Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

chương 66: quấn quýt bên nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Quấn quýt bên nhau

"Ngoại công, sau khi Tử Phong tỉnh lại thì không cần nói chuyện liên quan đến bụi thiên thạch cho nàng ấy biết, ta không muốn nàng lo lắng chuyện vớ vẩn, xin nhờ người".

Tưởng thái y đem hết khả năng cứu chữa cuối cùng cũng có hiệu quả, Lạc Tử Phong vừa mới hôn mê không lâu, lúc này Cảnh Dung nhẹ nhàng ấn huyệt nhân trung của nàng, nàng liền tỉnh lại. Lạc Tử Phong vừa mới mở mắt ra liền thấy Cảnh Dung, Tương Vương cùng một người lại đang vây quanh mình, nàng giãy dụa muốn đứng dậy, kết quả phát hiện lúc này mình đang nằm trên đất, nàng không hiểu, nhíu mày hỏi: "Ngoại công, con làm sao vậy? Còn có Cảnh Dung, sao nàng lại ở đây? Lão nhân gia này là ai?".

"Tử Phong con không nói tiếng nào đã hôn mê, dọa chết bộ xương già ta đây, còn không phải mau chóng phái người của Thái y viện lại đây sao? Còn có Cảnh Dung, đại khái là nghe chuyện nên cũng theo Tưởng thái y đến đây". Nhận được ánh mắt của Cảnh Dung, Tương Vương chỉ có thể nói qua loa tình huống một hồi, cũng không có tỉ mỉ nói chuyện sau đó. Cũng may bụi thiên thạch có thể che giấu tốt chi chứng thân thể yếu bẩm sinh, cho nên dù Lạc Tử Phong có y thuật phi phàm thì cũng không có cách nào chẩn đoán được bất cứ dấu hiệu kì lạ nào lúc phát bệnh, bằng không, lời nói dối này rất nhanh sẽ bị vạch trần.

"Hả? Con đột nhiên ngất xỉu sao?". Lạc Tử Phong nghi hoặc càng nhiều, tuy nói đại phu không thể tự khám thế nhưng nàng vẫn thường xem mạch cho mình, không có phát hiện chuyện dị thường nào a.

"Tưởng viện thủ phải không? Ta đột nhiên ngất đi là vì nguyên nhân gì, chắc ngươi đã chẩn đoán được rồi chứ? Tại sao ta lại không phát hiện thấy gì?".

Tưởng thái y bị vấn đề của Lạc Tử Phong điểm tên, chấn động há miệng, đột nhiên nhìn thấy Cảnh Dung đang đứng phía sau Lạc Tử Phong. Đôi hồng mâu kia lẳng lặng dõi theo hắn, hắn cảm thấy không rét mà run, hắn từng nghe Ngô thái y nói Lạc Tử Phong tinh thông y thuật, nếu tùy tiện biện ra lời nói dối nào tất nhiên sẽ không qua ải, nghĩ đến nghĩ lui hắn chỉ có thể bày ra vẻ mặt khó khăn nói: "Thế tử, chuyện này.... Lão thần học nghệ không tinh, cũng không biết vì sao Thế tử hôn mê".

"Ngươi cũng không biết sao?". Lạc Tử Phong nghe vậy cũng chỉ gật đầu đã hiểu, có lẽ nàng chưa phát hiện được bệnh trong người mình, hoặc có lẽ hôm nay chỉ là bất ngờ, là do suy nghĩ quá nhiều sao. Nhớ đến đây, hai mắt Lạc Tử Phong đột nhiên tỏa sáng, xoay người nhìn về phía Cảnh Dung: "Cảnh Dung, nàng theo ta, ta có chuyện muốn nói với nàng".

"Có chuyện gì không thể nói ở chỗ này sao?". Bị cử động này của Lạc Tử Phong dọa hết hồn, Cảnh Dung có chút không tự nhiên nói, người trước mắt này đã từng ở trong hôn mê mà nghe hết đối thoại của mọi người, lần này có khi nào cũng như vậy không?

Lạc Tử Phong nghe vậy cũng ngẩn ra, sau đó vẻ mặt quái lạ chỉ Tương Vương, Tưởng thái y cùng Thanh Nhi lúc này nàng mới nhìn thấy, do dự hỏi: "Cảnh Dung, nàng xác định nói ở chỗ này?".

Cảnh Dung kiên định gật đầu: "Không sai, nói ở đây".

"Vậy cũng được.....". Lạc Tử Phong hít sâu một hơi, giống như lấy dũng khí, sau đó vẻ mặt đột nhiên biến đổi, chuyển sang biểu tình u oán nhìn Cảnh Dung: "Cảnh Dung.....".

