Người trong hội trường đấu giá % đều không biết đó là da lông Thập Sắc Cự Văn Thú, nhưng Arian tất nhiên là thuộc % còn lại.
Y nhìn hai người bọn họ. Tuy rằng họ đều đang dùng thuật ngụy trang, nhưng phép thuật đơn giản này không gạt được ánh mắt của Arian.
Phía trước là một Tinh Linh mắt bạc tóc bạc, dĩ nhiên là Tinh Linh thuần huyết. Arian cười cười, khoé mắt khẽ liếc sang người bên cạnh cậu.
Phía sau là một dáng người thon dài, tuy rằng mang bộ dáng thiếu niên, nhưng đã bắt đầu có dáng vẻ của người trưởng thành.
Chỉ nhìn thoáng qua, cặp mắt màu phỉ thuý của Arian nháy mắt sáng ngời.
Tóc đen mắt tím, là một vị Ma tộc? Hơn nữa còn là một Ma tộc nguyên thuỷ?
Tuy rằng không thấy đôi cánh đặc biệt của Ma tộc, nhưng thiếu niên trước mắt ngay cả bộ dáng đều nguỵ trang, như vậy rất có thể đã giấu đi đôi cánh.
Huống chi, kia là da lông Thập Sắc Cự Văn Thú, mãnh thú cấp chín, người bình thường làm sao có thể giết chết.
Suy luận như vậy, vị Ma tộc trước mắt tất nhiên là Ma tộc nguyên thuỷ. Chỉ mới là vị thành niên đã đủ sức giết chết mãnh thú cấp chín, nếu vậy sau khi trưởng thành năng lực của hắn còn khủng bố đến thế nào?
Arian vốn thích cười, giờ lại càng cười rực rỡ.
Y lập tức đứng dậy nghênh đón, hơi hơi ngửa đầu nhìn Samuel, thanh âm thanh thuý êm tai: “Da lông xinh đẹp đó là của ngươi sao?”
Tác Phi nãy giờ đang nhìn Manzi Yagudin liền tỉnh mộng. Đại não cậu xoay chuyển trong nháy mắt, nhanh chóng hiện ra vô số các kiểu chết bất bình thường, cuối cùng dừng lại tại hình ảnh sáu chữ màu đỏ to tướng: “Làm sao có thể sống sót”.
Cứ như vậy gặp mặt Manzi, Tác Phi thật sự là trở tay không kịp, ngay cả thời gian chuẩn bị đều không có. Cùng Manzi đối diện, cậu căn bản còn không biết nói gì, chỉ muốn nhanh chóng quay đầu chạy trốn.
Đương nhiên việc có chạy được hay không cũng không phải do cậu quyết định.
Cậu cho rằng Manzi sẽ chất vấn cậu, sẽ bắt cậu lại, thậm chí sẽ giết cậu, nhưng trên thực tế, hai người đối diện một hồi lâu, sau đó Manzi bỗng nhiên đem ánh mắt dời đi.
Cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không làm, vẻ mặt thâm thuý ban đầu biến thành đạm mạc, tựa hồ căn bản không biết người trước mắt.
Tác Phi ngẩn người, có chút không rõ tình huống… Manzi tính tình táo bạo như vậy, cư nhiên không một đao chém chết cậu?
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mang theo nghi hoặc, Tác Phi bị âm thanh thanh thuý bên người kéo về.
Cậu đem tầm mắt từ trên người Manzi rời đi, nhìn về phía người bên cạnh hắn.
Arian đứng cạnh Samuel, mái tóc ngắn vàng rực chói mắt, bên trong ánh mắt xanh biếc đều là sự ngưỡng mộ. Thiếu niên dung mạo sạch sẽ thanh tú, lại bởi vì khoé miệng có má lúm đồng tiền nho nhỏ mà càng có vẻ đáng yêu.
Bản chất thụ khống của Tác Phi lại rục rịch. Tiểu thụ này nhuyễn manh dễ thương, giống y như trong game, thật đẹp quá a…
Nhưng câu nói đầu tiên của Arian khiến Tác Phi phát ngốc.
“Tối nay ngủ ở chỗ của ta được không?”
Lời này là nói với Samuel, Tác Phi chỉ là khán giả mà thôi.
Nhưng nội tâm bạn khán giả lại dâng trào mãnh liệt. Quả nhiên, quả nhiên kịch bản là không thể nghịch chuyển sao? Hai người này vừa mới gặp mặt, nói chưa được mấy câu mà đã quang minh chính đại ước-pháo sao?
Cho dù đây là game cao H thịt thà đầy đủ, nhưng mà có thể thu liễm một tí cho lão tử không?
Bất quá, tiểu thụ mềm mại à, ngươi thật cởi mở nha, ca ca thumbs up cho ngươi.
Tác Phi đứng bên cạnh bổ não điên cuồng, nhưng khoé mắt vừa đụng phải Manzi liền tỉnh táo trở lại. Thumbs up cái lông! Hai người bây giờ không được thông đồng một chỗ!
Cậu còn trông cậy vào Samuel PK cùng Manzi để tìm lối thoát cho chính mình đây.
