TSCPTĐK - Chương
Chương : Phân hạt sen
Tốc độ của Trang Hạo cực nhanh, tốc độ của dã thú cũng nhanh.
Đám người Kỳ Thiếu Vinh không ngừng yểm hộ Trang Hạo chạy trốn.
Trang Hạo tán loạn khắp nơi, Kỳ Thiếu Vinh đi theo nửa đường, rốt cuộc cũng mất đi thân ảnh của Trang Hạo.
Trang Hạo mang theo đám dã thú xoay ba vòng lớn mới cắt đuôi hết được chúng dã thú cùng người bộ lạc Phi Hổ, trở lại sơn động.
Tân Đa Lôi nhìn Trang Hạo phong trần mệt mỏi trở về, hai mắt tràn đầy sùng bái, "Trang Hạo, thật xin lỗi, ngươi chạy quá nhanh, chúng ta đuổi theo không kịp."
Trang Hạo không thèm để ý cười nói: "Không sao."
Trang Hạo lấy ra Bán Nguyệt Liên, hỏi: "Thứ này phải dùng như thế nào?"
"Ăn sống là được, mỗi người dùng nhiều nhất hai viên hạt sen, thêm nữa sẽ không thể chịu nổi, dùng viên hạt sen đầu hiệu quả sẽ tốt nhất." Tân Đa Lôi đáp.
Trang Hạo nhìn đài sen trong tay: "Tổng cộng chỉ có tám hạt sen a!"
Bốn người Kỳ Thiếu Vinh, huynh đệ Fred, cùng với Lôi Mông, tổng cộng bảy người, bởi vì Lôi Mông cũng ra lực, Kỳ Thiếu Vinh cũng phân hạt sen cho cả Lôi Mông, một viên dư thừa cho Trang Hạo.
Lôi Mông kích động nhìn hạt sen trong tay, thế nào cũng không nghĩ tới hắn cư nhiên có được cơ duyên như vậy.
Sau khi phân xong hạt sen, mỗi người liền đi tu luyện, đám người Kỳ Thiếu Vinh không biết, bên ngoài bộ lạc Phi Hổ đã phái không ít nhân thủ đi tìm kiếm bọn họ.
......
Khải Phong nhìn sắc trời, hậm hực nói: "Sắc trời đã trễ thế này, chúng ta còn phải tìm người sao?"
Già Đạt gật đầu: "Đương nhiên phải tìm, tìm được người mới có thể dùng vật tư đổi hạt sen với bọn họ, nhanh lên đi, chờ bọn họ dùng xong hạt sen, chúng ta có tìm được người cũng vô dụng."
Khải Phong cười khổ một tiếng, "Có lẽ bọn họ đã dùng."
Khải Phong thầm nghĩ: Nếu hắn lấy được trân bảo như vậy, nhất định sẽ lập tức đi dùng, đoạn tuyệt hậu hoạn.
Già Đạt hâm mộ nói: "Nghe nói Bán Nguyệt Liên chẳng những có thể trợ giúp dũng sĩ bình thường trở thành dũng sĩ đồ đằng, còn có thể trợ giúp dũng sĩ đồ đằng nâng cao một bước, chỗ tốt rất lớn."
"Đúng vậy! Không biết người ra tay cướp đi Bán Nguyệt Liên kia là ai, tốc độ thật nhanh, hẳn cũng là một dũng sĩ đồ đằng."
Già Đạt híp mắt lại, suy tư một chút: "Người kia rất có thể là người thủ hộ của du y đã cứu trợ Fred, ngươi có phát hiện không, chân của Lôi Mông khỏi rồi, hiến tế rõ ràng đã nói không khỏi được."
Khải Phong gật đầu: "Nhìn dáng vẻ này xem ra vị du y kia rất ghê gớm! Bất quá, vị du y kia có bản lĩnh như vậy, sớm nên được đại bộ lạc thu vào mới đúng, vì sao lại xuất hiện ở đây."
"Không biết, có lẽ Fred biết đi."
"Người cướp đi Bán Nguyệt Liên kia hình như có một loại thuốc bột có thể làm dã thú hôn mê, nếu bộ lạc có loại thuốc bột này, về sau đi săn thú sẽ dễ dàng hơn nhiều." Già Đạt khát khao nói.
"Vậy người ta cũng phải nguyện ý cho mới được, bình thường loại phương thuốc kia đều là bí mật bất truyền của các đại bộ lạc." Khải Phong tiếc nuối thở dài.
Già Đạt gật đầu: "Nói cũng phải!"
......
Dùng hạt sen của Bán Nguyệt Liên, Tân Đa Lôi thuận lợi trở thành cường giả đồ đằng.
Tân Đa Lôi nhảy nhót nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Y sư đại nhân, ngươi xem, ta cũng là cường giả đồ đằng, ta rất lợi hại đi!"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy! Ngươi rất lợi hại."
"Không nghĩ tới ta cũng có thể có ngày hôm nay." Tân Đa Lôi hưng phấn kêu la.