"A.....". Lạc Tử Phong thay đổi biểu tình vừa mới mở miệng thì Cảnh Dung liền biết đối phương muốn nói vài lời kinh người không thể cho người ngoài nghe thấy, tay mắt lanh lẹ mau chóng tiến lên che kín miệng Lạc Tử Phong, sau đó một tay vòng lấy eo nhỏ Lạc Tử Phong, đổi hướng đi về phía hậu viện Tương Vương phủ, còn không quên nói: "Ngoại công, con có mấy lời muốn nói với Tử Phong. Thanh Nhi, ngươi tiễn Tưởng thái y hồi Thái y viện, nếu đêm nay Phụ hoàng có đến Như Nguyệt trai thì ngươi cứ nói bản cung ngủ lại Tương Vương phủ".

"A? Đêm nay Công chúa không hồi cung nghỉ ngơi sao?". Thanh Nhi ở xa xa hét lên với Cảnh Dung, nhưng mà đối phương đi rất nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi tiền viện, ánh mắt cầu cứu không thể làm gì khác ngoài dời lên người Tương Vương.

"Thanh Nhi cô nương phải không? Ngươi không cần lo lắng, Cảnh Dung ở Tương Vương phủ sẽ không sao, ngày mai ta để Tử Phong tự mình đưa Cảnh Dung hồi cung, ngươi cứ yên tâm đi".

Nghe Tương Vương nói thế, Thanh Nhi lườm nguýt một phen, người này căn bản không biết nàng đang lo lắng chuyện gì, tự thân Lạc Tử Phong hộ tống về mới càng khiến nàng lo lắng có được không? Không cần nói với nàng nhân vật như Tương Vương lại không biết gần đây trong kinh thành lời đồn về Công chúa bay đầy trời, thật vất vả mới trở lại hoàng cung, lời đồn mới lắng xuống một chút, bây giờ vừa ngủ lại vừa tự mình hộ tống trở về, danh dự Công chúa nhà nàng thật sự không có cách nào cứu vãn nữa rồi!

Nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng rời đi của Thanh Nhi, Tương Vương có chút không hiểu làm sao vậy, tiểu cô nương bây giờ sao vậy chứ? Động một chút liền tức giận nha, quả nhiên mị lực của hắn đã không thể so với năm đó a, ngay cả chọc một tiểu cô nương vui vẻ cũng không được nữa, già rồi, già rồi a. Nghĩ đến đây, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn về hướng Cảnh Dung mang Lạc Tử Phong rời đi, chỉ là hắn cũng có người nối nghiệp rồi không phải sao? Nhìn dáng vẻ căng thẳng đó của Cảnh Dung, nhớ lại lúc trước "không cẩn thận" thấy được Tử Phong cưỡng hôn Cảnh Dung, trong đầu hắn liền hiện lên những chuyện hai người có thể làm ở Lâm Nguyệt cư. Ừm, mặc kệ là làm gì thì tóm lại cũng là chuyện tốt, mà hắn cũng có chuyện cần làm. Bụi thiên thạch ư? Xem ra ngày mai hắn phải đến quân doanh một chuyến rồi.

Lâm Nguyệt cư.

"Aaaa....". Lạc Tử Phong một đường bị che kín miệng lúc này đã trở lại phòng ngủ của mình, mau chóng ê a nhắc nhở Cảnh Dung buông tay.

Nghe được tiếng kháng nghị của Lạc Tử Phong, Cảnh Dung tất nhiên ngay lập tức thả tay, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lạc Tử Phong, lúc này đang thở hồng hộc, nàng cũng sinh áy náy tiến lên nhẹ nhàng vuốt lưng Lạc Tử Phong, giúp ai đó thuận khí. Ai ngờ vừa mới đến gần Lạc Tử Phong thì nàng liền nhìn thấy trên mặt người kia lộ ra tia cười quỷ dị, tiếp theo chính là một trận hư không truyền đến. Cảnh Dung bị hành động bất ngờ này dọa sợ hết hồn, hai tay không khỏi ôm lấy cổ Lạc Tử Phong, ngoài miệng cũng hét lên kinh hãi, hiển nhiên là đã bị dọa sợ rồi.

"Lạc Tử Phong, ngươi làm cái gì vậy?!". Trải qua một loạt động tác, sau khi nhận thức được thì Cảnh Dung mới biết mình chỉ là bị Lạc Tử Phong ôm ngang lên mà thôi, lời trách cứ không khỏi mắng ra. Chỉ là người nào đó tác quái có vẻ cũng không cảm thấy gì, nụ cười trên mặt vì trò đùa dai cũng không mất đi, trái lại càng lúc càng tươi. Nhìn theo tầm mắt kia, Cảnh Dung giống như ý thức được chuyện gì, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên quần áo trước ngực đã xộc xệch, mơ hồ còn có thể nhìn thấy chiếc yếm đỏ tươi bên trong trung y....

"Lạc Tử Phong, ngươi là đăng đồ lãng tử!". Cảnh Dung nhảy xuống khỏi tay Lạc Tử Phong, lấy tốc độ cực nhanh chỉnh chu y phục của mình, sau đó không quên tiến lên trước mặt Lạc Tử Phong, ở trên cánh tay đối phương mạnh mẽ cắn xuống một cái. Mãi đến khi nghe đối phương hít sâu vài lần thì Cảnh Dung mới thỏa mãn nới lỏng miệng, đắc ý liếc Lạc Tử Phong một cái: "Thế nào, sợ chưa? Xem ngươi sau này còn dám tái phạm nữa không!".

