Tác Phi sở dĩ lựa chọn đi vào lãnh địa Nhân tộc là vì trong số bốn chủng tộc tiếp giáp với rừng cây Noor, chỉ có mỗi Nhân tộc có giao tình với Tinh Linh tộc.
Đối với Thú tộc, họ tôn thờ sức mạnh cơ bắp nên tự nhiên không đem Tinh Linh tộc – chủng tộc trứ danh về lực ma pháp – để trong mắt. Đương nhiên, có không ít Thú nhân bị đánh bại bởi Tinh Linh, nhưng Thú nhân vẫn giữ nguyên suy nghĩ của mình, như trước xem thường chủng tộc sử dụng lực ma pháp.
Mà Cự Ma, bởi vì tính cách của chủng tộc nên ngược lại muốn cùng Tinh Linh tộc giao hảo. Chỉ tiếc, Tinh Linh tộc xem thường bọn họ…
Về phần tộc Người Lùn… Được rồi, tính cách tương tự nhất với Thú tộc chính là tộc Người Lùn đi, bất quá Người Lùn không phải tôn sùng lực lượng mà là tôn sùng chính mình. Đừng nhìn thân mình họ nhỏ, tính tình họ không nhỏ chút nào. Trên đời này không có gì có thể so sánh được với sự trâu bò của Người Lùn. Chủng tộc tự tin nhất toàn bộ Jalands lại chính là Người lùn thấp bé nhất. Đương nhiên, đừng tìm bọn họ đo chiều cao, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận. Chủng tộc kiêu ngạo như vậy, không chỉ quan hệ không tốt với Tinh Linh tộc, chính xác mà nói thì bọn họ không có bất kì quan hệ với bất cứ chủng tộc nào khác…
Cùng ba chủng tộc này so sánh, Nhân tộc khéo giao tiếp lại lõi đời liền có vẻ đáng yêu hơn nhiều. Mặc dù chủng tộc nào cũng có vài thói hư tật xấu, nhưng ít ra não của bọn họ còn thuộc loại bình thường.
Mà tiểu thụ đầu tiên của Tác Phi, Arian Moya, thân là thành chủ của thành lớn nhất của Nhân tộc nên hẳn là có biện pháp ra vào Valinor.
Cho nên, Tác Phi liền đem chủ ý đánh lên người y.
Bất quá, Arian tốt xấu gì cũng là thủ lĩnh đứng đầu Nhân tộc, đâu phải muốn tìm là thấy. Cũng may, Tác Phi là người đã công lược qua y, cậu tự nhiên có cách tiếp cận thành chủ đại nhân.
Arian Moya tuy rằng đã hơn trăm tuổi, nhưng trong game lại là một thiếu niên tóc vàng hoạt bát thích cười. Trong số chín tiểu thụ, dung mạo của y cũng không xuất chúng, nhưng tính tình lại phi thường khiến người khác yêu thích.
Tác Phi trong lúc công lược y đều cười tủm tỉm, cảm giác hết sức thoải mái.
Arian lớn lên vẫn mang bộ dáng thiếu niên, tâm tính cũng có chút trẻ con. Trong thiết lập nhân vật, y yêu thích nhất là sủng vật, đặc biệt là các loại động vật đáng yêu dễ thương, hơn nữa đối với lông xù càng không có sức chống cự.
Nghĩ đến đây, Tác Phi liền đem tầm mắt phóng tới con thú nhỏ bên cạnh. Không thể không nói, thằng nhóc này quả thực là chọc trúng điểm yếu của Arian, không lợi dụng một chút thì thật uổng công nó lớn lên dễ thương như vậy.
Tác Phi hắc hắc cười, một phen lao đến thú con, ôm vào ngực xoa xoa bộ lông bóng láng mềm mượt của nó. Tiếp theo cậu lại có chút không nỡ… Bộ lông xịn như vậy, tặng người thì có chút tiếc!
Được rồi, vậy thì nghĩ cách khác. Tác Phi nhớ tới da lông hoa lệ của Thập Sắc Cự Văn Thú trong túi không gian. Bộ lông lộng lẫy như vậy nhất định có thể bắt được trái tim của bé ngốc Arian.
Trước mắt cậu cần đi đến hội đấu giá ở trung tâm thành Moya. Đến lúc đó chỉ cần lấy ra lông của Thập Sắc Cự Văn Thú, không sợ Arian không cắn câu!