Tân Đa Lôi cảm thấy cả người đều tràn ngập lực lượng, hận không thể tìm người đánh một trận.
Kỳ Thiếu Vinh cười nói: "Tư chất của ngươi phi thường tốt, có thể trở thành cường giả đồ đằng cũng là chuyện thuận lý thành chương."
Tân Đa Lôi cúi đầu, trong lòng hơi chua, tư chất của hắn đúng là rất tốt, nhưng vật tư bộ lạc phân cho hắn lại luôn không nhiều, phẩm chất lại tương đối kém, cho dù như vậy, thực lực của hắn vẫn cao hơn bạn cùng lứa không ít.
Trong khoảng thời gian này, hắn có công pháp càng hoàn chỉnh hơn công pháp của bộ lạc, có máu dã thú phẩm chất tốt hơn, cho dù không có hạt sen của Bán Nguyệt Liên, thực lực của hắn cũng có thể nói là tiến bộ vượt bậc.
Tân Đa Lôi thầm nghĩ: Nếu bây giờ còn ở trong bộ lạc, thực lực của hắn nhất định không thể tiến bộ nhanh như vậy, nếu còn ở bộ lạc, cho dù ca ca lấy được Bán Nguyệt Liên, đến cuối cùng ca ca một viên hạt sen cũng không được phân đến, càng đừng nói là hắn.
Lôi Mông không có trở thành cường giả đồ đằng, nhưng thực lực vẫn tiến bộ nhảy vọt.
"Y sư đại nhân, ngươi cảm giác thế nào?" Tân Đa Lôi hỏi.
"Ta cảm thấy rất tốt, hình như không còn lạnh nữa, cái thứ này rất có tác dụng a, nếu không có nó, mùa đông này ta liền phải lạnh chết." Kỳ Thiếu Vinh đầy mặt say mê đáp.
Tân Đa Lôi cười khan một tiếng, không biết như thế nào, Tân Đa Lôi cảm thấy, Kỳ Thiếu Vinh vừa nói xong như vậy, hạt sen của Bán Nguyệt Liên liền trở nên rất rẻ mạt.
Trang Hạo đi ra, Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, nhướng mày nói: "A Hạo, thực lực của ngươi lại tăng lên không ít!"
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy!"
"A Hạo, thời điểm ngươi đối phó với đám dã thú, ta nhìn thấy mắt của ngươi hình như sáng lên, sau đó đám dã thú liền lui một bước, ngươi làm sao làm được?" Tân Đa Lôi tò mò hỏi.
Trang Hạo cười cười: "Ngươi nhìn lầm rồi."
Tân Đa Lôi nghi hoặc: "Là ta nhìn lầm sao?"
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy, ngươi khẳng định là nhìn lầm rồi."
Tân Đa Lôi: "......"
Kỳ Thiếu Vinh cười cười, Trang Hạo là ngự thú sư, có năng lực áp đảo dã thú, năng lực này ở đây tuy rằng bị hạn chế, nhưng ít nhiều vẫn có chút tác dụng, theo thực lực của Trang Hạo tăng lên, lực uy hiếp của Trang Hạo đối với dã thú ở thế giới này cũng tăng lên.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn ra ngoài: "Tuyết lại rơi a!"
"Y sư đại nhân, nếu ngươi sợ lạnh, ta ra ngoài tìm chút củi lửa." Tân Đa Lôi xung phong nhận việc.
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu nhìn Tân Đa Lôi: "Bên ngoài tuyết rơi không nhỏ, ngươi muốn đi tìm củi lửa?"
"Gió tuyết cũng không thể ngăn được dũng sĩ đồ đằng." Tân Đa Lôi vỗ vỗ ngực, mặt mày hớn hở nói.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tân Đa Lôi: "Ngươi muốn đi thì đi đi, cẩn thận một chút!"
Tân Đa Lôi gật đầu, giống như con thỏ nhảy ra ngoài.
Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi, nói: "Tiểu tử này rất tích cực a!"
Fred cười cười: "Tân Đa Lôi đại khái là nhẫn quá lâu, cho nên muốn phát tiết một chút đi, lấy thực lực của hắn hiện tại, cẩn thận một chút là không có vấn đề gì."
............
Tân Đa Lôi linh hoạt không mục tiêu nhảy trong rừng.
"Tân Đa Lôi!"
Nghe thấy có người gọi tên mình, Tân Đa Lôi nhìn về phía người tới, "Jesse, sao ngươi lại ở đây? Thời tiết lạnh như vậy, các ngươi nên hoạt động ở gần bộ lạc một chút mới đúng!"
Tân Nhai nhìn Tân Đa Lôi, đột nhiên trừng lớn mắt: "Tân Đa Lôi, ngươi trở thành dũng sĩ đồ đặc?"
Tân Đa Lôi khoe khoang gật đầu: "Đúng vậy! Rất lợi hại đi."
"Hạt sen Bán Nguyệt Liên đâu?" Jesse kích động hỏi.
