Trải qua thí nghiệm bước đầu ngày hôm nay, Lance xem như tin tưởng chuyện có thể thông qua cá nhỏ mà thành lập quan hệ tin tưởng với Mao Mao, kết quả là càng thêm nhiệt tình, buổi tối uống một lúc hết ba bát canh cá thơm ngon, no đến ngay cả đường cũng đi không nổi.
Bởi vì tin tức tố của Alpha cùng với Omega sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, cho nên trước khi xác định quan hệ Alpha cùng Omega tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ. Cho nên Trần Tuấn Vũ chỉ đưa y đến trước cửa lều trại, không tiếp tục đi sâu vào trong.
Lance cũng không có mặt mũi để nói ra lời mời hắn đi vào. Tuy rằng có thể cảm nhận được Trần Tuấn Vũ có ý với mình, nhưng Alpha người ta không nói rõ, y đương nhiên cũng không thể chủ động hạ giá.
Hai người mặt đối mặt đứng im ngoài cửa một lát.
Lục Tinh đã hoàn toàn là buổi tối, bốn phía doanh trại đều dựng lên một đài quan sát, đèn pha ngẫu nhiên quét qua đây, chiếu rõ sườn mặt của cả hai người.
Lance thoáng ngửa đầu nhìn Trần Tuấn Vũ.
Đầu của nam nhân rất cao, thân thể cũng đã hoàn toàn phát dục, cả người đều tản ra hơi thở Alpha nồng đậm, tin tức tố của hắn cũng không thành thật, thậm chí luôn cố ý vô tình mà trêu chọc tâm của y.
Lance trong lúc nhất thời biểu tình hoảng hốt, thế nhưng thực nhanh đã tỉnh táo lại “Em vào nằm trước, bụng quá khó chịu rồi.”
“Được.” Trần Tuấn Vũ cười cười với y, “Nếu như nửa giờ sau còn khó chịu thì chúng ta sẽ đi tìm bác sĩ……”
Lance phụt cười “Anh đã quên em là y sư sao.”
“A, đúng.” Trần Tuấn Vũ khó được hồ đồ một lần, “Vậy em mau vào nằm đi, nếu có gì cần hỗ trợ thì cứ gọi ta.”
“Yên tâm.”
Lance đóng lại cửa hợp kim.
Tầm mắt của nam nhân bị cửa kim loại rắn chắc lạnh băng ngăn chặn, làm cho Lance không khỏi cảm thấy mất mát.
Y ôm bụng chậm rì rì đi đến mép giường.
Đồ dùng ăn mặc ở đi lại trong doanh trại của mọi người đều được thủ đô phân bổ thống nhất, giường đệm cũng theo tiêu chuẩn hành quân. Y nằm trên giường, ván giường cứng rắn cộm đau cả mông.
Lúc này y mới nhớ đến mấy tiếng ngồi ven hồ chiều nay. Y vốn định xoay người tựa vào giường nhưng cái bụng phình phình không chịu được áp lực, thoáng dùng chút lực là có thể cảm nhận được nước chua trào lên.
Bất đắc dĩ, y chỉ có thể đứng dậy đi qua đi lại tiêu thực, thật vất vả chờ đến khi đồ ăn đã tiêu hóa gần hết mới một lần nữa bò lại lên giường, cằm gác trên gối đầu, hai tay nhẹ nhàng xoa mông, nhe răng nhếch miệng mà kêu to.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ba bữa sáng, trưa, chiều Lance đều sẽ chuẩn bị cá con cho Mao Mao.
Sau khi đưa cá liên tiếp năm ngày, Lance cũng chuẩn bị trở về Lạp Hỗ.
Công việc của nhóm Trần Tuấn Vũ ở đây còn chưa kết thúc, có lẽ còn cần khoảng nửa tháng nữa, đến lúc đó Exxon chắc cũng bắt đầu khai giảng.
Thế nhưng điều này đối với Trần Tuấn Vũ mà nói thì cũng không có ảnh hưởng gì.
Sau khi học kỳ mới khai giảng, Trần Tuấn Vũ chính là sinh viên năm chuẩn bị tốt nghiệp. Học sinh năm đều sẽ cố gắng tìm kiếm một công việc cho mình trong năm nay, không cầu làm ra thành tích lớn lao gì, chỉ cần để cho mình vượt qua được thời kỳ quá độ từ trường học tiến vào xã hội.
