An Viễn Hầu Đại nương tử dùng sức kéo tay Hoàng Tĩnh Vân đi cùng, lâu lâu lại to nhỏ khiển trách thái độ bất hợp tác của nàng.
Phó Tuyệt Ca chậm chạp theo sau, mặc dù không biết hồ lô Đại nương tử bán thuốc gì nhưng tốt hơn vẫn không nên dính dáng gì đến An Viễn Hầu phủ.
Chính điện tương đối vắng vẻ, người ra vào thưa thớt khác với mọi ngày.
Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn qua A Xán, đối phương hiểu ý rời đi châm dầu đốt hương.
Đại nương tử quét mắt nhìn khắp Ngọc Thanh Quan rồi nói: “Bình thường người tới lui đông đúc hôm nay sao lại vắng vẻ như vậy?”
“Còn vì cái gì? Không phải do trời nóng sao?” Hoàng Tĩnh Vân phẩy phẩy muốn gãy quạt lụa trên tay, cau có xen ngang lời mẫu thân: “Nóng như vậy còn bắt người khác ra ngoài thật không hiểu ngài đang nghĩ cái gì!”
“Im lặng!” Đại nương tử xấu hổ quay sang Phó Tuyệt Ca giải thích: “Nha đầu nhà ta tuy lớn nhưng vẫn còn ấu trĩ lắm.”
“Không sao.” Phó Tuyệt Ca giả vờ đảo mắt nhìn sang nơi khác: “Dọc đường có trông thấy mấy vị Đại nương tử, hình như cũng đang đến Ngọc Thanh Quan thắp hương.”
“Úc, vậy thì tốt quá, chúng ta cùng gặp nhau nói chuyện đi.”
“Vậy thì không được, trong phủ còn nhiều chuyện phải giải quyết Tuyệt Ca không thể đi quá lâu.”
“Tiếc nhỉ?” An Viễn Hầu Đại nương tử ngập ngừng một lúc rồi nói: “Vậy ở đây nói luôn đi, lệnh ái thấy có tiện không?”
Phó Tuyệt Ca nhìn qua A Phỉ, miễn cưỡng gật đầu thay cho câu trả lời.
“Chuyện là nha đầu ngốc nhà ta từng gặp qua bát gia một lần, sau đó về nhà trà nước đều không màn, nói cái gì mà đối điện hạ nhất kiến chung tình.
Còn nói không gả được cho ngài sẽ đập đầu chết, lệnh ái chắc cũng hiểu tấm lòng phụ mẫu, thấy nhi nữ như vậy ta và lão hầu gia đều rất đau lòng.”
“Cho nên?”
“Lệnh ái thông minh chắc hiểu ta muốn nói cái gì.” Đại nương tử nhiệt tình nắm lấy tay nàng vừa vuốt vừa vỗ, hai mắt dị thường lấp lánh: “Ta và lão hầu gia chỉ có một lệnh ái này thôi, nàng thích gì muốn gì đều sẵn lòng đáp ứng.
Bất quá bát gia lại không phải nhân vật tầm thường, mười này nửa tháng nha đầu không gặp được ngài một lần làm sao có cơ hội phát triển tình cảm? Chi bằng nhờ lệnh ái ngươi đợi khi bát gia trở về thì giới thiệu nha đầu với ngài, ta nghĩ bát gia cũng sẽ thích nhi nữ của ta.”
Phó Tuyệt Ca không thể hiểu nổi tại sao ai muốn tiếp cận bát gia đều tìm cách bức bách nàng mở lời, một cung nữ như nàng có thể diện lớn đến mức nào chứ?
“Đại nương tử nói đùa rồi, Tuyệt Ca chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, làm gì có bản lĩnh đứng trước mặt bát gia nói chuyện.
Lệnh ái vốn thiên sinh lệ chất, khuê môn quý nữ, việc gặp gỡ bát gia đối với nàng cũng không có bao nhiêu khó khăn.”
“Ngươi đừng khiêm tốn như vậy, khắp kinh thành này ai không biết bát gia xem trọng ngươi, nếu ngươi chịu mở lời bát gia nhất định sẽ đồng ý.” An Viễn Hầu Đại nương tử vẫn không chịu buông tha, thê thiết tay nắm chân níu thiếu điều quỳ xuống cầu xin: “Nếu Vân nhi nhà ta có thể gả cho bát gia nha đầu nhất định sẽ đề bạt ngươi, ở vương phủ sẽ không ai dám khi dễ ngươi nữa.”
