cho rằng không thể thoát thân nhưng chẳng ngờ lại được người cứu giúp, mà người này còn là Trương Thanh Dữ.
Từ lúc đi theo Trương Thanh Dữ, tâm cậu ta không hề được yên tĩnh, thậm chí vết thương trên người ẩn ẩn đau cũng khiến cậu ta bỏ qua.
Trên mặt phiếm màu đỏ ửng nhàn nhạt, một phần là vì để Trương Thanh Dữ thấy được bộ dáng chật vật của mình, nhưng càng nhiều hơn là khẩn trương.
"Uống gì không?" Trương Thanh Dữ cầm chai nước uống một ngụm rồi hỏi.
Thẩm Việt như đang đi vào cõi thần tiên, Trương Thanh Dữ đột nhiên nói chuyện dọa cậu giật mình, mông rời sô pha một chút, dường như muốn đứng lên, sau đó lại cứng nhắc ngồi xuống.
"Không, không cần, cảm ơn." Chắc vì cảm thấy phản ứng của mình quá mất mặt nên Thẩm Việt nhỏ giọng nói.
Trương Thanh Dữ nhìn sao cũng thấy Thẩm Việt giống một con vật nhỏ, có vài phần đáng yêu. Hơn nữa người này còn là bạn của Tống Ngọc Trạch nên biểu tình cũng ôn hòa rất nhiều: "Ừm, cậu tùy ý đi, bác sĩ sẽ lập tức đến ngay, tôi xử lý công việc một chút." Nói xong hắn cũng mặc kệ Thẩm Việt, đi đến cách đó không xa ngồi xuống, làm việc của chính mình. Hắn vừa về nước đã tiếp nhận mấy công ty, chuyện cần giải quyết rất nhiều.
Thẩm Việt thấy Trương Thanh Dữ rời đi, cả người cũng lập tức thả lỏng, lưng không còn cứng đơ như vừa rồi, dựa vào sô pha đánh giá xung quanh.
Cậu ta đã thấy qua phòng tổng thống của khách sạn sao, nhưng ở đây được bày trí càng thêm tinh xảo, mỗi một gia cụ trong đây như đều viết trên mặt ba chữ "Tôi rất quý".
Cậu ta làm bộ nhìn khắp nơi một hồi, rồi lại thật cẩn thận dời tầm mắt về phía Trương Thanh Dữ đang ngồi đằng kia.
Trương Thanh Dữ xắn tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay, áo sơmi cũng cởi mấy nút, hắn mang mắt kính, trên chân là một đôi dép lê, khác hẳn với khí thế vừa rồi, hiện tại có vẻ nhàn nhã như đang ở nhà. Nhưng dù sao vẫn lộ ra sự cường thế không thể bỏ qua.
Thẩm Việt nhìn thoáng qua rồi lập tức thu hồi tầm mắt, trái tim bang bang nhảy lên, cúi đầu một hồi lại nhịn không được làm bộ đánh giá xung quanh phòng, sau đó tiếp tục dời tầm mắt lên người Trương Thanh Dữ.
Cứ như vậy trộm xem vài lần, Trương Thanh Dữ cuối cùng cũng phát hiện, hắn ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc đối diện với tầm mắt đang rình xem của Thẩm Việt.
"..." Thẩm Việt cả kinh, như che dấu mà cầm chai nước trên bàn mở ra uống mấy ngụm. Đại khái uống hơi gấp, bị sặc đến ho khan vài tiếng.
Chuyện này khiến cậu ta đỏ mặt tía tai.
Dường như nghe thấy tiếng cười của Trương Thanh Dữ, mặt Thẩm Việt càng đỏ hơn, không dám dời tầm mắt qua đó nữa, thành thành thật thật cúi đầu.
Trong lòng cậu ta ảo não muốn chết, thích một người sao chỉ số thông minh lại lập tức giảm xuống như vậy.
Hơn nữa rõ ràng mới lần đầu gặp mặt, sao lại có thể thích người ta luôn được chứ, nghe thì rất hay nhưng lại không đáng tin.
Phảng phất do vận mệnh định sẵn, có một người như thế tồn tại, trước kia cậu ta chưa từng gặp gỡ, thậm chí cũng không có bất kỳ giao thoa nào, nhưng khi gặp rồi, tâm của cậu ta lại nói cho bản thân mình biết rằng, đó chính là người này.
Hiện tại trong lòng Thẩm Việt đang có suy nghĩ như thế.
Trong đầu cậu ta rất hỗn loạn, dù là từ chối Cố Thăng hay gặp được Trương Thanh Dữ đều làm cho cậu ta thấp thỏm lại nhịn không được cảm thấy vui sướng trong lòng.
Một lúc sau, bác sĩ tư nhân của Trương Thanh Dữ đã giúp Thẩm Việt băng bó vết thương, Trương Thanh Dữ tạm gác công việc, tự mình đưa Thẩm Việt trở về.
Dọc đường đi Thẩm Việt rất yên tĩnh, cậu ta khẩn trương đến không biết nói gì, thậm chí cảm thấy những chuyện phát sinh vào hôm nay như là một giấc mộng.
"Cậu tên gì?" Trương Thanh Dữ đột nhiên hỏi.
"Hả? À...Thẩm Việt."
"Thẩm Việt..." Trương Thanh Dữ lặp lại một lần, Thẩm Việt nghe đối phương gọi tên mình thì tim lập tức đập nhanh hơn, cậu ta cảm thấy hôm nay trái tim của mình đã chịu kích thích quá độ.
Thấy Thẩm Việt vẫn luôn cúi đầu, đỏ mặt, cả người rút lại một bên, hắn cảm thấy có hơi buồn cười, nhìn Thẩm việt hỏi: "Cậu rất sợ tôi? Sao cậu lại khẩn trương như thế."
Thẩm Việt vội vàng xua tay: "Không có, tôi chỉ là..." Chỉ là cái gì, cậu ta không nói.
Trương Thanh Dữ cũng không tiếp tục tìm tòi, hắn không nói gì, hỏi Thẩm Việt con đường kế tiếp nên đi như thế nào.
Thẩm Việt thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Anh đưa tôi đến đây đi, phần còn lại tôi tự đi là được."
Trương Thanh Dữ: "Tôi đưa cậu đến dưới lầu." Hắn nói chuyện đã quen với khẩu khí ra lệnh, có cảm giác không cho phép cãi lại.
Thẩm Việt cũng không phản đối, hơn nữa cậu ta muốn ở bên cạnh Trương Thanh Dữ thêm chút nữa.
Chỉ chốc lát xe đã ngừng dưới khu phòng cho thuê, Trương Thanh Dữ đột nhiên hỏi: "Cậu ở lầu mấy?"
"Hả?...Lầu ba." Tuy rằng không biết tại sao Trương Thanh Dữ lại hỏi như thế, nhưng Thẩm Việt vẫn theo bản năng trả lời.
Trương Thanh Dữ ngẩng đầu nhìn lên lầu ba, trong mắt xẹt qua ý cười, thì ra Tống Ngọc Trạch ở chỗ này.
Lần đó hắn ở siêu thị nhìn thấy Tống Ngọc Trạch và Thẩm Việt nên đã phái người điều tra quan hệ của bọn họ, biết được phòng bọn họ thuê ở đối diện nhau, sau này thì trở thành bạn bè.
Cũng đúng, với tính cách của Tống Ngọc Trạch thì làm sao mà tìm được bạn bè ở trong lớp.
Hắn đã biết cậu ta ở đây nhưng vẫn chưa tìm đến, không nghĩ tới vừa lúc giúp Thẩm Việt nên nhân cơ hội đến xem một chút.
Chờ công việc giải quyết xong, hắn phải đến tìm Tống Ngọc Trạch mới được, hẳn là...Sẽ rất ngoài ý muốn...Nghĩ đến vẻ mặt của Tống Ngọc Trạch khi nhìn thấy mình, Trương Thanh Dữ không khỏi cảm thấy mong đợi.
Mặc kệ qua bao lâu, dường như chỉ có phản ứng của Tống Ngọc Trạch mới làm hắn phấn khởi cùng chờ mong.
Thẩm Việt không phát hiện ra Trương Thanh Dữ khác thường, chính mình đã rối rắm muốn chết rồi, cậu ta chậm rãi xuống xe, nói với Trương Thanh Dữ: "Cảm ơn anh đưa tôi về, ừm, còn có cảm ơn anh hôm nay đã giúp đỡ, chuyện là...Nếu có thể thì lưu phương thức liên lạc lại được không?" Câu cuối là dùng hết dũng khí để nói ra.
Trương Thanh Dữ nhìn Thẩm Việt, không nói gì.
Thẩm Việt đỏ mặt, vội vàng nói: "Không sao, nếu không tiện thì thôi vậy...Kỳ thật tôi chỉ hy vọng có thể mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn."
Trương Thanh Dữ suy nghĩ một chút, nói: "Cậu nấu cơm sao?"
"Hả?" Thẩm Việt phát hiện mình ngày càng không theo kịp ý nghĩ của Trương Thanh Dữ.
Trương Thanh Dữ cười cười: "Chẳng phải nói muốn mời tôi ăn cơm? Lần sau đến nhà cậu, cậu nấu cơm mời tôi đi."
Thẩm Việt hoàn toàn trợn tròn mắt, chờ Trương Thanh Dữ đưa danh thiếp cho mình rồi lái xe đi, cậu ta vẫn chưa phục hồi tinh thần. Đứng như vậy để gió lạnh thổi một hồi, cậu ta mới tỉnh táo lại, hôn một cái lên tấm danh thiếp đang cầm trong tay, cười chạy lên lầu.
Cậu ta vào nhà mở nhạc, theo âm thanh phát ra mà cầm danh thiếp xoay vòng vòng, rồi mới ngã vào trên sô pha si ngốc cười.
Dường như nghĩ tới điều gì, cậu ta nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Tống Ngọc Trạch.
Cậu ta đã gấp không chờ nổi, muốn chia sẻ chuyện hôm nay với Tống Ngọc Trạch.
"Xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau." Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ được công thức hóa.
Nhưng hiện tại Thẩm Việt rất là hưng phấn, lại tiếp tục gọi vài lần nhưng đầu bên kia vẫn không ai nghe máy. Cậu ta muốn đi gõ cửa phòng Tống Ngọc Trạch, lại nhớ đến y đã nói là sẽ về nhà vài ngày, nên nhẫn nại gọi thêm mấy lần.
Gọi hơn mười cuộc vẫn không ai nhận, cậu ta bình tĩnh lại, lúc này mới đưa mắt nhìn đồng hồ, thì ra đã giờ đêm, cậu ta ngượng ngùng nghĩ, hẳn là Tống Ngọc Trạch đã ngủ rồi.
Đang muốn hủy cuộc gọi, ai ngờ bên kia lại có người nghe máy.
"Alo alo, A Trạch, A Trạch, tôi là Thẩm Việt." Thẩm Việt thấy điện thoại có người nhận, lập tức hưng phấn vô cùng.
"Ừm...Có việc sao?"
Thẩm Việt dừng một chút, tại sao cậu cảm thấy giọng của Tống Ngọc Trạch có chút lạ vậy? Ừm, hơi khàn khàn, cảm giác rất áp lực, chắc do đang ngủ mà bị mình đánh thức rồi.
Thẩm Việt hưng phấn nói: "A Trạch, chừng nào cậu về, cậu dạy tôi nấu cơm được không?"
Đầu bên kia lập tức im lặng, dường như Thẩm Việt nghe thấy tiếng khóc bị kiềm nén, lại giống như không nghe được gì, cậu ta đầy đầu mờ mịt hỏi: "Alo, A Trạch, cậu đang làm gì vậy? Sao lại không nói lời nào."
"Cậu...cậu hơn nửa đêm...gọi tới, chỉ để kêu tôi dạy cậu nấu cơm?" Ngữ khí của Tống Ngọc Trạch có phần tức giận, nhưng thanh âm nghe vào lại mềm mại, không hề có vẻ hung ác. Tiếp theo lại là vài tiếng kỳ quái vang lên.
Nếu hiện tại đầu óc của Thẩm Việt không bị hưng phấn làm lu mờ, có lẽ cậu ta sẽ đoán được đó là âm thanh va chạm thân thể phát ra khi đang làm tình, cùng với tiếng hít thở áp lực khó nhịn.
Nhưng Thẩm Việt sẽ không nghĩ đến phương diện này, thứ nhất là Tống Ngọc Trạch mang đến cho người khác cảm giác rất cấm dục, một phần nữa vì hiện tại trong đầu cậu ta đều là Trương Thanh Dữ. Thẩm Việt chỉ lo líu ríu nói ra tiếng lòng của mình: "Ầy, Tiểu Trạch, tôi nói với cậu chuyện này, tôi...Tôi có người mình thích rồi. Chừng nào cậu trở về, tôi sẽ nói chi tiết cho cậu, đúng rồi, cậu nhất định phải dạy tôi nấu cơm đó. Xin cậu mà, Tiểu Trạch tốt nhất." Cậu ta còn đang làm nũng, nói blah blah thì mơ hồ nghe được một tiếng thở gấp trầm thấp, giọng nam khàn khàn lên tiếng: "Tắt."
Ngay sau đó, đầu bên kia đã treo máy, hoàn toàn im lặng.
Thẩm Việt cảm thấy hẳn là mình bị ảo giác, sao cậu ta lại nghe thấy tiếng của nam nhân khác bên cạnh Tống Ngọc Trạch, tuy rằng không được rõ ràng nhưng cậu ta khẳng định mình có nghe được.
Cậu ta đột nhiên nghĩ đến Tống Ngọc Trạch về nhà, lại cảm thấy tiếng nam nhân kia hơi quen tai, ôi trời ơi, trong lòng Thẩm Việt co rút, không phải là ba của Tống Ngọc Trạch chứ, thật muốn chết mà, chẳng lẽ nửa đêm lại đánh thức ba của cậu ấy.
Nghĩ đến dáng vẻ hung ác của Tống Trấn, biểu tình nhìn cậu ta như nhìn người chết khiến Thẩm Việt lập tức sợ hãi, an phận không dám gọi lại nữa. Nhưng thật ra cậu ta không nghĩ đến vì sao đã trễ như thế mà Tống Ngọc Trạch lại ngủ cùng Tống Trấn.
Rõ ràng đã khuya nhưng không hề thấy buồn ngủ chút nào, dưới ánh đèn nhìn danh thiếp của Trương Thanh Dữ một hồi.
Danh thiếp của Trương Thanh Dữ rất ngắn gọn, từ cách thiết kế cũng có thể nhận ra đây không phải loại dùng cho công việc mà là dùng cho cá nhân. Bốn góc nạm khắc hoa văn viền vàng, Thẩm Việt dùng tay moi moi, có cảm giác đây chính là vàng thật.
Đại khái thấy hành động của mình có hơi ngốc, Thẩm Việt cười cười, cầm điện thoại lưu dãy số của Trương Thanh Dữ vào.