Lạc Tử Phong kéo cánh tay áo lên, quả nhiên nhìn thấy hai hàng dấu răng, mơ hồ còn thấy cả tia máu. Mà Cảnh Dung đang đứng trước mặt nàng nhìn thấy trên cánh tay trắng như ngó sen lại bị mình cắn thành dấu như vậy, trong mắt chợt lóe lên hoảng loạn, có chút đau lòng, có chút hối hận muốn chạm lên đó, nhưng lại sợ làm đau Lạc Tử Phong, gấp đến độ không biết làm sao khiến mắt nàng nổi lên một tầng hơi nước. Lạc Tử Phong nhìn Cảnh Dung sốt ruột vì mình như vậy thì một trận ấm áp lan tỏa trong lòng.

"Không sao, Cảnh Dung, không cần lo lắng, đây chính là ấn kí tình yêu nàng cho ta nha, ta phải cất giữ cho tốt a".

Cảnh Dung nghe vậy thì đôi mi thanh tú nhíu lại: "Tử Phong, ngươi lúc nào thì học được cái trò miệng lưỡi trơn tru này?".

Lạc Tử Phong vừa nghe, còn tưởng Cảnh Dung giận rồi, cúi đầu muốn dỗ dành, ai ngờ đối phương lập tức xoay người đi. Nhưng mà, hình như nàng có thể thoáng nhìn thấy Cảnh Dung đỏ mặt? Ai, cũng không đúng, sao lỗ tai cũng đỏ lên như vậy? Thấy thế, đáy lòng Lạc Tử Phong liền trầm thấp bật cười, tâm tình rất tốt, tiến lại sau lưng Cảnh Dung ôm lấy nàng, cái cằm nhẹ nhàng đặt lên bờ vai phải gầy yếu, gò má trái giống như tiểu miêu cọ cọ lên gò má Cảnh Dung. "Cảnh Dung, nàng biết không? Ta đã từng tuyệt vọng cho rằng không còn có ngày mai, chứ đừng nói gì đến ngày hôm nay, sẽ có một người như nàng. Ông trời nhất định là uống say rồi, nếu không thì sao có thể đưa một người hoàn mỹ như nàng đến bên cạnh ta".

"Xì~", Cảnh Dung lắc đầu cười một cái, cũng tùy ý đối phương cọ cọ gò má của nàng, "Ngươi a, cả ngày không biết đang nghĩ thứ gì, cho nên hôm nay mới ngất xỉu nha....".

Lời này của Cảnh Dung tất nhiên chỉ là vui đùa, thế nhưng Lạc Tử Phong nhớ lại chuyện lúc nãy còn chưa nói ra đã bị Cảnh Dung chặn miệng, bây giờ cũng là lúc nên nói rồi: "Ừ, ta ngất xỉu tất cả đều trách Cảnh Dung nàng đó biết không? Từ ngày hôm qua ta trở lại Lễ bộ nhậm chức cho đến hôm nay, đã có nhiều chuyện phát sinh, mà ta cũng suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng bất luận nghĩ thế nào thì Cảnh Dung nàng vẫn che giấu ta, không muốn để ta biết, ta cũng hoàn toàn nghĩ không ra. Sau đó, nghĩ đi nghĩ lại, ta đột nhiên phát hiện mình biến thành ngu rồi, chuyện Lý thượng thư bị hãm hại rõ ràng như thế mà ta nghĩ không ra, sau đó ta liền hôn mê....".

Nghe được lời này, thân mình Cảnh Dung cứng đờ, vẻ thư thích trên mặt cũng biến mất tăm, nàng thoát khỏi cái ôm của Lạc Tử Phong, xoay người đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc mà xưa nay nàng chưa bao giờ thấy. "Tử Phong, lời ngươi nói đều thật sao? Ngươi bởi vì suy nghĩ quá nhiều nên mới.....".

"Hả? Chuyện này.....". Lạc Tử Phong gãi đầu một cái, không để tâm cười cười: "Kì thực ta cũng không biết nguyên nhân mình ngất xỉu, có điều trải qua phân tích của ta, đúng là có mấy phần đạo lí. Vì vậy a, Cảnh Dung nàng phải chịu trách nhiệm với người ta, sau đó đem tất cả mọi chuyện nói cho ta mới được, bằng không ngày nào đó ta lại suy nghĩ nhiều, thương tổn đến não, lại ngất đi, vậy phải làm thế nào a?".

"Được, vậy bây giờ ta liền nói cho ngươi biết, toàn bộ đều nói cho ngươi". Mặc kệ lời Lạc Tử Phong nói có đạo lý hay không, Cảnh Dung vẫn quyết định, đã có khả năng rồi, vậy thì không cần lại để nó tạo thành quấy nhiễu cho Tử Phong, nhưng mà, chuyện nên bắt đầu từ lúc nào đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio