Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 399: giúp ta một việc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khu rừng phía ngoài cửa Phật luôn có vẻ gì đó thanh tĩnh, có thể cảm nhận được hương vị của Phật từ sau những bức tường kia, thế nhưng La Duy chẳng có lòng dạ nào ngắm khung cảnh u tĩnh ấy, chỉ lo thúc ngụa chạy về phía tòa thạch đình trong trí nhớ của y.

Long Nhất chạy theo La Duy một lát, liền mở miệng hỏi La Duy: “Vương gia, người định đi đâu?”

“Sắp đến rồi.” La Duy đáp.

Xuyên thấu qua thạch đình là tầng tầng lá xanh rậm rạp.

Năm người Long Thập nhìn mái đá cong cong, đều âm thầm chuẩn bị một cách tốt nhất để bắt Long Nhất.

“Vương gia!” Lạc Thính Triều đã chờ đến nóng ruột, nghe được tiếng vó ngựa chạy tới từ ngoài bìa rừng, đã sớm chạy ra ngoài đình chờ La Duy.

La Duy dừng ngựa trước đình, người cũng phi thân xuống ngựa, nói với Lạc Thính Triều đang giữ ngựa lại giúp y: “Lạc trang chủ, chúng ta đã lâu không gặp.”

Long Nhất nhìn thấy Lạc Thính Triều chợt cả kinh.

Lạc Thính Triều đang định đáp lời La Duy, ngẩng đầu nhìn thấy Long Nhất, cũng chợt cả kinh.

“Các ngươi quen nhau à?” La Duy nhìn hai người, hỏi một câu, ánh mắt đảo qua Long Thập.

Năm người Long Thập lập tức ra tay với Long Nhất, nếu La Duy muốn kẻ này chết, thì họ sẽ không thủ hạ lưu tình, dùng hết sức lực, chiêu nào cũng muốn lấy mạng Long Nhất.

“Nói mau.” La Duy không thèm nhìn sáu người đánh nhau, chỉ hỏi Lạc Thính Triều: “Các ngươi quen nhau à?”

Lạc Thính Triều nhìn nụ cười của La Duy, yết hầu trượt lên trượt xuống: “Vương gia, tiểu nhân từng gặp hắn, hắn từng đến Kỳ Lân sơn trang.”

“Ngươi đã nói chuyện với hắn?” La Duy hỏi.

“Hắn đến hỏi thăm về Vệ Lam.” Lạc Thính Triều trả lời: “Còn mang cả bệ hạ ra, nói là phụng lệnh bệ hạ điều tra Vệ Lam, nhưng tiểu nhân chỉ nói cho hắn rằng Vệ Lam là cô nhi, những cái khác tiểu nhân chưa hề nói gì hết.”

La Duy quay đầu nhìn về phía sáu người đang đánh nhau, Lạc Thính Triều là trang chủ một sơn trang, sao có thể không biết quê Vệ Lam là ở nơi nào? La Duy nghĩ, Vệ Lam luôn theo bên cạnh mình, Lạc Thính Triều sẽ không thể không hỏi thăm chuyện về Vệ Lam, người này nhất định biết Vệ Lam là người Tuyên Châu. “Ngươi thật sự không nói?” La Duy hỏi lại Lạc Thính Triều một lần.

“Vương gia.” Lạc Thính Triều đau khổ nói: “Dù khi đó tin vương gia qua đời truyền khắp thiên hạ, nhưng tiểu nhân vẫn muốn được ở dưới trướng U Yến La gia, tiểu nhân biết mục đích kẻ này đến sơn trang, nói ra quê cũ của Vệ Lam thì rất có khả năng sẽ hại đến vương gia, tiểu nhân sẽ không làm mấy chuyện bất lợi thế này.”

La Duy nghe Lạc Thính Triều biện giải, không nói cái gì nữa, mà nói với năm người Long Thập: “Các ngươi đang làm cái gì thế? Muốn đánh với hắn như vậy đến tận tối hay sao? Hay là muốn Lạc trang chủ lên giúp các ngươi?”

“Vương gia?” Lạc Thính Triều tưởng La Duy muốn gã lên hỗ trợ thật.

La Duy vừa nhấc tay, Lạc Thính Triều đã không nói được lời nào.

“Người kia võ công rất cao.” Lạc Thính Triều chỉ vào Long Nhất nói với La Duy.

Không cao sao có thể đứng đầu Long kỵ vệ? La Duy nhíu mày: “Bọn họ đánh không lại hắn?” Y hỏi Lạc Thính Triều.

“Bại tích (dấu vết bại trận) đã lộ.” Lạc Thính Triều nói: “Vương gia đợi thêm một chút, thắng bại sẽ rất nhanh hiện rõ thôi.”

La Duy chỉ có thể đứng xem, trong lòng vẫn hoài nghi Lạc Thính Triều, nhưng hiện tại y cần dùng đến người này, cho nên có một số việc vẫn nên để tra sau, nếu Lạc Thính Triều nói ra quê nhà Vệ Lam, La Duy liếc nhìn Lạc Thính Triều, như vậy y sẽ không giữ lại kẻ này. “Lần này ta tìm ngươi, là có chuyện muốn ngươi làm.” La Duy nén sát ý trong lòng đối với Lạc Thính Triều: “Biết Lĩnh Nam Thường thị không?”

Lạc Thính Triều nói: “Đương kim hoàng hậu xuất từ Lĩnh Nam Thường thị, tiểu nhân đương nhiên biết đại tộc này.”

“Giúp ta một việc.” La Duy nói.

“Vương gia cứ nói.” Lạc Thính Triều vội hỏi.

“Diệt sạch gia tộc này đi.” La Duy thấp giọng nói.

Lạc Thính Triều ngẩn ra, Lĩnh Nam Thường thị là quốc thích đương triều, giết sao?

“Ngươi sợ?” La Duy nhìn lưỡi kiếm trong tay Long Thập sượt qua vai trái Long Nhất, miệng vẫn hỏi Lạc Thính Triều.

“Vương gia.” Lạc Thính Triều nói: “Lĩnh Nam Thường thị sao có thể là loại mà kẻ giang hồ như ta có thể động vào?”

“Có cái gì không thể động?” La Duy nói: “Những người học võ nhà ấy đều làm tướng bên ngoài, trong nhà cùng lắm chỉ có hộ vệ, ngươi không có cách nào ư?”

Lạc Thính Triều đáp: “Cho dù người có quyền thế của Thường thị đều ở bên ngoài, thì tiểu nhân ra tay rồi, liệu sau này họ có thể bỏ qua cho tiểu nhân không?”

“Ngươi lúc nào đi giết người cũng phải để người ta biết ngươi là trang chủ Kỳ Lân sơn trang à?” La Duy nói: “Sao không che mặt?”

Lạc Thính Triều nhăn mặt, chuyện này sao gã dám làm đây?

“Bây giờ ta ở trong cung…” La Duy nói: “Hoàng hậu chỉ là một kẻ không được sủng, ngươi không cần băn khoăn cái gì mà mẫu nghi thiên hạ, đều là giả hết.”

“Thế Thường đại tướng quân thì sao ạ?”

“Kẻ ta muốn giết nhất chính là hắn, ngươi càng không cần lo lắng về hắn.”

“Vương gia nhất định phải lấy mạng cả nhà này?”

La Duy liếc nhìn Lạc Thính Triều: “Lát nữa ta đưa ngươi thứ này, ngươi yên tâm, sẽ không ai nghi ngươi là hung thủ giết hại Lĩnh Nam Thường thị đâu.”

La Duy vừa dứt lời, Long Nhất đã bị Long Thập đẩy ngã dưới chân La Duy.

“Vương gia.” Long Nhất ngã trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn La Duy, trên mặt hắn không có máu, chỉ là một nước da trắng bệch.

La Duy cúi người, nhìn Long Nhất, vươn tay tháo lệnh bài bên hông Long Nhất xuống, chẳng thèm liếc mắt đã ném cho Lạc Thính Triều: “Ngươi cầm lấy, biết phải làm thế nào chưa?”

Lạc Thính Triều nhìn lệnh bài này, lúc này gã mới biết kẻ đến Kỳ Lân sơn trang dò la tin tức là Long kỵ vệ.

“Lạc trang chủ.” La Duy quay đầu nhìn Lạc Thính Triều: “Ngươi biết làm như thế nào chưa?”

“Tiểu nhân hiểu.” Lạc Thính Triều vội đáp, chuyện vu oan giá họa, đương nhiên gã sẽ làm rồi.

“Làm xong việc này, ngươi sẽ không bị ta quản chế nữa.” La Duy nói: “Ta cho ngươi thuốc giải.”

Lạc Thính Triều không quá tin tưởng lời La Duy, nhưng gã cũng không dám không nghe, vội vàng tạ ơn La Duy: “Tiểu nhân đa tạ vương gia, tiểu nhân nguyện làm việc vì vương gia, cho nên vương gia đứng lo lắng cho tiểu nhân.”

“Ta chưa bao giờ bạc đãi người làm việc cho ta cả.” La Duy nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, sau khi chuyện thành công, tất nhiên ta sẽ xét đến thành ý của ngươi.”

“Vâng.” Lạc Thính Triều khom người trước La Duy: “Tiểu nhân cáo lui.”

Lạc Thính Triều lên ngựa phóng đi.

Trước thạch đình chỉ còn lại bảy người La Duy, La Duy không nói gì, chỉ đứng lắng nghe cùng năm người Long Thập, Long Nhất bởi vì miệng vết thương đau đớn mà phát ra tiếng thở gấp gáp.

“Long kỵ vệ chịu đau kém thế này à?” La Duy mở miệng hỏi.

Trên người Long Nhất có hơn mười vết thương, vết thương nặng nhất ở ngay phổi, khiến hắn không thở được.

“Nói mau!” Long Thập Nhị đá Long Nhất một cước.

Nhất chịu cú đá này, ho ra mấy ngụm máu, rồi nói với La Duy: “Vương gia muốn giết ta sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio