Khi Vu Triết đi ra ngoài, Lance đang cười vô cùng vui vẻ, như là nghe được chuyện gì rất thú vị.
Lance cùng Vu Triết nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sau đó liền đứng dậy tiến vào phòng điều khiển.
Y ở bên trong tầm năm phút, khi ra ngoài liền nói đã liên hệ xong với Bạch Liễm, địa điểm gặp mặt chính là quán cà phê nhỏ đằng sau Nhật báo. Quán cà phê là Bạch Liễm chọn, tuy rằng rất gần với Nhật báo, nhưng vị trí địa lý hẻo lánh, trên cơ bản sẽ không gặp được người quen.
Vinh Quang X dừng lại ở địa điểm cách quán cà phê một con phố.
Nam người lục tục đi xuống phi thuyền.
Độ nhận diện của gương mặt Lance quá cao, trước mắt không có cơ giáp chế tạo sư nên y chỉ có thể mang kính đen miễn cưỡng che lại.
Dù vậy mấy người đi trên đường cái cũng vô cùng nổi bật. Không bao lâu trên đường phố phồn hoa liền có tốp năm tốp ba tụ tập lại với nhau chỉ chỉ trỏ trỏ về phía bọn họ.
Trương Lợi buồn bực cúi đầu, thấp giọng nói: “Mọi người mau lên, vào hẻm nhỏ người sẽ giảm rất nhiều.”
Một đám người vội vã tiến vào hẻm nhỏ rộng chừng m, quay đầu nhìn lại, những người tò mò đó quả nhiên không còn, thật giống như bị một thứ gì đó vô hình chặn bên ngoài.
Trác Mã thực hưng phấn, dọc theo đường đi như một con Husky tăng động, bước chân nhẹ nhàng thoải mái “Chúng ta bị vây xem a! Giống như minh tinh vậy!”
Vu Triết ghét bỏ mà liếc hắn một cái, trong cổ họng lẩm bẩm hai câu.
Trác Mã căn bản không chú ý tới biểu tình của Vu Triết, vẫn phi thường hưng phấn như cũ: Cà phê ở chỗ đó vô cùng ngon! Hương vị đặc biệt thuần khiết! Em thích nhất là Cappuccino ở đó!”
Trương Lợi cười cười, vừa đi vừa quan sát hai bên.
Nơi này là mặt bên trái của tòa nhà Nhật báo Vòng quanh Trái đất, hoàn toàn tương phản với cảnh sắc hùng vĩ đồ sộ của tòa cao ốc bên cạnh, nơi này hàng năm không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, âm u mà lại ẩm ướt. Trên đỉnh ngõ nhỏ dựng một tấm che mưa, trên mặt đất còn lưu lại không ít dấu vết nước mưa cọ rửa.
Lance nhìn xung quanh “Loại địa phương này cũng sẽ có quán cà phê?” Y thực hoài nghi liệu mình có phải bị Omega tên Bạch Liễm kia lừa gạt.
Trần Khiết đề phòng nhìn bốn phía, lực lượng cả người đều căng đến giới hạn bùng nổ, chỉ cần xuất hiện tình huống dị thường là có thể toàn lực phản kích!
Hứng thú của Trác Mã vẫn cao như cũ “Chính là ở phía trước, chừng m nữa, nơi này chính là phụ thân cùng ba ba cùng nhau xây dựng, trước kia vốn dĩ không có quán cà phê đâu!”
“Quán cà phê là ba ba của em mở?”
“Đúng rồi, thế nhưng nơi này rất ít người, mỗi ngày cơ bản đều không có sinh ý gì.”
“……” Lance nhìn con đường hẹp hòi chật chội âm u, đuôi lông mày run run, cái nơi quái quỷ này người bình thường căn bản sẽ không đến đi.
Trương Lợi nhẹ giọng hỏi: “Quán cà phê mở bao lâu?”
“Nửa năm.”
“Khó trách……” Còn không có đóng cửa. Lance tâm lý âm u mà bổ sung.
Đi chưa được mấy bước bọn họ đã đến quán cà phê Thời gian điềm đạm.
Đây là một quán cà phê hoàn toàn ẩn nấp vào tường vây xung quanh, bề mặt rộng chừng m, cao m, nếu không phải hiện giờ nó đang mở cửa thì Trương Lợi dám khẳng định chỉ sợ bọn họ cho dù đi ngang qua nơi này cũng không thể phát hiện ra bất kỳ khác thường nào.
Bốn người đứng yên.
Trác Mã đạp nửa chân vào bên trong, quay đầu lại thấy bọn họ vẫn chưa có động tác nào, vội nói: “Nhanh vào nha, hôm nay phụ thân cũng ở trong đó!”
Mấy người Lance hai mặt nhìn nhau, cuối cùng căng da đầu đi vào.
Đợi đến khi người cuối cùng đi vào trong cánh cửa thì cửa ra vào lập tức biến mất, chỉ nhìn từ bên ngoài căn bản không thể nhìn ra dấu vết tồn tại của nó.
Dùng ánh mắt truyền thống để xem thì nơi này tuyệt đối không giống một quán cà phê, ngược lại càng giống như một ngôi nhà nhỏ ấm áp.
Diện tích của tiệm cà phê chỉ mét vuông, toàn bộ không gian bị hàng rào gỗ chia ra làm ba khu vực, một quầy bar vô cùng thấp bé, một cái bàn tròn nhỏ, còn có một cái buồng vệ sinh. Bố trí của quán cà phê nhìn chung rất thanh nhã tự tại, gạch màu xám nhạt có dán giấy dán tường hình hoa nhỏ màu xanh, cái đèn bàn nhỏ tỏa ra ánh sáng màu cam trong góc, không có chỗ nào là không thể hiện ra thái độ cùng phong cách sống của chủ nhân.
Nhìn tất cả những thứ này, cảnh giác trong lòng Lance đã bất tri bất giác hạ thấp rất nhiều, y luôn cảm thấy người có thể bố trí ra một căn phòng như vậy không nên thuộc về Nội các.
Trác Mã nhiệt tình mà mời bọn họ ngồi xung quanh cái bàn tròn nhỏ “Phụ thân ở trong WC, rất nhanh liền đi ra. Các anh thích bánh kem không? Cũng là phụ thân em làm, phi thường ngon!”
Trần Khiết cùng Vu Triết đều cứng mặt, biểu tình khẩn trương; Lance vội vàng đánh giá chung quanh, không nói gì; kết quả là Trương Lợi tự nhiên mà đảm nhiệm chức trách quan ngoại giao này.
“Cảm ơn ý tốt của em, thế nhưng bọn anh vừa ăn cơm trưa, tạm thời còn không đói bụng.”
“A? Thật đáng tiếc.” Tươi cười của Trác Mã ảm đạm một chút, thế nhưng thực nhanh đã hưng phấn trở lại: “Thế nhưng không sao, em sẽ đóng gói lại cho các anh, khi nào trở về thì mang theo cũng được.”
Nói xong, hắn liền sung sướng mà chạy đến quầy giữ tươi, bắt đầu vui vẻ mà gói cho mỗi người một cái bánh kem nhỏ.
Trong phòng vệ sinh truyền đến âm thanh xả nước, bốn người không hẹn mà cùng cảnh giác nhìn chằm chằm cảnh cửa bằng gỗ kia.
Cửa gỗ mở, thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt bọn họ lại là bánh xe lăn.
Mấy người Lance không khỏi cảm thấy giật mình. Ngồi ở trên xe lăn chính là một Alpha hơn tuổi, tóc hoa râm, trên mũi đeo một bộ mắt kính, tươi cười phi thường hiền lành. Hắn thấy mấy người Lance hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, thế nhưng thực nhanh đã khôi phục lại “Nghe ba của đứa nhỏ nói các cháu vô cùng có hứng thú với tập sách nhỏ kia?”
Nghe thấy lời này, Lance cũng nhanh chóng khôi phục tự nhiên, “Vâng, chúng cháu định tìm người yêu của ngài làm một bộ ảnh càng đẹp hơn.”
Xe lăn đưa Alpha đến sau quầy bar, hắn thuần thục mà lại ưu nhã nghiền nát hạt cà phê, “Các cháu hẳn đã biết người yêu của ta là ai đi?”
“Biết ạ.”
“Vậy mà các cháu còn dám lại đây? Không sợ đây là bẫy rập?”
Lance nhướng mày, “Cho dù là bẫy rập cũng không ngăn được bọn cháu. Trong bốn người bọn cháu đã có một người điều khiển của Màu bạc X, cũng có người nghiên cứu thiết kế đường hầm không gian, muốn nháy mắt trở lại hoàng cung quả thực dễ như trở bàn tay.”
“Ha ha ha, thật là tin tưởng mười phần.” Alpha đổ bột cà phê vào trong máy nấu, “Vậy tại sao các cháu khẳng định ta sẽ hỗ trợ đâu?”