Phó Tuyệt Ca nghe xong không biết nên khóc hay cười, An Viễn Hầu Đại nương tử thật sự tin tưởng nhi nữ nhà mình có thể khiến bát gia toàn tâm toàn ý đối đãi sao?
Hít một hơi thật sâu rồi đem tay Đại nương tử tháo xuống: “Tuyệt Ca thật sự không thể giúp được Đại nương tử mong ngài hiểu cho.”
“Chỉ nói vài câu thôi cũng không được sao? Ngươi chịu giúp muốn gì An Viễn Hầu phủ đều sẽ đáp ứng, coi như nể mặt ta ngươi đến trước bát gia cầu xin ngài có được không?”
“Đại nương tử đang trêu ghẹo ta hay thật sự muốn như vậy?”
An Viễn Hầu Đại nương tử ngẩn người: “Ta trêu ghẹo ngươi làm gì?”
“Nếu Đại nương tử đã nói như vậy ta cũng không còn cách nào khác.” Phó Tuyệt Ca ngừng lại một chút rồi cười đáp: “Hoàng hậu nương nương từng ra lệnh cho tất cả cung nữ hầu hạ hễ quân quý nào muốn tiếp cận bát gia đều phải thông qua Hoàng hậu nương nương, nếu ngài đồng ý bọn ta mới được tìm bát gia nói chuyện.
Đại nương tử đã có ý này vậy thì ngay trong hôm nay ta lập tức thay ngài gửi bái thiếp cho Hoàng hậu nương nương, để nương nương gặp mặt lệnh ái nhé?”
“Vậy thì còn gì bằng, việc này phiền ngươi vậy.” Đại nương tử kéo tay Hoàng Tịnh Vân nhắc nhở: “Mau cảm tạ Phó lệnh ái đi.”
An Viễn Hầu trưởng lệnh ái miễn cưỡng liếc mắt: “Đa tạ.”
Phó Tuyệt Ca vẫn duy trì ý cười xa cách: “Không còn gì khác Tuyệt Ca xin phép cáo lui.”
“Lệnh ái đi thong thả.”
Đại nương tử tiễn đến tận cửa mới chịu dừng lại, Phó Tuyệt Ca vui vẻ vẫy tay tạm biệt.
Xuống bậc thang sẽ gặp ngay xe ngựa của Khang Ninh phủ, Phó Tuyệt Ca bước nhanh lên xe, thuận tiện kéo cả A Xán và A Phỉ lên cùng.
Xe vừa lăn bánh rời khỏi sân A Xán đã bật cười khúc khích, ngay cả A Phỉ cũng kiềm không được che miệng cười thầm.
“Cười cái gì? Không thấy ta bị người của An Viễn Hầu bức đến không nói được lời nào sao?” Phó Tuyệt Ca chỉnh sửa vân kiên bị lệch sang trái, buồn bực quắc mắt: “Sau này chuyện liên quan đến bát gia ta tuyệt đối không nhún tay vào, muốn thú muốn nạp đều tuỳ ý ngài.”
“Cô nương bớt giận, chút chuyện nhỏ nhặt này bát gia vốn không muốn lệnh ái quản, bất quá do ở xa nên không đón kịp tin tức mà thôi.” A Phỉ bê chậu băng bên cạnh đặt lên trà án, thuận tiện cầm quạt quạt liên tục vào chậu băng: “An Viễn Hầu so với Khang Ninh Công còn thấp hơn một bậc, lệnh ái để tâm đến bọn họ làm gì?”
“An Viễn Hầu Đại nương tử quen biết rộng rãi, lại có giao tình với Hiền nghi nếu hôm nay ta trực diện cự tuyệt khó tránh sau này gặp mặt khó xử.
Vạn nhất An Viễn Hầu thật sự nghĩ không thông suốt đồn đãi linh tinh, đến lúc đó không chỉ Khang Ninh Công mà cả bát gia cũng sẽ xấu hổ.”
“Lẽ nào lệnh ái thật sự muốn giúp Hoàng thị?”
“Nói là giúp thì không đúng lắm, mà ta chỉ đang tìm cách khiến Hoàng thị tỉnh ngộ.” Phó Tuyệt Ca ngả người dựa lưng vào thành xe, nửa đùa nửa thật đáp trả: “Cửa ải Hoàng hậu nương nương nếu Hoàng thị qua được dù cho ta có ngăn cản Hoàng thị vẫn sẽ trở thành chính thất vương phi, nhưng ngược lại mặt mũi của An Viễn Hầu và Hiền nghi đều mất sạch.”
“Lệnh ái quả nhiên cao minh.” A Xán kính cẩn dâng lên chén nước ô mai vừa rót từ trong bình lớn: “Hoàng hậu nương nương ngoài mặt không nói gì nhưng sớm đã chọn cho bát gia vài vị công chúa ngoại bang, tuyệt đối không chấp nhận một lệnh ái Hầu phủ gả làm vương phi.”
Nhàn nhã uống một ngụm làm dịu cảm giác nóng bức, Phó Tuyệt Ca nhấc môi tựa tiếu phi tiếu: “Vẫn chưa nói trước được điều gì đâu.”
…
“Tĩnh Vân ngươi có nghe mẫu thân nói gì không?”
An Viễn Hầu Đại nương tử một bên chỉnh sửa y sam đầu tóc cho Hoàng Tịnh Vân một bên lải nhải nhắc nhở.
“Hoàng hậu nương nương là người nóng nảy, ăn nói nhất định phải giữ mực thước, hành xử cũng không được giống mọi ngày thô lỗ có biết không?”
“Biết rồi, biết rồi, ngài nói mãi không thấy mệt sao?”
Hoàng Tĩnh Vân điểm thêm một lớp son phấn sặc sỡ nhưng vẫn thấy không đủ, sợ xuất hiện trước mặt ‘bà mẫu’ không trịnh trọng sẽ bị đối phương ghét bỏ.
Cứ như vậy đem mặt bản thân bôi trác thành mặt hề, An Viễn Hầu Đại nương tử thấy cũng không ngăn cản, nhi nữ xuất hiện với dáng vẻ này nói không chừng lại khiến Hoàng hậu nương nương thích hơn.
(mẹ chồng)
Xe ngựa dừng trước cổng sau, An Viễn Hầu Đại nương tử trước xuống xe nói chuyện với thủ vệ, đợi tiểu thái giám bên cạnh Hoàng hậu nương nương xuất hiện mới dẫn hai người đi gặp chủ tử.
Hoàng Tĩnh Vân thu hồi dáng vẻ ngạo mạn ban đầu, khép nép theo sau lưng mẫn thân, lâu lâu lại nhìn ngó bài trí xung quanh.
Hai người tiến vào Dực Khôn Cung vừa vặn nhìn thấy Hoàng hậu nương nương đứng trong sân tưới gốc cây mai.
An Viễn Hầu Đại nương tử nhanh chóng hành lễ: “Thần phụ bái kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.”
Lóng ngóng một hồi bị mẫu thân thúc vào vai Hoàng Tĩnh Vân mới chịu hành lễ: “Thần nữ Hoàng Tĩnh Vân bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Hôm qua các ngươi vội vã gửi bái thiếp là vì chuyện gì?”
“Thật ra chuyện này nói bên ngoài không tiện, hay là…”
Hoàng hậu nương nương không vui ném cho mẫu tử hai người một cái liếc mắt nhưng vẫn xoay người vào điện nói chuyện.
Mẫu tử Hoàng thị nhanh chóng theo sau, suốt đường đi không ngừng to nhỏ bàn luận, ngay cả thái giám bên cạnh cũng cảm thấy không hài lòng mà lên tiếng nhắc nhở.
“Hoàng hậu nương nương ở đây các ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng, to nhỏ thì thầm là muốn nói xấu ai?”
An Viễn Hầu Đại nương tử ngượng ngùng xua tay: “Ây u, đại nhân hiểu lầm rồi, thần phụ sao dám nói xấu ai, chỉ là đang dạy dỗ nhi nữ hiểu phép tắc không được thất lễ trước mặt Hoàng hậu nương nương mà thôi.”
Hoàng hậu nương nương ngoài mặt hiện rõ tia bất mãn nhưng vẫn chọn cách yên tĩnh, đưa tay để cung nữ dìu ngồi xuống nhuyễn tháp, chờ nghe An Viễn Hầu Đại nương tử nói chuyện.
Đại nương tử khép nép cười hai tiếng lấy lòng: “Xấu hổ quá, Hoàng hậu nương nương bận rộn nhiều việc vẫn phải nghe mẫu tử ta nói chuyện, đây đúng là không hợp phép tắc.
Nhưng thân là phụ mẫu không thể không quản chuyện con trẻ, chắc nương nương cũng hiểu được tâm trạng của thần phụ lúc này.”
“Có gì thì cứ nói thẳng, úp úp mở mở tổ lãng phí thời gian của bản cung.”
Sắc mặt An Viễn Hầu Đại nương tử càng thêm gượng gạo, từng nghe Hiền nghi nói tính khí Hoàng hậu nương nương không tốt, lời lẽ đanh thép chua ngoa đến Hoàng thượng cũng chịu không nổi.
Hôm nay diện kiến quả nhiên danh bất hư truyền, Hoàng hậu nương nương không những thiếu kiên nhẫn mà còn rất lạnh lẽo.
“Thật ra không phải đại sự gì, chỉ là nhi nữ ngốc nhà ta từng gặp qua bát gia, ngày đêm tương tư ăn không ngon ngủ không yên.
Ta và lão Hầu gia nhiều công tử nhưng chỉ có một lệnh ái này, tất cả tình yêu thương đều đặt lên người nàng dĩ nhiên sẽ không nỡ nhìn nàng hoa dung tiều tuỵ.” An Viễn Hầu Đại nương tử trộm nhìn sắc mặt Hoàng hậu nương nương, không hiểu sao sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi: “Cho nên mới mạo muội gửi bái thiếp cầu kiến Hoàng hậu nương nương, mong chủ tử nương nương tác hợp cho…”
Còn chưa nói hết câu Hoàng hậu nương nương đã giận dữ đánh gãy lời nàng: “Nói thẳng, các ngươi muốn gì? Bản cung không có thời gian!”
Hoàng Tĩnh Vân ngăn cản mẫu thân nói tiếp, tự mình mở lời giải thích cho ‘bà mẫu’: “Thần nữ đối bát gia nhất kiến chung tình, nếu có được lời kim ngọc của Hoàng hậu nương nương, thần nữ nhất định hết lòng hầu hạ bát gia, hiếu kính với nương nương ngài.”
“Ngươi cũng xem như xuất thân danh môn quý nữ, là độc nữ của Hầu Tước phủ, lớn lên lại xinh đẹp khả ái thì đúng là hiếm có.
Bản cung thiết nghĩ bát gia nhìn thấy ngươi nhất định sẽ rất thích, hai nhà kết thân âu cũng là chuyện tốt.”
Nghe ra Hoàng hậu nương nương có ý muốn tác hợp bản thân với bát gia, Hoàng Tĩnh Vân vui mừng reo lên: “Thần nữ đa tạ Hoàng hậu nương nương tác hợp.”
“Tiểu quân quý bây giờ chẳng còn mấy người chịu nói ra tâm ý của bản thân, bản cung thích tính cách của ngươi càng thích ngươi hiểu chuyện linh hoạt.” Hoàng hậu nương nương cầm chén trà trên bàn đưa cho Hoàng Tĩnh Vân: “Bản cung nghĩ kĩ rồi, ngươi xuất thân danh môn khuê nữ không thể chịu uỷ khuất trong Thân vương phủ.
Vị trí đích phi thứ phi thì không được nhưng quý thiếp thì có thể thương lượng, ngươi xinh đẹp như vậy không sợ bát gia không sủng ái.”
“Q-Quý thiếp?”
Không chỉ Hoàng Tĩnh Vân mà ngay cả Đại nương tử cũng sợ chết khiếp, lắp bắp hoa tay múa chân: “Hoàng hậu nương nương nói đùa sao? Nhi nữ nhà ta dù sao cũng là Hầu phủ thiên kim đích lệnh ái sao có thể làm thiếp được?”
