Bên trong túi không gian rất lớn, Tác Phi đã sớm đem đồ vật bên trong sắp xếp gọn gàng, phân loại bày trí vô cùng thoả đáng.
Vốn là cậu tính đem thú đan của Hàn Băng Viêm Thú đặt vào trong rương, nhưng lúc ấy vì vội vàng liền thuận tay quăng vào trong đống thịt thú.
Thịt thú này cậu vẫn luôn không có thời gian chỉnh lý. Lúc này nhớ tới, muốn lấy ra thú đan, nhìn đến cảnh tượng trước mắt, cậu nhất thời có chút dở khóc dở cười
Thú đan bị thịt thú bao lấy như một cái bánh bao, mà hai màu đỏ xanh lưu chuyển bây giờ đã cố định lại, phân ra hai bên như Thái Cực, một nửa đỏ rực như lửa, một nửa xanh biếc như băng.
Phần thịt thú tiếp xúc với cực băng bị đóng một tầng băng, hàn khí bức người.
Phần bên cực lửa lại hoàn toàn tương phản, sớm đã bị nướng chín, nhìn mặn mà, ngon miệng.
Thịt Hàn Băng Viêm Thú vốn là mĩ vị trứ danh, lúc này được nấu lên, mùi thịt nướng nồng nàn bốn phía khiến cho Tác Phi dù đã ăn tối rồi cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
Thịt nướng có một tầng da bên ngoài, Tác Phi trực tiếp xé ra một miếng. Cư nhiên cũng không phải rất nóng mà nhiệt độ hầm hập, vừa vặn ăn.
Cậu nuốt vào một hơi, nhất thời muốn bắt chước thú con ngao lên một tiếng. Ăn ngon quá, đến mức muốn nuốt cả đầu lưỡi!
Cậu nhịn không được lại xé thêm một miếng. Vừa lấy ra khỏi túi không gian, thú con vốn đang ngủ mơ mơ hồ hồ cũng giật mình nhảy dựng lên, đầu nhỏ bị chăn làm cho rối xù. Ánh mắt nhóc con còn có chút mờ mịt, nhưng cái mũi đã ngửi ngửi rất giống bé heo.
Tác Phi cười mắng một tiếng đồ ham ăn, nhân cơ hội hung hăng sờ soạng nó mấy cái, sau đó kéo nó vào lòng nhét một khối thịt nướng vào miệng nó.
Thú con nhất thời kêu ngao ngao ngao ngao như gọi quỷ, khiến Tác Phi sợ tới mức nhanh chóng che miệng nó. Giờ đã hơn nửa đêm, còn muốn hù chết người ta.
Nhóc con bị che miệng liền vùng vẫy, rống rống kêu to.
Tác Phi tuy rằng không hiểu thú ngữ, nhưng tình hình này cũng hiểu được bạn nhỏ này còn muốn ăn. Cậu nghĩ ngay bản thân mình cũng thích mùi vị kia hết sức, vậy thú con tham ăn này tất nhiên là còn yêu tận mạng nữa.
Cậu lại nhét một miếng cho nó, nhưng thằng nhóc kia ăn như Trư Bát Giới ăn thịt người, còn chưa bỏ vào miệng đã nuốt xuống bụng, rồi tiếp tục rống rống.
Tác Phi nhớ lại lúc thú con đem toàn bộ Hàn Băng Viêm Thú nuốt hết. Với cái bụng không đáy này, muốn cho nó ăn no thì tổn phí quá lớn, tốt nhất là không để ý tới nó.
Thú con sống gần ngàn năm vẫn luôn ăn thịt sống, chưa từng ăn qua thịt nướng ngon như vậy. Lúc này được nếm tư vị, nhất thời lộ rõ bản tính tham ăn, cảm thấy những thứ đã ăn qua trước đây không xứng đáng được gọi là thức ăn.
Lúc này, nếu là Samuel hay bất cứ ai hiểu thú ngữ ở đây, Tác Phi nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, bởi vì lời thú con phiên dịch ra chính là: Cho gia ăn ~ Cho gia ăn ~ Ăn xong gia mang ngươi đi bảo khố của Salva…
Nhưng đáng tiếc chính là dù cho bé con nhất thời nói, Tác Phi nghe cũng không hiểu, mà nói xong lời này thú nhỏ nháy mắt tỉnh táo lại, một bên đổ mồ hôi lạnh, một bên chửi mình ngu xuẩn…
May mà Tác Phi không hiểu thú ngữ. Thú con nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới thịt nướng nộn nộn ngon ngọt, nó nuốt nước miếng nhưng không dám ngao ngao nữa.
Thấy nó ngoan ngoãn, Tác Phi tâm mềm xuống, nghĩ rằng thịt nướng nhiều như vậy, đặt trong túi không gian qua một thời gian cũng sẽ không còn nóng hầm hập, ăn ngon như vậy nữa. Nghĩ vậy, cậu lại lấy một miếng lớn cho nó.
Cậu đặt trong lòng bàn tay, dẫn thú con tới ăn, một bên còn dặn dò nó: “Nhóc con nhà ngươi ăn từ từ thôi, ăn lẹ quá không nếm được mùi vị anh cũng mặc kệ nhóc.”
Thú con nghĩ lại vẫn thấy sợ, lại không nghĩ tới chuyện Tác Phi cho nó ăn thêm. Đầu nhỏ ngẩn ngơ, chậm chạp đi tới, vừa tinh tế gặm vừa thoả mãn: Thực là siêu cấp ngon luôn a. Ăn ngon đến không nhịn được a. Nhịn không được mà mém để lộ bí mất a. Người hầu chết tiệt a. Đừng cho gia ăn nữa a. Ngươi đây là đang hãm hại bản thần thú a…
Tác Phi không hiểu thú ngữ, tâm cậu đều đặt trên thú đan. Hiện tại xem ra thú đan có hai kĩ năng hiếm thấy, hơn nửa còn là một hoả một băng.
Tuy rằng bây giờ tác dụng của nó xem ra là lò nướng cùng tủ lạnh, nhưng sau này chắc còn có chỗ trọng dụng…
Cậu vui rạo rực tiếp tục đem thú đan bỏ vào đống thịt thú, lúc này mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Arian nhiệt tình chiêu đãi bọn họ dùng bữa sáng.
Cho dù thức ăn cực kì phong phú, Tác Phi ăn mà tâm sự nặng nề.
Manzi muốn dẫn cậu quay về Valinor, cậu không cần thông qua Arian để trở về. Như vậy đúng là tỉnh lược được một số việc, nhưng cậu đối với Manzi là nhìn không thấu.
Chẳng lẽ là chuyện tình yêu? Manzi đối với Stefan xem trọng đến vậy ư? Xem trọng đến mức ngay cả tội nặng như phản nghịch cũng không vấn đề gì?
Tác Phi tỏ vẻ, bản thân cũng không phải là một cô nương mộng mơ, tin điều này hả? Đừng có nói giỡn.
Manzi nhất định là có mưu đồ, tuy rằng không xác định được là gì, nhưng tình huống hiện nay cậu phải tương kế tựu kế. Chỉ cần nhìn thấy Veeshan, cậu liền có biện pháp mang nàng rời đi. Như vậy so với việc giống như ruồi bọ không đầu, làm việc không định hướng thì tốt hơn nhiều.
Bất quá, cậu cần phải bảo đảm cho chính mình. Nhìn bạn tổng công bên cạnh, Tác Phi yên lặng nắm chặt tay. Nếu có thể, cậu muốn ở cùng một chỗ với Samuel. Có một nhân vật lợi hại như vậy kề bên, hệ số an toàn cao hơn rất nhiều.
Trong lúc cậu cân nhắc, một Tinh Linh bỗng nhiên đi đến, thoạt nhìn là tuỳ tùng của Manzi. Hắn đi đến bên Manzi, thấp giọng nói gì đó.
Họ dùng Tinh Linh ngữ, Tác Phi mơ hồ nghe được vài từ, tựa hồ có nhắc tới thánh thụ.
Manzi đột ngột buông hết dao nĩa, âm thanh thanh thuý của chén đĩa va vào nhau trong đại sảnh hết sức chói tai.
Hắn hé mắt, nhìn về phía Arian nói: “Đa tạ các hạ chiêu đãi ta nhiều ngày nay. Trước mắt có việc, không tiện quấy rầy.”
Arian sửng sốt. Y không hiểu Tinh Linh ngữ nhưng có ý thức được đã có chuyện gì đó xảy ra khiến Manzi sốt ruột rời đi. Y nghĩ đến tin tức tối hôm qua, đối với việc Manzi hiện tai ly khai là rất cao hứng. Bất quá trên mặt y cũng không biểu hiện, chỉ khách sáo nói: “Điện hạ đến thành Moya là vinh hạnh của bỉ nhân, nếu có chỗ nào tiếp đón không chu toàn xin điện hạ bỏ qua.”
Đối với sự cung kính của y, Manzi cũng chỉ gật đầu. Hắn đảo mắt về phía Tác Phi, con ngươi màu bạc nhất thời mềm đi, nhẹ giọng nói: “Fell, bây giờ ta không thể mang em về Valinor. Em ở chỗ này chờ ta, nhiều nhất ba ngày ta sẽ mang em đi.”
Tác Phi nháy mắt mấy cái. Đây là tính huống gì? Bất quá cậu cũng không biết trả lời làm sao.
Manzi lần thứ hai nhìn về phía Arian nói: “Mong thành chủ chiếu cố xá đệ của ta nhiều hơn.”
Arian đồng ý, Manzi liền vội vàng rời đi.
Nhìn tư thế này chắc hẳn đã có chuyện lớn xảy ra ở Valinor.
Tác Phi hé mắt, trong lòng hiện lên một ý nghĩ hơi ác ý. Thánh thụ sao, không phải cái cây còn lại cũng bị chém quách rồi chứ? Lão thánh thụ này không biết đã quyến rũ ai nha, mọi người ai cũng muốn đẩy ngã nó…
Vì sự nhắc nhở của Manzi, Arian đối đãi với Samuel cùng Tác Phi càng thêm nhiệt tình.
Ăn sáng xong, y đề xuất đưa bọn họ đi tham quan bên ngoài thành Moya. Tác Phi vốn không có tâm tình, vừa định từ chối thì nhìn thấy đôi mắt của Arian hướng nhìn Samuel, nhất thời tỉnh ngộ!
Bạn nhỏ mềm mại này là muốn không ngừng cố gắng nhảy vào bát của tổng công đây. Tác Phi nghĩ mình nên giúp bọn họ một phen, vậy nên trịnh trọng gật đầu đồng ý.
Thành Moya là thánh lớn nhất trong số ba thành của Nhân tộc, sự dồi dào phong phú tự nhiên không cần bàn cãi. Khó thấy chính là Arian – thân là thành chủ đứng đầu – lại theo bọn họ ngồi lên một chiếc xe giản dị, ngay cả một thị vệ cũng không mang theo.
Ba người họ ra khỏi phủ thành chủ. Arian mặc trang phục du hành nhẹ nhàng, tóc vàng mắt xanh, cười rộ lên nhìn như một thiếu niên chưa trải qua thế sự. Y vẫn luôn vây quanh Samuel, nhiệt tình giới thiệu cho hắn, thanh âm thanh thuý dễ nghe, sự yêu thích không chút nào che dấu.
Mà Samuel vẫn luôn ôn hoà, một bộ không quá hứng thú.
Ngược lại là Tác Phi ở bên cạnh nhìn vô cùng khẩn trương. Tổng công à, ngươi chủ động một chút đi. Mỹ thiếu niên nhà người ta đều đã muốn dán lên người ngươi, sao ngươi lại không hiểu phong tình như vậy? Lùi ra sau để cho ta tới!
Ba người tâm tư khác nhau, không ai có tâm tình thưởng thức phong cảnh ven đường.
Arian dẫn đường, không bao lâu họ đã ra khỏi thành. Bên ngoài thành Moya không an toàn, bởi vì gần rừng cây Noor nên thường có mãnh thú xuất hiện. Hơn nữa, vì nhân tộc phát triển ngoại giao nên có rất nhiều người ngoại tộc du đãng ở ngoài thành, phần lớn là muốn vào rừng cây Noor thám hiểm.
Tác Phi nhíu mày, sao có vẻ càng đi càng trật đường? Tuy nói ba người họ gồm một thủ lĩnh Nhân tộc, một Ma tộc nguyên thuỷ cộng thêm một Tinh Linh thuần huyết gà mờ, là đội hình cơ bản không ai dám chọc vào, nhưng nếu là đi ngắm cảnh thì đi tới nơi rừng núi hoang vắng này làm gì?
Nhìn nhìn Arian, lại nhìn nhìn Samuel, một cái ý tưởng hình thành trong đầu Tác Phi.
Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là…
Tiểu bảo bối Arian muốn tại nơi thưa thớt này câu dẫn bạn tổng công?
Thảo nê mã, tiểu bảo bối à, ngươi đừng quên mất cái bóng đèn sáng chói là ta có được không!
Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, Tác Phi nhịn không được kéo kéo ống tay áo Samuel.
Samuel nhìn về phía cậu, hỏi: “Mệt?”
Tác Phi vừa định nói gì đó, lại bỗng nhiên bị Samuel phản thủ lôi kéo, cả người ngã vào ngực hắn.
Tác Phi không rõ tình huống, đầu đụng vào ngực Samuel, mơ hồ.
Cậu vừa mới ngẩng đầu, một âm thanh gào thét rầm trời vang ầm bên tai cậu, nhất thời chấn cậu ù tai.
Đột nhiên, một con cự thú cao chừng năm thước không biết từ đâu xuất hiện.
Tác Phi không biết mãnh thú này, nhưng nhìn bộ dáng của nó thì tuyệt đối là mãnh thú cấp năm trở lên.
Arian ở bên trái Tác Phi, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn là tình huống ngoài ý muốn. Bất quá, thân là lãnh tụ Nhân tộc, y có tố chất ứng biến cực kì cao. Y nhanh chóng lấy ra pháp trượng, một ma pháp hoả hệ lập tức đánh úp về phía mãnh thú.
Mãnh thú bị đau, đem lực chú ý chuyển hướng về phía Arian, móng vuốt thật lớn chụp về vị trí của y.
Tác Phi trong lòng lộp bộp một tiếng. Arian là ma đạo sư hệ hoả, lực công kích ma pháp rất cường hãn. Nhưng chỗ thiếu hụt của pháp sư cũng thật rõ ràng, đó chính là độ nhanh nhẹn cực thấp, khó có thể tránh thoát được cú vồ đó.
Nhưng Tác Phi ốc mình còn không mang nổi, căn bản hoàn toàn không có năng lực đi cứu y.
May mắn, tu vi mấy trăm năm của Arian cũng không phải là để chơi. Y đích xác không tránh thoát, nhưng là mạnh mẽ dùng một màn lửa chống đỡ.
Vài giây đồng hồ trôi qua, Arian đã chạy trốn, tránh thoát được công kích mạnh mẽ này.
Móng vuốt lớn nện xuống mặt đất làm bụi bay lên mù mịt. Trang phục vốn sạch sẽ chỉnh tề của Arian cũng trở nên xám tro.
Trong giây phút né tránh, y quay đầu đối Samuel cùng Tác Phi hô to: “Các ngươi chạy mau!”
— Hết chương —