“Trực giác.”
“Thanh niên ngay thẳng.” Alpha cười nói: “Ta đã từng là phó tổng lý của Nội các, cũng được coi là từng trên vạn người.”
Biểu tình của Lance lập tức trở nên nghiêm túc.
Trương Lợi nhanh chóng tìm tòi tin tức về phó tổng lý Nội các kỳ trước trong đầu. Đúng rồi, hắn nghĩ ra, năm năm trước đã từng có một vị phó tổng lý bất ngờ mất tích, lúc ấy tuổi của hắn vẫn còn nhỏ, cũng không đặc biệt chú ý tới việc này, hiện giờ xem ra chuyện lúc trước còn có ẩn tình khác?
Quả nhiên, tiếp theo liền nghe thấy Alpha bình thản nói: “Các cháu đoán không sai, ta chính là người bất ngờ mất tích kia, Diệp Nguyên Anh.”
Lance nhíu mày, “Nếu ngài đã mất tích thì tại sao lại còn ở chỗ này?”
Động tác của Diệp Nguyên Anh dừng lại một chút “Chỉ là một vật hy sinh chính trị, không đáng nói. Cà phê có cần thêm bột kem không sữa hoặc đường không?”
Lance trầm mặc một lát, “Hai muỗng bột kem không sữa, một viên đường.”
Vu Triết: “Cháu cũng giống vậy.”
Trương Lợi: “Một muỗng kem không sữa, một viên đường.”
Trần Khiết: “Cà phê đen.”
Diệp Nguyên Anh không nhanh không chậm mà dùng cái kẹp để kẹp những đồ vật mà bọn họ cần lên đĩa sứ, sau đó đưa cho Trác Mã, “Mang qua cho khách đi.”
“Ai!” Trác Mã bưng khay, cẩn thận đi qua.
Diệp Nguyên Anh tự mình cũng bưng một ly cà phê, đi đến trước bàn tròn.
Không có đồ vật che đậy, Lance lúc này mới thấy rõ ràng nửa người dưới của hắn, vậy mà lại là liệt nửa người!
Như là chú ý tới tầm mắt kinh ngạc của Lance, Diệp Nguyên Anh tươi cười, không để ý nói: “Lúc đầu khi biết mình biến thành tàn phế, tâm lý quả thật không tiếp thu được, cũng may còn có ba của đứa nhỏ cùng Trác Mã ở cạnh ta.”
Ánh mắt của Trương Lợi qua lại giữa Diệp Nguyên Anh cùng Trác Mã, cha con hai người ngoại trừ phân loại nhân chủng ra thì căn bản không có mặt tương tự nào.
Diệp Nguyên Anh như là cố ý tránh mặt Trác Mã “Đi tầng dưới mang tập ảnh chụp trân quý của ba ba con lên đi.”
Lance kinh ngạc hỏi: “Tầng dưới?”
“A, có lẽ các cháu không biết, ta vốn là một cơ giáp chế tạo sư cao cấp.”
“Khó trách……” Lance nhẹ giọng thở dài.
Sau khi Trác Mã rời khỏi, Diệp Nguyên Anh bưng lên cà phê nhấp một ngụm nhỏ “Lúc trước sau khi ta bị thương là hai cha con bọn họ thu lưu ta.”
Nói cách khác Trác Mã không phải là con đẻ của Diệp Nguyên Anh? Trách không được không giống một chút nào. Trương Lợi nói: “Người hại ngài hẳn là Locker đi?”
Động tác của Diệp Nguyên Anh ngừng lại, không hé răng, xem như cam chịu.
“Nếu như ngài biết Locker không phải thứ gì tốt thì tại sao còn cho phép Bạch Liễm tiếp tục nhậm chức ở Nhật báo Vòng quanh Trái đất? Đây không phải là đưa bản thân vào miệng hổ sao?”
Diệp Nguyên Anh như là bị chọc trúng điểm đau, tay cầm ly cà phê bỗng nhiên buộc chặt, qua một lúc lâu mới buông ly, nhẹ giọng nói: “Bạch Liễm cũng có nỗi khổ.”
“Nỗi khổ gì?”
“Hắn muốn…” Diệp Nguyên Anh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt dưới thấu kính phát sáng như là chứa đầy cừu hận, lại như là mang theo sự vui vẻ khi báo thù “Thu thập chứng cứ của Nội các, gia nhập vào Hoàng đảng.”
“……” trong lòng bốn người Lance kinh ngạc.
Hết chương