Lăn qua… Lộn lại…
Ta nói nè mãnh thú đại ca bên trái kia, ngươi một bộ uy vũ hùng tráng, khí phách trắc lậu, còn muốn lăn cái moẹ gì, hình tượng đều bị huỷ cũng không nói đi, nhưng lăn tới bụi đất mù mịt rồi kìa! Còn có tiểu đệ mãnh thú bên phải kia, ngươi ngay cả một cọng lông cũng không có, bày đặt lắc lắc cái gì? Bộ da lắc tới muốn rớt ra luôn rồi!
Cuối cùng… Tiểu bảo bối Yểm Ma, ngươi tới xem náo nhiệt làm chi a? Ngươi không da, không lông, không hình thể, bán manh kiểu gì?
Cảnh tượng này… Tác Phi đỡ trán. Nếu kĩ năng phun tào của cậu có lực công kích thì hiện tại có thể so sánh với bom nguyên tử! Thật sự là rất nhiều tào để phun, phun ba ngày ba đêm đều phun không xong…
Cứ như vậy, Tác Phi hoàn toàn bị đánh bại. Còn tiếp tục nữa, mắt cậu mù mất, đời này đều phải ngập chìm trong tào.
Nghĩ đến tương lai còn bao nhiêu việc để làm, Tác Phi đành thoả hiệp. Cậu nhìn về phía Samuel, chần chờ một chút mới mở miệng hỏi: “Ta có thể đem thịt thú cho bọn chúng không?”. Thịt thú này cũng thuộc sở hữu của Samuel, phải hỏi ý kiến hắn.
Samuel: “… Tuỳ ngươi.”
Dưới tình huống như vậy mà Samuel vẫn có thể duy trì tư thái lãnh tĩnh huyễn khốc mà không phá ra cười, Tác Phi tỏ vẻ, cái tên mặt lạnh này đúng là nhân tài.
Dưới sự đồng ý của Samuel, Tác Phi tiến tới, vung tay: “Được rồi được rồi, đừng lăn nữa, xếp thành hàng không được chen lấn, nếu ngoan sẽ có phần!”
Cậu hoàn toàn không nghi ngờ chỉ số thông minh của đám thú này. Nếu có thể làm ra loại sự tình đó, tuyệt đối có thể hiểu được điều cậu nói.
Quả nhiên, đám mãnh thú ngoan ngoãn đứng dậy. Còn về phần xếp hàng á? Ở đây là thế giới nhược nhục cường thực, bọn thú cấp bậc thấp căn bản không dám lấn lên phía trước. Mà mãnh thú cấp cao số lượng cũng không nhiều lắm, chẳng qua là hàng rất dài, rất đặc sắc, giúp Tác Phi mở rộng kiến thức.
Nhược nhục cường thực: yếu làm mồi ăn cho kẻ mạnh
Thú con thấy Tác Phi muốn cứu vớt đám mãnh thú cũng xung phong nhận việc chỉ huy trật tự. Đừng nhìn nó bé xíu nhưng uy tín cũng không nhỏ, ngay cả mấy mãnh thú xếp hàng đằng trước cũng nghe lời nó vài ba phần. Điểm ấy làm cho Tác Phi có chút ngoài ý muốn.
Thịt Thập Sắc Cự Văn Thú cũng không nhiều, nếu phân ra thì quả thật không đủ cho chúng ăn. Tác Phi suy nghĩ một chút, nghĩ tới một chiêu khác. Cậu đem thịt thú cùng xương cốt ném vào một cái nồi to, sau đó bỏ thêm thật nhiều nước, bắt đầu nấu canh.
Chỉ cần chạm vào thú đan liền có sức chống cự độc khí, nhưng thú đan pha càng loãng thời gian hiệu lực cũng càng ngắn. Nếu nấu thành canh uống, tuy rằng không thể phán đoán chuẩn xác thời gian, nhưng ít ra cũng có thể chống cự năm, sáu năm.
Thời gian năm, sáu năm, đối với Tinh Linh mà nói cũng không là bao, nhưng là đủ để cho hang động này dưỡng dục ra một con Thập Sắc Cự Văn Thú khác để tiếp tục duy trì cân bằng sinh thái với rừng cây vạn độc.
Tác Phi không nghĩ đến chuyện này. Cậu đem thịt thú phân ra cũng không phải là do cậu yêu thích da lông hay là tấm lòng thánh mẫu, mà là chuyện cậu nhất định phải làm.
Nhóm mãnh thú chặn đường cậu cùng Samuel tuy rằng sợ hãi uy lực Tu La nhận nên không dám tuỳ tiện tiến lên, nhưng nếu cậu thật sự bỏ mặc bọn chúng, cậu cùng Samuel nhất định sẽ phải trả giá đại giới khi rời khỏi nơi này.
Nếu song phương đều muốn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề thì cũng không phải là chuyện tốt.
Huống chi, vốn là cậu với Samuel vì lý do riêng mà đánh vỡ cân bằng này. Đối với một người đến từ hiện đại như Tác Phi mà nói, cậu biết rõ khi cân bằng sinh thái bị huỷ thì sẽ sản sinh ra nhiều tai nạn như thế nào. Tuy rằng không có cách nào tránh khỏi, nhưng nếu có thể đem tổn hại giảm thiểu tới thấp nhất, Tác Phi nguyện ý cố gắng.
Giằng co chừng hai ngày đêm, những mãnh thú may mắn còn sống đều được uống chút canh thịt. Tác Phi giúp chúng giải quyết vấn đề sinh tồn, chúng cũng dẫn đường Tác Phi rời khỏi nơi đây.
Rừng cây Noor có bốn lối ra, phân biệt thông đến bốn lãnh địa khác nhau của Nhân tộc, Thú tộc, Cự Ma tộc và tộc Người Lùn.
Tác Phi một lòng muốn trở về Valinor, nhưng cậu lại không nhớ lãnh địa chủng tộc nào ở gần Valinor. Cuối cùng cậu suy nghĩ lại, vẫn là quyết định đi lãnh địa Nhân tộc.
Trong số chín chủng tộc, Nhân tộc tuy rằng tuổi thọ ngắn nhất nhưng nhân số lại đông nhất. Lại bởi vì Nhân tộc đa dạng, đối với bộ tộc nào cũng giao thiệp được, nên nghiễm nhiên trở thành nguồn thông tin tình báo lớn nhất Jalands.
Tác Phi cùng Samuel rời khỏi rừng cây Noor, một đám mãnh thú khổng lồ đều vội vàng đưa tiễn bọn họ tới tận bìa rừng.
Hành động vĩ đại này doạ cho mấy nhà thám hiểm sợ tới mức tè ra quần, về sau xuất hiện đồn đãi Jalands sinh ra một vị thuần thú sư thần cấp, nghe nói là một thiếu niên Tinh Linh dung mạo khuynh thành độc nhất vô nhị.
Tác Phi: Ha hả…
Rời đi rừng cây Noor, Tác Phi nhìn bên chân thú con nhỏ chỉ bằng hai bàn tay nhưng đang ngẩng đầu ưỡn ngực một bộ lão tử thực uy vũ thực khí phách, liền có chút dở khóc dở cười.
Thằng nhóc này không đơn giản, từ thái độ đám mãnh thú đối với nó Tác Phi liền nhìn ra. Vốn tưởng nó sẽ ở lại rừng cây Noor, ai ngờ được khi cậu cùng Samuel rời đi, nó cũng chạy theo, bộ dáng vô cùng đương nhiên.
Tác Phi lấy chân đá đá nó: “Nhóc theo anh làm chi?”
Bé con: “Grào! Grào! Grào, grào. Grào, grào, grào? ~”
Cậu quay đầu nhìn về phía Samuel hỏi: “Ngươi hiểu thú ngữ không?”
Jalands có ngôn ngữ thông dụng được sử dụng giữa các chủng tộc, hơn nữa họ đã cùng sinh tồn với nhau hơn trăm triệu năm, ngôn ngữ thông dụng được phổ cập hết sức rộng rãi. Bất quá mỗi chủng tộc đều có ngôn ngữ riêng của chính mình, mà mỗi người cũng có năng lực đặc biệt. Giống như ngôn ngữ của Tinh Linh tộc có thể cùng thực vật có linh khí câu thông, mà ngôn ngữ Thú tộc có thể hiểu được thú ngữ.
Samuel nhíu mày. Lời của thú con phiên dịch ra chính là: “Cái tên người hầu ngu xuẩn này! Dám đối với ta vô lễ như thế! Hừ, bản thần thú rộng lượng không thèm chấp nhặt ngươi, tạm tha cho ngươi. Trong rừng cây Noor kia chỉ có mấy mãnh thú đẳng cấp cao, bọn ngươi đều xử lý hết cả rồi, ta ở lại đó cho chết đói sao?”
Samuel dừng một chút rồi nói: “Không biết.”
Tác Phi thở dài, thật không có biện pháp rồi.
Bất quá thật lâu sau, Tác Phi mới nhớ lại. Samuel làm sao mà không biết thú ngữ chứ. Hắn không chỉ hiểu thú ngữ, mà ngôn ngữ của chín đại chủng tộc đều đã học tới mãn cấp đi! Đây là kĩ năng trời sinh, bằng không sao hắn có thể công lược chín tiểu thụ?! Căn bản là sợ phiền toái không muốn phiên dịch cho cậu thì có. Bất quá lúc đó cậu đã mua được sách ngôn ngữ, đã có thể lưu loát dùng thú ngữ nói chuyện với thú con, nếu lại đi so đo điều này cũng đã muộn.
Lãnh địa Nhân tộc tên là Atia. Bởi vì đặc tính của Nhân tộc – người dân đông đảo, lại có tính cách khác nhau – cho nên Atia có ba đại thành chủ. Thủ lĩnh của Nhân tộc cũng là ba vị thành chủ này.
Nhân tộc tuổi thọ ngắn nhất, trung bình khoảng một trăm tuổi, nhưng năng lực sinh sản của họ cực mạnh. Chính vì vậy Nhân tộc là chủng tộc đông dân nhất tại Jalands.
Không chỉ chiếm ưu thế về số lượng, Nhân tộc còn có tín niệm cường đại. Tuy rằng thân thể họ nhu nhược, nhưng tinh thần lực lại rất mạnh. Bất đồng với Thiên tộc sinh ra đã có tinh thần lực cường hãn, khi Nhân tộc chưa khai phá, tinh thần lực cũng ở mức bình thường, nhưng sau khi khai phá, tinh thần lực của Nhân tộc thậm chí còn có thể vượt qua Thiên tộc. Nhưng người như vậy, trong nghìn năm có thể xuất hiện một vị đã là kỳ tích.
Bất quá, Nhân tộc rất đoàn kết, lại có năng lực thích ứng vô cùng tốt. Qua vạn năm, thông qua việc giao lưu cùng các chủng tộc khác, bọn họ đã thu thập được một số biện pháp để nâng cao thể chất, năng lực, kéo dài tuổi thọ.
Thành chủ của ba thành lớn đều là nhân tài kiệt xuất. Bọn họ đã sống hơn trăm năm, hơn nữa chỉ cần tiếp tục tu luyện còn có thể sống lâu hơn nữa, nhưng bù lại chính là họ sẽ mất đi năng lực sinh sản. Có được có mất, rất công bằng.
Tiếp giáp với rừng cây Noor chính là một trong ba thành lớn nhất, gọi là thành Moya, Tác Phi lúc từ phía xa nhìn thấy cửa thành mới nhận ra.
Trong lòng cậu thật vui vẻ. Vận khí không tồi nha. Thành chủ thành Moya là Arian Moya, một trong những nhân vật cậu công lược qua, hơn nữa là tiểu thụ đầu tiên cậu bắt về được. Y là một tiểu thụ nhuyễn manh ngốc nghếch, lúc công lược cực kì đơn giản, quả thực chính là vừa thấy mặt liền thuần phục khí tràng của nhân vật tổng công đầy khí phách.
Từ từ… Đồng học Tác Phi đang não bổ bỗng dưng ý thức được, lúc này cũng không phải là cậu đang chơi game, hơn nữa tổng công là người khác mất rồi.
Tác Phi nhìn về phía Samuel, nhất thời bi phẫn. Tiểu thụ nhuyễn manh ngốc nghếch bây giờ sắp rơi vào tay người khác rồi?!
Lão tử không cam tâm!
Tầm mắt của cậu ngập tràn lo lắng, Samuel nhận ra liền nhìn về phía cậu.
Mới vừa chống lại cặp mắt tím kia, Tác Phi liền cuống quít rời tầm mắt… Không cam lòng cũng không có cách nào a, chẳng lẽ là muốn cậu nói với Samuel: “Thiếu niên à, chúng ta coi như đã đồng sinh cộng tử, tiểu thụ trong thành này là của ta, ngươi không cần tiến công đâu nha BALABALA…”.
Phỏng chừng Samuel sẽ coi cậu là thằng ngốc mất.
Lãnh địa Nhân tộc là chào đón ngoại nhân nhất, không kì thị bất luận chủng tộc gì, chỉ cần đến phòng đăng kí nộp chút tiền bạc là có thể vào thành.
Bất quá Tác Phi vẫn suy nghĩ cẩn thận. Bi kịch của Valinor chắc hẳn đã lan truyền khắp toàn bộ Jalands, Tinh Linh tộc khẳng định cũng giăng ra thiên la địa võng, nhất định sẽ không bỏ qua cho con cá lọt lưới là cậu.
Bộ dáng xinh đẹp của cậu không phải thuộc loại đại chúng, mặc dù Nhân tộc lượng người đông đúc nhưng cậu cũng không dám cam đoan sẽ không bị người khác chú ý.
Bởi vậy, vừa rời khỏi rừng cây Noor, cậu liền vận dụng chút phép thuật, đem mái tóc cùng đồng tử màu bạc bắt mắt của mình thay đổi. Cậu hết sức cảm ơn công sức của Veeshan vì bên trong túi không gian có một kệ đầy sách. Ban đầu Tác Phi không có thời gian nhìn qua, lúc này xem kĩ mới phát hiện tất cả đều là sách ma pháp, ghi chép lại các loại phép thuật từ căn bản đến cao cấp.
Stefan Evans thân là thiếu chủ gia tộc Evans, lại là Tinh Linh thuần huyết, tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì mà lực tương tác ma pháp cùng độ nhanh nhẹn lại không cao, nhưng so với tộc nhân bình thường cũng cao hơn nhiều, học một số phép thuật đơn giản là không khó.
Bất quá phép thuật cơ bản cũng dễ dàng bị nhìn thấu, cho nên lần này cậu tạm thời thay đổi dung mạo cũng chỉ để qua mắt thị vệ thủ thành cùng Nhân tộc bình thường mà thôi.
Nhưng mà, cậu vẫn là đánh giá thấp sự oanh động của chuyện thánh thụ bị chặt đứt rồi.
Vừa mới vào thành Moya, cậu đã bị tiêu đề của thời báo doạ đến hoảng hồn. Tất cả đầu đề đều là sự tình liên quan đến Valinor, mà gia tộc Evans càng là nổi như cồn.
Tác Phi nhanh chóng quét mắt vài lần, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Gia tộc Evans một thời cường thịnh, vì thánh thụ sập mà hoàn toàn suy bại.”
“Dưới cơn thịnh nộ của Tinh Linh vương, toàn tộc không một người sống sót.”
Veeshan… Đã chết rồi sao?
— Hết chương —