Hoàng hậu nương nương đanh mặt chất vấn: “Quý thiếp thì thế nào? Các ngươi nghĩ ai cũng được bước chân vào Thân vương phủ hầu hạ tân vương tương lai sao? Một đích lệnh ái Hầu phủ lại dám ngang nhiên đòi hỏi vị trí chính phi, ai cho các ngươi cái gan lớn như thế?”
“Thần phụ không có ý này, Hoàng hậu nương nương hiểu lầm rồi.” Đại nương tử hoảng hồn khiếp vía quỳ xuống dập đầu than vãn: “Thần phụ và lão Hầu gia chỉ có một lệnh ái này, chỉ mong tìm được nơi tốt để nha đầu nương nhờ về sau.
Nếu Hoàng hậu nương nương đã nói thẳng không thể làm chính phi vậy thì để nha đầu làm một cái thứ phi cũng được, làm quý thiếp người khác sẽ cười nhạo Hầu phủ bọn ta…”
“Xem ra các ngươi vẫn không hiểu.”
Hoàng hậu nương nương nhiệt tình đỡ lấy cánh tay Đại nương tử kéo nàng đứng dậy: “Chính phi thứ phi đều đã ấn định được người, có trách phải trách các ngươi đến trễ, bản cung đâu thể hứa với bên này lại hứa tiếp với bên kia.
Làm quý thiếp nhưng đắc sủng vẫn tốt hơn so với làm trắc phi, sau này Thân vương kế vị nói không chừng sẽ phong phi phong tần cho nàng tiền đồ của Hầu phủ lại càng thêm rộng mở.”
“Chuyện này thật sự không thể được.”
Hoàng Tĩnh Vân từ nhỏ đã được phụ mẫu bảo bọc chưa từng chịu qua bất kì uỷ khuất nào, mỗi khi gặp bất công đều không biết kiềm chế bản thân, một phát đứng bật dậy tranh luận với Hoàng hậu nương nương: “An Viễn Hầu là trọng thần tam triều, tổ phụ được thờ trong Thái Miếu, tất cả hào môn quý tộc trong kinh thành đều phải nể trọng Hoàng gia ba bốn phần.
Hoàng hậu nương nương lại bảo thần nữ làm thiếp, há chẳng phải để người trong thiên hạ cười rụng hết răng?”
“Im miệng!” Hỉ Thước lớn tiếng quát vào mặt Hoàng Tĩnh Vân: “Hoàng hậu nương nương đang nói ai cho phép ngươi xen vào?”
Hoàng hậu nương nương duỗi tay gác lên bàn, liếc mắt nhìn Đại nương tử giễu cợt: “Xem xem, An Viễn Hầu dạy dỗ lệnh ái như vậy sao? Bản cung nhìn thôi cũng đã thấy xấu hổ, để bát gia gặp không biết chừng sẽ cảm thấy chán ghét nàng.”
“Nha đầu còn nhỏ không hiểu chuyện, thần phụ trở về nhất định sẽ dạy dỗ nàng thật nghiêm!” Đại nương tử ngập ngừng hồi lâu rồi nói tiếp: “Có điều nha đầu nói không sai, thiên kim lệnh ái nhà ta lại chỉ được làm thiếp, người ngoài nhất định sẽ dèm pha dè bĩu.
Vẫn mong Hoàng hậu nương nương nể tình công phụ nhà ta để Tĩnh Vân làm thứ phi, chuyện này đối với hai bên đều có lợi không phải sao?” (Cha chồng)
“Đại nương tử vẫn chưa hiểu ý của bản cung.” Hoàng hậu nương nương mất kiên nhẫn đưa tay để cung nữ dìu đứng dậy, bệ vệ quan sát hai người từ phía trên: “Một đích lệnh ái Hầu tước vẫn chưa đủ tư cách bước vào Thân vương phủ, bản cung cho nàng làm một quý thiếp đã là niệm tình Hoàng lão Hầu tước nếu còn dong dài đừng nói đến quý thiếp ngay cả một nha hoàn cũng làm không được!”
“Hoàng hậu nương nương ngài đừng bức người quá đáng!” Hoàng Tĩnh Vân mặc kệ mẫu thân ngăn cản lớn tiếng quát to: “Ngài cùng lắm cũng chỉ là kế hậu, bát gia tuy nói đích tử nhưng vẫn thua kém tứ gia, còn chưa biết mùi hoàng bào mà đã nghĩ mình là thiên tử.
Mấy lời tân vương gì đó ngài nói đến tai Hoàng thượng không biết sẽ biến thành trò vui gì đây, ta chống mắt xem thử ngài có thể trở thành Thái hậu được hay không!”
“Hỗn xược!”
Chát một tiếng, Hoàng Tĩnh Vân bị đánh ngã xuống đất, tay vịn gò má sưng to vẫn kiên cường không khóc: “Tổ phụ của ta được thờ phụng trong Thái Miếu, bách tính kính trọng tặng cho ngài bảy tám ô vạn dân, ta muốn xem trong kinh thành còn quân quý nào xứng đáng hơn ta!”
(Ô vạn dân: Ô được bá tánh tặng cho những vị quan thanh liêm chính trực)
Đại nương tử hoảng hồn bạt vía bịt chặt miệng không cho nàng nói thêm nửa chữ: “Nhi nữ ngươi mau im miệng a!”
“Xem ra hôm nay bản cung lại phải làm người xấu một lần nữa.” Hoàng hậu nương nương nhàn nhã mở miệng như thể không quan tâm đến màn kịch mẫu tử Hoàng thị đang diễn: “Lôi ra, đánh năm mươi bản!”
“Đừng mà!!”
Đại nương tử liều mạng ngăn cản cung nữ và thái giám lôi Hoàng Tĩnh Vân ra ngoài, ban đầu Hoàng Tĩnh Vân còn cứng rắn chống đỡ nhưng đến khi bị lôi lên ghế dài mới bắt đầu hoảng sợ.
“Ngài không được đánh ta! Ta là thiên kim lệnh ái An Viễn Hầu, tổ phụ được thờ phụng trong Thái Miếu, phụ thân là trọng thần, nương gia là Định Quốc Hầu!”
“Nhi nữ! Nhi nữ!!!”
Nhìn nhi nữ bị đại bản từng roi đánh xuống, Đại nương tử thê thiết chạy đến níu chân Hoàng hậu nương nương cầu xin: “Cầu ngài, chủ tử nương nương! Cầu ngài tha cho Tĩnh Vân, nha đầu còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đánh vài ba bản tử là đủ rồi!”
“Bản cung đang thay ngươi dạy dỗ nàng, còn nói nữa bản cung liền đánh ngươi!”
“Đừng đánh nữa! Đánh nữa Tĩnh Vân sẽ chết mất, nha đầu chỉ là một lệnh ái chịu không nổi đòn roi đâu!”
Nhận được ánh mắt của Hoàng hậu nương nương, Hỉ Thước bước lên đạp ngã An Viễn Hầu Đại nương tử: “Cút!”
“Mẫu thân cứu ta! A! Ta đau quá mẫu thân!!” Hoàng Tĩnh Vân siết chặt cạnh ghế bật máu, mặt nhỏ lem luốt nước mắt nấc nghẹn từng chữ: “Tổ phụ ta được thờ trong Thái Miếu! Ngài không được đánh ta! Ta phải bẩm báo với Hoàng thượng, ngài không được đánh ta!! A!”
Hoàng Tĩnh Vân hét lên một tiếng rồi đổ gục xuống ghế, âm thanh truyền lại chỉ còn tiếng bịch bịch từ bản tử va chạm vào da thịt.
Hai mắt An Viễn Hầu Đại nương tử co rút, hoảng loạn bò đến bên cạnh Hoàng Tĩnh Vân, ngón tay run run hướng về phía mũi nàng.
Không có, không còn hơi thở nữa…
“Tĩnh Vân!!!”
Hỉ Thước căng thẳng đưa mắt nhìn rồi quay sang Hoàng hậu nương nương: “Hình như đã đánh chết rồi.”
“Chết thì chết, dựa vào một người đã chết mà dám uy hiếp bản cung, không dạy bọn họ một bài học thì sẽ không biết tôn ti thượng hạ.”
“Nhưng Hoàng thượng…”
Hoàng hậu nương nương điềm tĩnh nhấc môi cười giễu: “Bát gia là Thân vương, Hoàng thượng sẽ không dám làm gì bản cung.”.