Cho nên Trần Tuấn Vũ kể cả một mình ở Lục Tinh cũng không sao cả, ngược lại chuyện làm đội trưởng một phân đội khai phá Lục Tinh còn có thể làm rạng rỡ thêm lý lịch cá nhân của hắn.
Ngày chia tay, Lance vậy mà có chút thương cả, ngay cả câu cá cũng không có quá nhiều nhiệt tình.
Trần Tuấn Vũ để ý tới bất thường của y, thế nhưng cũng không nói gì, chỉ là vào giờ ăn trưa thì gắp cho y một đũa thức ăn.
Nhóm binh lính cùng ăn với bọn họ đều sửng sốt.
Bọn họ đã cảm thấy Trần đội trưởng cùng với Lance điện hạ có ám muội! Bây giờ nhìn lại quả nhiên là vậy! Nếu không thì làm gì có Alpha nào sẽ gắp thức ăn vào bát một Omega nha?!
Đây không phải cùng nghĩa với việc trao đổi tin tức tố sao?
Các đội viên đều bốc lên linh hồn bát quái hừng hực, bất đắc dĩ ngại với thân phận của Lance điện hạ cùng với nụ cười mang đao của Trần Tuấn Vũ nên không biểu hiện ra mặt, chỉ có thể làm bộ nghiêm trang mà ăn cơm, khóe mắt lại lặng lẽ quan sát tình huống.
Lance cũng sửng sốt một chút, y cúi đầu nhìn cọng rau xanh mượt trong chén, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Trần Tuấn Vũ.
Trần Tuấn Vũ buông đũa, lau lau miệng, “Nhanh ăn đi, ăn xong ta có chuyện muốn nói với em.”
Nghe thấy lời này, trái tim của Lance bỗng nhiên đập nhanh!
Có chuyện muốn nói với y?!
Sẽ nói cái gì?!
Thổ lộ?!
Trong đầu nhảy ra hai chữ này, tư duy của y nháy mắt trở thành một đống bùn nhão.
Lance mơ màng hồ đồ ăn xong rau xanh cùng màn thầu, hai ba cái lấp đầy bụng, sau đó đi theo Trần Tuấn Vũ đến ven hồ.
Dọc theo đường đi Lance đều rũ đầu, hai tay co lại trong ống tay áo. Y muốn nói cho chính mình không cần quá khẩn trương, chỉ là đôi môi vô ý tước mân thành một đường thẳng vẫn tiết lộ tâm tình của y.
Trần Tuấn Vũ đứng dưới một tàng cây thật lớn.
Nhiệt độ ban ngày của Lục Tinh tương đối cao, đứng dưới bóng cây dày đặc vừa lúc có thể che nắng.
Lance dùng mũi chân đạp đạp viên đá nhỏ dưới đất, hòn đá to bằng móng tay cái bị đạp bay đến trong hồ, tạo nên từng vòng gợn sóng.
Lúc đầu, Trần Tuấn Vũ không nói gì, Lance cũng yên lặng mà chờ đợi.
Qua khoảng năm phút, Trần Tuấn Vũ mới xoay người.
Tim Lance lập tức nhảy lên cổ họng.
“Lance.”
Thanh âm của Trần Tuấn Vũ vô cùng nhu hòa, giống như gió xuân làm cành liễu đâm chồi nảy lộc, mềm mại ôn hòa rung động lòng người.
“ Em mới biết ta chưa được một năm…..” Trần Tuấn Vũ nhìn cái đầu màu vàng kia, ánh mắt ôn nhu mà lại mê luyến “Nhưng ta đã biết em năm rồi.”
“A?” Lance không nghĩ tới Trần Tuấn Vũ sẽ nói những lời như vậy. Trí nhớ của y trước giờ vẫn rất tốt, cho dù gặp qua một lần lúc còn rất nhỏ thì cũng có thể nhẹ nhàng nói ra tên của người đó, nhưng mà Trần Tuấn Vũ lại nói…..
“Rất khó tin tưởng, đúng không?”
Trần Tuấn Vũ đối mặt với mặt hồ, đôi mắt xuất thần nhìn chằm chằm một chỗ ở trung tâm, như là đang nhớ lại.
“Ta là cô nhi, theo viện trưởng nói, khi ngài ấy nhìn thấy ta ở cửa sau của cô nhi viện thì ta mới được một tháng.”
Lance đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trần Tuấn Vũ, biểu tình của hắn phi thường bình tĩnh, giống như không hề cảm thấy bi thương vì tuổi thơ không giống với những người khác.
“Ta cũng không khó chịu vì bị vứt bỏ, chỉ là đơn thuần mà cảm thấy kỳ quái, rõ ràng sinh sản của Lạp Hỗ tinh cầu khó khăn như vậy mà tại sao lại có người còn vứt bỏ hài tử không dễ gì có được này. Ta nghĩ, đại khái là bởi vì sự sinh ra của đứa nhỏ này không được mong đợi đi.”
Lance không biết nên an ủi hắn như thế nào.
“Khi còn nhỏ, ta vẫn luôn là một người không quá nhiệt tình trong sinh hoạt, luôn cảm thấy mọi việc cứ tàm tạm cho qua ngày là được, ta chỉ cần một cuộc sống bình thường như vậy. Nhưng mà, năm tuổi…..”
Trần Tuấn Vũ quay đầu, hai mắt nhìn thẳng Lance, “Ta nhìn thấy em trong hình chiếu. Lúc ấy em mới tuổi, tóc màu vàng nhạt, làn da vừa trắng vừa bóng loáng, mặc một thân tây trang màu trắng viền vàng giống như một búp bê phương Tây xinh đẹp. Em đi sau Randall điện hạ, nỗ lực duy trì biểu tình nghiêm túc của mình, nhưng mà cặp mắt kia lại luôn không chế được nhà nhìn xung quanh.
Lúc đấy ta cũng không biết em là ai, chỉ cảm thấy trên thế giới sao lại có một người đáng yêu như vậy? Thẳng đến khi ta đi hỏi viện trưởng mới biết được thì ra em chính là nhị điện hạ của Lạp Hỗ tinh cầu, ở hoàng thành, ở trong hoàng cung.
Ta cũng không biết vì sao, chỉ là muốn gặp mặt em.
Có một khoảng thời gian, ta đã từng phi thường nản lòng — bởi vì ta nhận ra, bằng vào thân phận như vậy căn bản không thể gặp được em.
Sau đó viện trưởng nói cho ta biết hoàng tử đều sẽ đi học ở Exxon. Vì thế ta nỗ lực học tập các loại tri thức, thi vào Exxon, lại trải qua hai năm một ngày dài bằng một năm ở đó, cuối cùng em cũng xuất hiện.”
Lance mất tự nhiên mà dời tầm mắt, vành tai hơi hồng.
Y cảm thấy mình có lẽ đã đoán được những lời kế tiếp của Trần Tuấn Vũ, trái tim đập càng ngày càng nhanh, giống như lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi cổ họng.
Sau khoảng thời gian ngừng thở chờ đợi, rất nhanh liền nghe thấy Trần Tuấn Vũ nói: “Nhất kiến chung tình chăng, ta đối với em.”
Nghe thấy lời này, Lance rốt cuộc thông thuận mà thở ra một hơi, chính là ngay sau đó, trái tim lại càng đập mạnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng “thình thịch” truyền ra từ trong lồng ngực.
Trần Tuấn Vũ chậm rãi nâng tay lên, dùng ngón trỏ nâng cằm Lance.
Lance có chút không quen động tác thân mật như vậy, theo bản năng muốn tránh né, Trần Tuấn Vũ cũng không khó xử y mà cho y vài phút thích ứng, sau đó lại lớn mật đi lên phía trước một bước.
Khoảng cách giữa hai người ngắn lại một nửa.
Lance trước giờ rất ít khi đứng gần một Alpha như vậy, y thậm chí có thể cảm giác được hơi thở từ mũi của Trần Tuấn Vũ phả ra, cùng với tin tức tố càng thêm mê người của Alpha quanh quẩn xung quanh.
Trần Tuấn Vũ hơi hơi cúi đầu, nhìn lông mi màu vàng nhạt không ngừng rung động kia, “Ta yêu em, em tin không?”
“Oanh!”
Trong não tựa hồ có pháo hoa nở rộ, Lance nhanh chóng ngẩng đầu liếc Trần Tuấn Vũ một cái, nhấp miệng không hé răng……
Hết chương