Từ từ… Tác Phi bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
Dựa theo nội dung trong game, tựa hồ phải là cái tên bên cạnh cậu làm chuyện này mới đúng.
Cậu nhớ rõ ràng, sau khi Samuel ly khai rừng cây Noor, vì xử lý bảo vật săn bắt được trong rừng mà đến hội đấu giá trong thành Moya. Cũng chính trong hội đấu giá này mà hắn gặp được Arian, sau đó do thường xuyên qua lại mà ỡm ờ thu phục được tiểu thụ thứ nhất này.
Nhưng trước mắt… con mồi vốn là của Samuel đều bị cậu thu vào túi không gian, tổng công trên người không có đồng nào thì làm gì có lý do để đi hội đấu giá?
Tác Phi trong lòng vô cùng bất an. Đoạt Hàn Băng Viêm Thú của người ta thì thôi đi, đến Thập Sắc Cự Văn Thú cậu cũng vô liêm sỉ thu hết. Tuy rằng Samuel không tỏ vẻ gì, nhưng cậu không thể mặt dày như vậy!
Hơn nữa cậu lập tức muốn đi công lược tiểu thụ là không đúng. Tiểu thụ này rõ ràng nên để tổng công Samuel bắt được nha. Tuy rằng mục đích của cậu không phải là ham mê nhan sắc mà là để tìm cách trở về Valinor, nhưng lỡ như, lỡ như Arian đối với cậu nhất kiến chung tình, ai ya, cậu làm sao mà cự tuyệt được…
Cứ như vậy, cậu không những đoạt tài bảo của tổng công mà còn đoạt luôn tiểu thụ của hắn.
— Làm sao có thể vô sỉ như vậy!
Hung hăng đấu tranh tư tưởng một phen, lương tâm của Tác Phi rốt cuộc chiếm thượng phong, vì vậy cậu đành thoái nhượng.
Tài bảo đã bỏ vào túi làm sao có thể nhổ ra. Huống chi, da lông xương cốt thịt thằn một đống lớn như vậy, Samuel cũng không có khả năng giữ.
Cho nên cậu đành phải nhịn đau đem tiểu ngốc manh Arian nhường lại cho hắn. Aiii, bọn họ làm huynh đệ một hồi, cũng không thể cái gì tốt cậu đều độc chiếm được.
…
Được rồi, nói thẳng ra cậu là một tên nhan khống a! Cậu càng quan tâm đến mấy… tuyệt sắc tiểu thụ sau này. Hiện tại đem Arian giao cho Samuel để lấy lòng hắn, sau đó gặp những tiểu thụ xinh đẹp khác cậu liền có thể xuống tay không cố kỵ!
…
Khụ khụ, nghĩ thông suốt xong, bạn nhỏ Tác Phi ti bỉ vô sỉ đã bắt đầu bày mưu tính kế làm thế nào để đem Samuel kéo đến hội đấu giá, sau đó nhân cơ hội tạo ra tình huống để Samuel công lược Arian.
Nghĩ nửa ngày, Tác Phi nhìn về phía Samuel, trịnh trọng nói: “Ta muốn đi hội đấu giá trong thành Moya.”
“A?”
Thấy Samuel đưa mắt về phía mình, Tác Phi gắt gao nhìn hắn, có chút khó xử nhưng kiên trì nói: “Ngươi có thể đi với ta không?”
Đồng tử Tinh Linh rất cạn. Dưới ánh mặt trời, màu bạc kia càng nhạt đến mức trong suốt, tựa hồ sẽ không nhiễm bất cứ cảm xúc gì. Nhưng hiện tại, cậu lại dùng ánh mắt thấp thỏm nhìn về phía hắn.
Là sợ hãi bị cự tuyệt sao? Samuel trong lòng khẽ động, trầm giọng đáp: “Được.”
Thấy hắn đáp ứng, Tác Phi vui như mở cờ trong bụng, rất muốn mạnh mẽ vỗ tay, tán thưởng hắn rằng ra-đa của tổng công quả nhiên dùng tốt, không cần nói gì cũng biết chỗ nào có tiểu thụ qua lại. Yên tâm, huynh đệ ta đây nhất định sẽ giúp ngươi thu phục cái tên ngốc manh kia!
Đương nhiên những điều này đều là Tác Phi trong bụng quay cuồng tự nói, chân chính ra khỏi miệng cũng chỉ có một câu cứng rắn: “Cám ơn.”