"Ăn sạch a!" Tân Đa Lôi đương nhiên đáp.
"Đều ăn hết?" Jesse không cam lòng hỏi.
Tân Đa Lôi nhìn biểu tình của Jesse, trong lòng dâng lên một cỗ khoái cảm, Tân Đa Lôi nghiêng đầu, ác liệt nói: "Đương nhiên, chúng ta có bảy người, tổng cộng chỉ có tám viên hạt sen, căn bản là không đủ phân, ta chỉ được phân cho một viên, mà hiệu quả của Bán Nguyệt Liên thật sự là quá tốt, các ngươi xem, hiện giờ ta đã là dũng sĩ đồ đằng!"
Jesse nhìn bộ dáng khí phách hăng hái của Tân Đa Lôi, ghen ghét đến đỏ mắt, Jesse nằm mơ cũng muốn trở thành dũng sĩ đồ đằng, lại luôn không thể thành công, Jesse không nghĩ tới tiểu quỷ Tân Đa Lôi này lại trước hắn một bước trở thành dũng sĩ đồ đằng.
Tân Nhai nhìn Tân Đa Lôi, hít sâu một hơi, nói: "Tân Đa Lôi, tình huống của bộ lạc bây giờ không tốt lắm, nếu ngươi cùng ca ca nguyện ý trở về bộ lạc......"
Tân Đa Lôi cười đáp: "Không cần, hiện tại chúng ta rất tốt, trước đây cũng không có tốt như vậy."
Tân Nhai vốn còn muốn khuyên mấy cây, nhìn bộ dáng thần thái phi dương của Tân Đa Lôi, lời muốn ra liền kẹt lại.
"Tân Đa Lôi, các ngươi đầu phục bộ lạc khác?" Jesse hỏi.
Tân Đa Lôi không vui nhìn Jesse một cái: "Xem như vậy đi."
"Huynh đệ các ngươi phản bội bộ lạc?"
Tân Đa Lôi không thèm để ý cười nói: "Không tính đi, chúng ta từ sớm đã bị đuổi khỏi bộ lạc."
Jesse: "......"
............
Tân Đa Lôi ôm một đống củi lửa trở về sơn động, Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tân Đa Lôi, nói: "Ngươi hình như rất cao hứng?"
"Ta gặp được mấy người Jesse." Tân Đa Lôi đáp.
Lôi Mông nghe vậy nhìn về phía Tân Đa Lôi: "Ngươi gặp được bọn họ?"
Tân Đa Lôi gật đầu: "Đúng vậy! Jesse nhìn thấy ta sắc mặt xinh đẹp vô cùng, tên ngốc kia giờ đã không phải là đối thủ của ta."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Vậy rất tốt a!"
Tân Đa Lôi gật đầu: "Đúng vậy! Bây giờ ta gặp lại bọn họ xem như là dương mi thổ khí, Tân Nhai muốn mời ta cùng ca ca trở về bộ lạc, ta mới không thèm!" Ca ca vì bộ lạc làm nhiều như vậy, không phải nói vứt bỏ liền vứt bỏ sao.
Fred nhìn Tân Đa Lôi, hỏi: "Bọn họ hỏi chuyện Bán Nguyệt Liên không?"
Tân Đa Lôi gật đầu, "Tự nhiên hỏi, ta nói cho bọn họ đã ăn sạch, mấy tên kia xem chừng thất vọng lắm." Tân Đa Lôi thầm nghĩ: Cái tên Jesse ngu ngốc kia đại khái muốn từ trên tay bọn họ mua lại hạt sen của Bán Nguyệt Liên đi, hắn mơ đẹp quá.
"Đúng rồi, Tân Nhai hỏi lai lịch của y sư đại nhân." Tân Đa Lôi nói.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Phải vậy không? Ngươi nói chưa?"
"Ta dựa theo lời ngươi nói, nói lại cho bọn họ, tư tế đại nhân ngươi cùng Trang Hạo có tư tình, liền tư bôn." Tân Đa Lôi sắc mặt cổ quái nhìn Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Thiếu Vinh vừa lòng gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Tân Đa Lôi nhịn không được hỏi: "Y sư đại nhân, ngươi cảm thấy nói như vậy được sao?"
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu nhìn Tân Đa Lôi: "Có cái gì không tốt sao?"
"Hiến tế đều là người gần với thần nhất, yêu cầu bảo trì thân thể thuần khiết, nếu hiến tế cùng người khác tư thông, mọi người sẽ cảm thấy người nọ rất dâm đãng, đại nghịch bất đạo." Tân Đa Lôi giải thích.
Kỳ Thiếu Vinh trợn trắng mắt: "Ý của ngươi là, lời này truyền ra, người của bộ lạc các ngươi sẽ cảm thấy ta rất dâm đãng?"
Tân Đa Lôi gật đầu.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tiểu tử thối đáng chết này, như vậy cũng không nói sớm một chút, giờ lời đã thả ra, mới đi thả ngựa sau pháo.