PK: thuật ngữ game Player Killing, nghĩa là đối kháng giữa hai nhân vật trong game
Tổng công đại nhân à, không thể bị bạn tiểu thụ mềm mại này vướng chân đâu nha.
Nghĩ vậy, Tác Phi vội vàng nắm chặt tay Samuel, quả quyết cự tuyệt: “Không được.”. Bé cưng à thực xin lỗi, sau đó ta nhất định sẽ tạo cơ hội cho các ngươi trở thành pháo hữu!
Lời này của cậu quá đột ngột, hơn nữa còn là thẳng thừng cự tuyệt người khác, nếu là người nóng tính chắc hẳn đã nổi giận. Nhưng Arian chỉ hơi giật mình, sau đó nhìn Tác Phi, như trước cười tủm tỉm hỏi: “Tại sao?”
Câu hỏi này đến Tác Phi cũng không thể đáp. Cậu cũng không thể giải thích về thâm cừu đại hận giữa mình và Manzi cho Arian nghe a…
Nếu không thể trả lời, cậu liền không mở miệng. Cậu mân chặt môi, vẻ mặt kiên trì nắm chặt tay Samuel, một bộ dáng đánh chết cũng không buông ra.
Đương sự Samuel không rên một tiếng, chẳng qua yên lặng chuyển từ Tác Phi nắm tay hắn đổi thành hắn nắm tay Tác Phi.
Chỉ tiết nhỏ này bản thân Tác Phi không chú ý tới, nhưng Arian lại thấy được. Y chỉ hé mắt, không nói gì.
Manzi nãy giờ làm nền rốt cuộc mở miệng.
Hắn đi tới chỗ Tác Phi, đôi mắt màu bạc thu liễm rất nhiều, thấp giọng nói: “Fell, lưu lại.”
Tác Phi: Ngươi kêu ta lưu lại ta liền lưu lại, ngươi muốn chém đầu ta ta liền đem đầu đưa qua cho ngươi à thân ái.
Trong bụng cậu phùn tào, nhưng lên tới cổ họng liền biến thành một chữ sắc bén: “Không.”
Manzi cũng không tức giận, vẫn bình tĩnh nhìn Tác Phi, dùng âm thanh không thấp không cao nói: “Em không muốn biết sự tình Valinor sao?”
Tác Phi dũng cảm bị trúng tên rồi.
Thần xạ Manzi lại bắn tới một mũi tên trí mạng: “Veeshan… em không quan tâm nàng sao?”
Hăm doạ! Cái này là muốn hăm doạ nè!
Đáng tiếc, cho dù đây có thực sự là lời hăm doạ thì cậu cũng không có biện pháp. Chuyện xảy ra sau khi cậu rời khỏi, Manzi nhất định biết. Việc biết về tình trạng hiện tại của Veeshan rất quan trọng đối với cậu.
Hơn nữa, cậu rất ngạc nhiên. Trong hồ lô của Manzi rốt cuộc bán thuốc gì? Theo lý thuyết, Manzi Yagudin đối với người phản bội Tinh Linh tộc hẳn là căm thù đến tận xương tận tuỷ, nhưng tại sao cậu luôn có cảm giác Manzi thực khoan dung với cậu.
Hồ lô bán thuốc gì: Không biết suy tính thật sự trong lòng là gì.
Tuy rằng thật tình mà nói cậu là vô tội, nhưng phụ thân cậu làm nên chuyện này, nếu nói cậu vô tội, ai sẽ tin?
Cân nhắc mãi, Tác Phi chỉ có thể tạm thời thoả hiệp, lựa chọn lưu lại.
Đây là lần đầu tiên Tác Phi tới phủ thành chủ của Arian, nhưng cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy nó.
Lại nói tiếp, cậu kỳ thật đối với thành Moya có ấn tượng sâu đậm bởi vì đây là mục tiêu công lược đầu tiên sau khi bắt đầu game. Bởi vậy, lúc ấy Tác Phi hưng trí cực cao.
Nhà thiết kế game vì để người chơi có đủ hứng thú nên đã thiết kế Arian thành một tiểu thụ mềm mại thơm ngon như điểm tâm, tuy rằng nắm chức vụ quan trọng nhưng thật dễ dụ, so với các tiểu thụ công lược khó khăn sau này thì thật sự rất đơn giản.
Hiệu suất cũng khá cao, vừa gặp mặt đã thân thiết, tối hôm đó liền ỡm ờ ở một chỗ, trong thời gian ba ngày ngắn ngủi cái gì muốn làm đều đã làm. Điều này làm cho người chơi mới Tác Phi hô to một tiếng GOOD.
Chẳng qua lúc này, phúc lợi gì đó đều thuộc về Samuel. Aiii… thật đáng tiếc.
Nghĩ như vậy, Tác Phi nhìn về phía Samuel nhiều hơn, lòng tràn đầy hâm mộ cùng ghen tị.
Vì Arian là chủ nhà nên bữa tối rất phong phú, chẳng qua Tác Phi thấy mặt Manzi liền không có khẩu vị gì.
Ngược lại thú con vẫn luôn nằm trong áo cậu ngửi được mùi liền ngao ngao nhảy ra, hai con mắt sáng ngời.