Thành Moya là thành số một của Nhân tộc, trình độ phồn hoa không cần phải bàn cãi. Tuy nói độ hoa lệ ảo mộng so sánh cùng Valinor thì kém rất nhiều, nhưng sự dồi dào phong phú cũng là tương xứng.
Chẳng qua các Tinh Linh có tính tự cao, đối với vàng bạc tài bảo thì khinh thường, nhiều nhất cũng chỉ có chút hứng thú với mã não ngọc thạch.
Nhưng Nhân tộc lại bất đồng, chỉ cần đáng giá họ sẽ thích.
Lại bởi vì Nhân tộc cùng các chủng tộc khác giao lưu rất nhiều cho nên cả toà thành Moya rất có phong cách, có thể mơ hồ nhìn thấy vết tích kiến trúc của các chủng tộc khác nhau.
Cho nên nói, tại thành Moya, không cần kinh ngạc khi thấy một toà nhà vỏ ốc bằng cỏ nằm kế một cung điện rực rỡ xanh vàng; điều này chỉ đại biểu cho phẩm vị độc đáo của Thú tộc tục tằng mà thôi.
Hội đấu giá được diễn ra ở quảng trường chính của thành Moya, là kiến trúc tiêu biểu của toà thành này. Đương nhiên, đây là chiếu theo phẩm vị của Nhân tộc mà thiết kế.
Quảng trường này trông phú quý đến cực điểm, được trang trí bằng vàng ròng, bạc trắng, cùng đủ loại đá quý hiếm, quả thực có thể chói mù mắt chó người khác.
Tác Phi ôm thú con, cùng Samuel đồng hành. Hai người bọn họ đều muốn chỉnh sửa diện mạo một chút, vì họ thật sự có chút chói mắt.
Tinh Linh cùng Ma tộc tại thành Moya cũng không gọi là hiếm thấy, nhưng Tinh Linh thuần huyết tóc bạc mắt bạc đi cùng Ma tộc nguyên thuỷ tóc đen mắt tím tại toàn bộ Jalands cũng là phi thường khó tìm.
Vì để không gây thêm chuyện, nguỵ trang là chuyện tất yếu.
Để vào được hội đấu giá, họ phải giao nộp một ít kim tệ. Tác Phi tuy rằng không rành giá tiền ở Jalands, nhưng cậu thực tài đại khí thô. Kim tệ thì tính cái gì, trong túi không gian có cả một rương đầy ắp kia kìa.
Cậu tuỳ tay ném cho thủ vệ mười kim tệ. Thủ vệ Nhân tộc hai mắt toả sáng, đặc biệt ân cần hỏi xem cậu có muốn yêu cầu ghế lô hay không.
Tác Phi gật đầu.
Thủ vệ Nhân tộc lập tức gọi một thiếu niên tới dẫn đường cho cậu, từ thông đạo đặc biệt tiến vào hội trường đấu giá.
Mấy hành động liên tiếp của họ khiến Tác Phi bi ai ý thức được mình nhất định đã bị coi thành kẻ xem tiền như rác…
Bất quá kim tệ giao nộp rồi như bát nước hất đi, cậu không có cách đòi lại, chỉ có thể khắc chế chính mình không được quá xúc động.
Tác Phi trước đây đã nhìn thấy hội trường đấu giá qua màn hình máy tính, bất quá cũng chỉ là một hình ảnh đơn giản. Giờ đây chính thức bước vào, cậu mới cảm khái nơi này thực quá to lớn, đến mức làm cậu có ảo giác như đang ở Đại hội Nhân dân.
Mãnh thú cấp chín tại đại lục Jalands là phi thường hiếm thấy, Tác Phi mặc dù có lấy ra da lông của Thập Sắc Cự Văn Thú thì phỏng chừng % người ở đây cũng không nhận ra.
Nhưng da lông Hàn Băng Viêm Thú lại có khả năng gây chú ý. Suy xét như vậy, Tác Phi mới lựa chọn dùng da lông Thập Sắc Cự Văn Thú để tránh bị người khác để ý.
Thứ nhất, da lông Thập Sắc Cự Văn Thú diễm lệ gấp bội phần; thứ hai, đợi cho có người nhận ra đây chính là lông của mãnh thú cấp chín, cậu cùng Samuel cũng đã sớm rời đi. Như vậy ngược lại sẽ không dẫn đến phiền toái.
Bất quá, Tác Phi cũng không ngốc đến mức lấy ra toàn bộ. Cậu chẳng qua là cắt thành từng mảnh nhỏ, mỗi miếng chỉ lớn bằng một tấm khăn tay.
Sau khi uỷ thác cho hội đấu giá, Tác Phi cùng Samuel liền ngồi xuống ghế lô.
Trong trí nhớ của Tác Phi, trận đấu giá này cũng không xuất hiện đồ vật cao cấp gì mà cũng chỉ có một số tài liệu so với thường ngày xịn hơn một tí, cùng với một ít mãnh thú cấp thấp bị thuần phục.
Phải nói, trong cốt truyện nguyên bản, Samuel Lionel là nhân vật chính của trận đấu giá này. Lúc đầu Tác Phi thao tác Samuel Lionel cũng không biết sở thích của Arian là gì, nhưng hệ thống lại gợi ý cậu là ở nơi này có thể hấp dẫn Arian. Vì vậy, Tác Phi mới đem hết tất cả vật phẩm cậu kiếm được trong rừng Noor ra đấu giá, từ đó nhấc lên một làn sóng oanh liệt, khiến cho Arian phải yêu thích đến mức ra mặt.
Nhưng hiện tại cậu đã biết trước, tự nhiên không cần lãng phí như vậy.
Tác Phi chờ chán muốn chết, cũng may là không quá lâu sau da lông mãnh thú đã được đưa lên đấu giá. Người chủ trì còn cố ý tân trang một phen, đặt da lông trong một hộp chứa tinh xảo, để dưới đèn huỳnh quang vô cùng chói mắt.
Mười màu sắc rực rỡ chậm rãi lưu chuyển như có sinh mệnh, vừa mới xuất hiện đã khiến hội trường bốn phía kinh diễm.
Trận bán đấu giá bắt đầu. Như Tác Phi nghĩ, giá tiền tăng từng bậc, đợi đến khi nâng tới sáu trăm kim tệ, phần lớn mọi người đều đã lùi bước.
Dù sao đây cũng chỉ là một khối da thú, hơn nữa không biết là da thú gì, vạn nhất tác dụng của nó cũng chỉ là bề ngoài hoa lệ thì mất nhiều hơn được.
Sau khi cái giá tám trăm kim tệ được đưa ra, ở ghế lô cao nhất phía đông bỗng dưng xuất ra cái giá trên trời hai ngàn kim tệ.
Nhất thời, không có người tiếp tục tranh giá.
Tác Phi mỉm cười, trong lòng biết cá đã cắn câu.
Lúc uỷ thác cho người bán đấu giá, cậu cố ý đặt một miếng da nhỏ chỉ có thể dùng để làm một món trang sức, rồi lại nhắn với người nọ rằng trong tay của cậu còn có nhiều hàng hơn. Người bán đấu giá vì nịnh hót Arian tự nhiên sẽ đem tin tức này truyền lại cho y. Đến lúc đó, không cần Tác Phi sốt ruột, Arian sẽ chủ động yêu cầu cùng cậu gặp mặt.
Không ngoài dự đoán, người nọ nói với Tác Phi: “Xin ngài chờ một chút.” Sau đó gã một mình đi vào, xem ra muốn xin chỉ thị một phen.
Không lâu sao, người bán đấu giá đi ra, thỉnh Tác Phi cùng Samuel vào trong.
Hai người đi vào ghế lô, liền có thể nhìn ra được đây là ghế lô xa hoa nhất trong hội trường đấu giá. Trên sàn trải thảm dày mềm mại, đèn thuỷ tinh hoa lệ trên tường, cùng với ghế sô-pha trân quý mềm mại; tất cả thể hiện sự đẹp đẽ quý giá.
Ở giữa, một thiếu niên tóc vàng mắt xanh đang ngồi, ánh mắt cong cong mang theo ý cười, bên miệng còn có một cái má lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Đúng là thành chủ thành Moya, Arian Moya. Mà ngồi bên phải thiếu niên còn có một người.
Mái tóc bạc suôn dài, đôi tai nhọn, dung nhan lạnh lùng, đôi mắt bạc gắt gao khoá trên người Tác Phi.
Trong lòng Tác Phi lộp bộp một tiếng. … Đây không phải là Manzi Yagudin thì còn là ai…?