Nó vừa xuất hiện, ánh mắt Arian cũng lay động. Y vốn đang ăn rất từ tốn cũng bỏ hết lễ nghi chậm rãi tiến tới, vẻ mặt khát vọng hướng về thú con.
Arian nhìn Samuel, nhỏ giọng hỏi: “Cái này có thể bán cho ta không?” Nói xong lời này, y tựa hồ cảm thấy thật vô lễ, liền nhanh chóng bổ sung thêm: “Ta, ta chỉ là thực thích nó. Bất kể ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi.”
Một đôi mắt ngập nước đầy chờ mong nhìn Samuel.
Tình cảnh này nhìn rất quen mắt nha, chính là câu mà Arian nói với Samuel trong game. Khi đó cậu khống chế nhân vật tổng cổng tà mị mỉm cười, đẩy chiếc cằm nhỏ trắng nõn của Arian lên, dùng thanh âm trầm thấp gợi cảm nói: “Ta muốn ngươi, có thể chứ?”
Tác Phi biến thành gà đông lạnh rồi. Cho dù hiện tại cậu không phải là tổng công, không phải là Samuel, nhưng lại có thể xem GV trực tiếp thì cũng thực sống động nha!
Cậu lập tức đem tầm mắt khoá trên người Samuel, chờ đợi Samuel nói ra câu quan trọng kia. Như cậu mong muốn, Samuel nhìn về phía Arian, nhẹ nhàng mỉm cười, tuy rằng Tác Phi không phán đoán được nụ cười này có phải nụ cười tà mị trong truyền thuyết không, nhưng tuyệt đối là nụ cười của một tổng công, giỏi quá!
Đến đây đến đây, lời hứa hẹn ước-pháo kinh điển…
“Nó cũng không phải của ta, ngươi hỏi sai người.”
Đờ mờ…
Lời kịch không đúng lắm nha thiếu niên.
Tác Phi giật mình nhìn về phía Arian. Arian ngẩn người, đôi mắt to lóng lánh nước, khuôn mặt đỏ bừng như trong game, nhưng căn bản không phải là vẻ thẹn thùng dục cự còn nghênh, mà là kiểu mặt bị vả đỏ đi…
Chính là, điều Samuel nói là sự thật, không có cách nào phản bác.
Con thú nhỏ này quả thật không phải là của Samuel.
Tác Phi rất muốn nói gì đó để giảm bớt không khí xấu hổ, nhưng nói gì mới đúng? Chẳng lẽ cậu nên dỗ dành Arian, thuận tiện tống cổ thằng nhóc thú con này đi? Kính nhờ, cho dù cậu xem Samuel như huynh đệ, nhưng con thú này cũng đã cùng cậu đồng sinh cộng tử qua sự kiện Yểm Ma. Đem bán huynh đệ kết nghĩa không phải là chuyện cậu sẽ làm… Được rồi, sự thật là da lông thú con đẹp như vậy, cậu luyến tiếc đem nó giao cho người khác.
Mà Manzi điện hạ, người vốn không nên xuất hiện ở đây, càng im lặng, một bộ cái gì cũng không nghe thấy, tự nhiên ăn hết miếng thịt trong đĩa của mình.
Cuối cùng, Arian chỉ có thể uỷ uỷ khuất khuất trở về chỗ ngồi.
Một bữa ăn trầm mặc không nói chuyện.
Bạn nhỏ thú con – trung tâm của sự kiện – tỏ vẻ: Bản thần thú thật sự là mị lực vô địch, một đám người đều muốn đấu tranh làm người hầu của ta. Thần phục đi hỡi phàm nhân ngu xuẩn. ╮(╯▽╰)╭.
Tuy rằng bữa tối thực không thoải mái, nhưng Arian tính tình dễ chịu, trong chốc lát đã đem xấu hổ vứt ra sau đầu, rất nhiệt tình an bài chỗ ở cho Samuel và Tác Phi, thậm chí còn dặn dò một phen.
Cuối cùng y nhìn thú nhỏ thêm vài lần, tiện đà nhìn Samuel thêm vài lần.
Thú nhỏ cùng Samuel không có phản ứng gì, nhưng Tác Phi đứng xem đã hổ thẹn đến không chịu được. Thật sự xin lỗi, bé con, bất quá xin ngươi yên tâm, ngươi sớm muộn gì cũng lăn vào được bát của tổng công thôi!
đại loại là thế nào cũng được tổng công hưởng dụng thôi.
Từng người trở về phòng. Tác Phi nhét thú con đang ngủ say vào trong ổ chăn, an vị tại chiếc ghế bên giường yên lặng chờ đợi.
Chỉ một lát, tiếng gõ cửa liền vang lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nhiều năm sau:
Tác Phi: Các cục cưng, nhanh lăn vào bát của gia nào.
Samuel: Ân?
Tác Phi: … (chân chó cười): Gia, gia tới chỗ bát của gia đi.
Samuel (xoa đầu): Ngoan.
Tác Phi: (leo vào bát của Samuel): Hừ hừ, có dám tìm cái bát bự hơn không!
— Hết chương —